Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 196: Số mệnh



Ục… ục

Miệng của Lưu Anh không có cử động gì. Nhưng cổ họng thì đột nhiên phát ra âm thanh như có thứ gì đó chuẩn bị dâng lên.

Tôi thầm cảm thấy vui mừng, xem ra tôi đã học được rồi, linh phù đã phát huy tác dụng.

Đây chính là dấu hiệu của việc thứ tà ma kia sắp bị linh phù trấn áp phá thể.

Tôi bừng tỉnh, hóa ra những người này bị thứ không sạch sẽ ám thân, chẳng trách họ lại giống ác quỷ như vậy.

Nhưng tôi chưa kịp vui mừng được bao lâu thì cái thứ phát ra tiếng kêu ục ục như sắp thoát ra khỏi cơ thể Lưu Anh kia đột nhiên lại chìm xuống.

“Mẹ kiếp, khó nhằn ghê!”

Thất bại khiến tôi trở nên nổi điên.

Phía trước vẫn còn cả trăm người đang cần tôi gọi tỉnh lại, thật không ngờ người đầu tiên mà đã không thuận lợi như thế.

Tôi cảm thấy nóng ruột nên cắn đầu lưỡi, máu tươi tứa ra rồi tôi lại dùng lực vận khí vẽ thêm một tấm linh phù nữa.

Nhưng tay tôi còn chưa nhấc lên thì đã bị người ở phía sau ghì chặt.

“Cậu nhóc muốn mất mạng à?”

Tiếng của ông Tôn đầy tức giận vang lên bên tai tôi.

Lúc này tôi đang vô cùng lo lắng, bị ông Tôn ngăn lại, thì lập tức bốc hỏa lên tận đỉnh đầu.

“Cái ông Tôn kia, đừng có ngăn tôi, không thấy tôi đang cứu người à?”

Cơn hỏa giận mà tôi nín nhịn hết sức dị thường, tôi bỗng chửi thẳng vào mặt ông Tôn.

Nhưng tôi vừa mới chửi xong thì bỗng cảm thấy cánh tay vừa nãy vận khí đau vô cùng.

Cảm giác đau này giống như có kim châm vào tận óc tôi vậy khiến tôi lập tức hồi phục thần trí.

Tôi vội vàng nhìn xuống cánh tay mình.

Chỉ thấy đầu ngón tay tôi vừa mới tập trung tinh khí bỗng có một luồng sát khí bao trùm, hơn nữa luồng sát khi còn đang chạy dọc theo kinh mạch trong cánh tay tôi.

Những nơi nó đi qua, mạch máu đều hiện lên màu đen.

Còn cánh tay của ông Tôn thì đang siết chặt chỗ gấp trên cánh tay tôi, vừa hay chính là chỗ mà sát khí kia đang di chuyển.

“Đồ khốn, lần thứ hai rồi đấy, đại nghịch bất đạo, để xem lát nữa tôi sẽ trị cậu thế nào!”

Ông Tôn siết chặt cánh tay tôi ngăn không cho luồng sát khi tiếp tục di chuyển. Tay còn lại cũng bận rộn chà vào chân và thêm một cây kim bạc xuất hiện trong tay ông ấy.

Có điều cây kim này không giống với cây kim thường ngày sử dụng. Nó không chỉ to hơn mấy lần mà phía đuôi kim còn khắc hình một con mãng xà đang ngửa cổ như nuốt mặt trời.

Tôi vừa nhìn cái kim này thì đột nhiên cảm thấy cánh tay càng đau hơn. Nếu một nhát kim này đâm trúng thì đảm bảo sẽ tạo thành một cái lỗ máu cực lớn.

Thế nhưng ông Tôn không hề cho tôi cơ hội giãy giụa. Ông ấy rung tay, cây kim to đùng kia lập tức cắm phập vào cánh tay tôi.

Đau đớn đúng như những gì tôi tưởng tượng. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là cái đuôi kim có con mãng xà kia đang phả ra sát khí màu đen.

Lúc này ở cánh tay tôi, luồng sát khí vừa rồi còn chảy trong kinh mạc giống như bị cây kim này rút mất và từ từ bị hút ra ngoài.

“Sư phụ…”

Dù tôi có hồ đồ thì cũng có thể hiểu ra vừa rồi vì muốn trừ ma mà tôi đã suýt nữa hại chết chính mình.

Tôi lại nhìn ông Tôn, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy và như muốn né tránh.

“Đừng có làm ra vẻ với tôi, cậu yên tâm, về nhà tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Tôi vừa lên tiếng thì ông Tôn đã biết ngay tôi định nói cái gì. Ông ấy chẳng buồn nhìn tôi, chỉ tập trung nhìn vào cây kim trên cánh tay tôi.

Tôi lại nhìn cây kim một lần nữa. Cái thứ này thú vị ghê.

Khó hiểu, tức giận, hoang mang, sợ hãi…các thể loại cảm xúc đều đổ dồn trong đầu tôi.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thôn nhà họ Trương đã đắc tội với ai? Tại sao lại muốn mạng sống của những người dân thôn này?

Thế nhưng càng quan sát thì cảnh tượng kỳ dị càng xuất hiện trước mặt tôi.

Trên cơ thể của những người phụ nữ chết thảm đồng thời có hai hồn thể bay ra.

Trước đó tôi đã biết chắc chắn những người này bị thứ dơ bẩn ám thân vì vậy mới đi ra sau núi một cách mất kiểm soát như vậy.

Thế nhưng khi hai hồn thể bay ra khỏi cơ thể thì tôi mới cảm thấy kinh ngạc, kẻ có lợi và luôn khống chế những cô gái này hóa ra lại chính là người nhà của bọn họ.

Đó chính là những người đàn ông trước đó bị chết do tế bái ở thôn nhà họ Trương.

Chuyện…chuyện này rốt cuộc là gì vậy?

Lần này, tôi hoàn toàn sững sờ, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, một cục tức cứ mặc nghẹn ở lồng ngực, máu huyết trong tôi sục sôi, khiến toàn thân tôi nóng ran và mất hết kiên nhẫn.

“Người trong thiên hạ phụ tôi! Tôi sẽ giết chết bọn họ!”

Khi tôi đang mất kiên nhẫn tới cực điểm thì có một suy nghĩ bỗng nảy ra từ ngóc ngách sâu thẳm trong đầu tôi.

Hơn nữa cùng với sự chết thảm của từng người phụ nữ trước mặt, suy nghĩ đó càng trỗi dậy mạnh hơn.

“Dừng lại, mau dừng lại, còn tiếp tục thì sẽ mất mạng đấy!”

Khi tôi đang bốc hỏa như quay cuồng và chỉ muốn đích thân lao vào giết chết đám người kia thì giọng nói của ông Tôn từ xa lại truyền vào tai tôi.

Ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng xì giống như tiếng bọng nữa bị chọc thủng.

Một giây sau, toàn bộ hình ảnh trước mặt tôi bỗng hóa thành bong bóng xà phòng và nổ bồm bộp.

Trong chớp mắt, cảnh tượng trước mắt được thay đổi.

Khuôn mặt căng thẳng của ông Tôn từ từ thay thế tất cả những cảnh tượng kỳ dị trước mặt.

“Đồ đệ? Tôi là sự phụ của cậu, còn nhận ra không?”

Ngoài vẻ căng thẳng ra thì khuôn mặt ông Tôn còn hiện lên nỗi sợ hãi. Ông ấy cẩn thận hỏi tôi một câu và vỗ nhẹ vào mặt tôi.

Lúc này, dòng máu đang sôi sùng sục trong người tôi bị ông Tôn chạm vào thì giống như một cục đá dán vào da của tôi vậy.

Nóng lạnh gặp nhau, cơ thể tôi run rẩy, một luồng khí lạnh chạy qua cơ thể, đầu tôi mới từ từ tỉnh táo lại.

“Sư, sư phụ?”

Lần này, tôi đã có thể nói được rồi.

Thấy tôi nhận ra thì ông Tôn mới thở phào, sau đó dìu tôi dậy và bón cho tôi một ngụm nước.

“Cái bà già chết tiệt này ra tay thật độc ác, nếu tôi không ngăn lại thì có lẽ chút nửa cả hai người chúng tôi đều chết trong tay cậu rồi cũng nên”.

Giọng nói của ông Tôn vẫn còn chứa đựng sự run rẩy, bên cạnh có thêm một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Ừ, sợ chết thì đừng lôi tôi vào, ông sợ cậu ta còn tôi thì không đâu”.

Vừa dứt lời, bà nội của Uy Chính Thiên bèn ghé sát mặt vào tôi.

“Cậu nhóc nhà họ Trương, vừa rồi mặc dù cậu rơi vào huyễn cảnh nhưng những gì nhìn thấy đều là sự thật. Cậu nhóc có mắt âm dương nên chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng đúng không?”

Bà Tư ngồi trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực và nhìn tôi với bộ dạng cười như không cười.

Tôi thở mạnh, từ từ điều chỉnh lại cơ thể, nhìn bà Tư chăm chăm và trầm giọng lên tiếng.

“Bà muốn tôi tận mắt nhìn thấy sự diệt vong của thôn Trương gia, rốt cuộc là có mục đích gì?”

Bà Tư thấy tôi hỏi thì đột nhiên họ khụ khu, nghe thì giống ho nhưng lại như đang cười vậy.