Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 205: Chiếc túi gấm thứ hai



Khi vào đến nhà, ông cụ Tôn bắt đầu giúp tôi trục xuất tà khí này ra khỏi cơ thể. Ông ấy cầm một cây kim châm vào lưng tôi. Ngay khi cây kim đó chạm vào da thịt, tôi mới biết hóa ra còn có cảm giác đau đớn đến nỗi khiến cơ chế tự bảo vệ của con người cũng trở nên vô tác dụng.

Khi cây kim đó cắm vào người tôi, cơn đau vượt quá sức chịu đựng của tôi ập tới khiến tôi bỗng chốc tối tăm mặt mũi rồi ngất xỉu luôn.

Nhưng mặc dù đã ngất đi nhưng cơn đau trên người vẫn không hề thuyên giảm.

Cảm giác kỳ dị này giống như là bị bóng đè vậy, mặc dù vẫn nhận biết được mọi thứ xung quanh nhưng làm cách nào cũng không tỉnh dậy được nên chỉ đành nằm im để cơn đau giày vò trong bất lực.

Vốn tôi đang nằm bò trên giường, còn ông cụ Tôn đằng sau đang tập trung châm cứu cho tôi nên không để ý rằng tôi đã ngất đi từ bao giờ. Thấy tôi không ho he gì, ông ấy còn tưởng tôi ý chí kiên cường cố gắng không kêu đau.

"Được đấy đại đồ đệ, một thời gian không gặp xem ra cậu cũng có chút tiến bộ. Cây kim Thanh Mãng Dẫn Sát này mặc dù có tác dụng tiêu diệt tà khí trong cơ thể rất tốt nhưng bị nó châm vào thì chẳng khác gì bị gãy xương rách thịt, sau đó nó mới dần tách tà khí kia ra khỏi máu thịt cậu được".

"Mặc dù tôi chưa trải qua loại đau đớn này nhưng nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi. Thật không ngờ nhãi ranh cậu còn không thèm kêu ca, bái phục bái phục".

Ông cụ Tôn ở đằng sau ríu rít khen ngợi tôi, sau đó liên tục cắm cây kim vào sâu hơn.

Tôi nằm đó muốn kêu cũng không kêu nổi, muốn cử động cũng không cử động được. Tôi đau đến mức chỉ muốn kêu la thấu trời, chết đi sống lại.

"Ơ? Không đúng!"

Ông cụ Tôn còn đang hăng say tuyên dương tôi thì đột nhiên đổi giọng.

Tiếp theo đó tôi cảm giác cơ thể mình như được thả lỏng ra, cây kim sau lưng như bị bắn ra ngoài.

"Chẳng lẽ là yêu tinh nghìn năm hay sao mà tà khí lại nặng thế này. Cây kim Thanh Mãng Dẫn Sát của tôi suýt thì bị nó ăn mòn rồi".

Giọng nói đầy vẻ sợ hãi của ông cụ Tôn khiến tôi hơi có ý thức trở lại, một lúc lâu sau tôi mới có sức quay lại nhìn ông ấy.

Chỉ thấy ông cụ Tôn đứng dưới ngọn đèn, mặt đầy xót xa nhìn cây kim trong tay.

Nhờ có ánh đèn, tôi nhìn thấy con mãng xà màu xanh ở trên cây kim đã bị một màu đen phủ lên.

Loại kim châm này mặc dù trước đây tôi chưa từng được thấy nhưng ông cụ Tôn từng nhắc tới nó. Ông ấy nói nó được làm phép An Nhẫn Thủy mà An Nhẫn Thủy này là thứ khắc tinh, trị được ngũ quỷ, tuyệt mệnh, sát khí Ngũ Hoàng, sát khí Nhị Hắc,...

Đến pháp khí hóa giải sát khí lợi hại như vậy mà còn bị phản phệ thì sát khí trong người tôi phải đáng sợ đến mức nào?

"Lần này rắc rối to rồi, nếu cây kim này không dùng được thì tà khí bên trong cậu không thể tách ra được. E là có dùng cách khác cũng không được".

Lần này gương mặt ông cụ Tôn đã không còn vẻ tự tin như trước. Ánh mắt ông ấy nhìn tôi không khác nhìn một người đã chết là mấy.

Tôi thở hổn hển chứ không nói gì.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, sau khi trải qua cơn đau chết đi sống lại ban nãy thì tôi biết những thứ đang chờ đợi mình ở phía trước kinh khủng như thế nào.

Một khi huyết mạch của tôi bị mắt quỷ này làm vẩn đục thì ý chí của tôi cũng sẽ bị bào mòn, tượng người gỗ liễu sẽ chiếm thân xác tôi, còn tôi sẽ rơi vào trạng thái như bị bóng đè ban nãy. Nếu vậy thì cả đời tôi sẽ cảm nhận được mọi thứ nhưng không thể thức tỉnh nổi.

Như vậy thì quả là sống không được mà chết cũng chẳng xong.

"Sư phụ... có việc này tôi muốn nhờ sư phụ".

Vừa nghĩ tới kết cục này, lòng tôi tê tái, cũng chẳng quan tâm đến cơn đau trên người nữa. Tôi cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc gọi ông cụ Tôn đến bên cạnh.

"Nếu thực sự có ngày tôi không kiểm soát được tượng người gỗ liễu này nữa thì sư phụ tuyệt đối không được mềm lòng, hãy giết tôi đi. Chỉ có như vậy thì nó mới không ra ngoài hại người được!"

Lúc nói câu này, mặt tôi trang nghiêm như đang giao phó việc hậu sự.

"Xem nhãi ranh cậu kìa, giết người là phạm pháp. Cậu sắp chết mà vẫn còn muốn lôi tôi theo sao? Hơn nữa, tình hình vẫn chưa đến mức đó, bao giờ tới thì tính sau!"

Ông cụ Tôn quyết liệt từ chối, sau đó ông ấy nói ngắn gọn là "đi tìm giải pháp", sau đó rời đi. Có điều tôi nhìn rõ nét mặt ông ấy rất khó coi, thậm chí khóe mắt còn hơi đỏ lên.

Lòng tôi trùng xuống, xem ra lần này ông cụ Tôn cũng hết cách cứu tôi rồi.

Không biết có phải do bị cơn đau vừa nãy ăn mòn ý chí không mà tôi nằm trên giường nghĩ tới vô số việc. Trong đó thậm chí có cả việc tự chấm dứt sinh mạng mình để sống mái với tượng người gỗ liễu bên trong.

Nhưng khi nghĩ tới những gì ông nội đã làm vì tôi, tôi lại không cam tâm. Ông nội tôi đã đánh đổi tất cả để bảo vệ tôi, nếu tôi chết thế này thì ông phải thất vọng đến nhường nào?

Nhất thời, những ký ức về ông nội tôi cứ lần lượt hiện về.

"Đợi đã! Túi gấm?"

Trong lúc hồi tưởng, tôi đột nhiên nhớ ra trước lúc đi xa, ông nội đã đưa cho tôi ba chiếc túi gấm.

Ban đầu khi đến nhà họ Liễu, tôi đã mở túi thứ nhất ra. Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi quên béng mất ba chiếc túi quan trọng này.

"Đáng chết đáng chết, dám quên mất di vật ông nội để lại".

Đến giờ tôi đã vào bước đường cùng, chính là lúc thích hợp để mở chiếc túi thứ hai!