Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 224: Bất hòa



Tôi cất tiếng gọi xong thì giọng tôi nhanh chóng truyền đi qua làn sát khí.

Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn im lặng như tờ, không có động tĩnh gì.

Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, da đầu cũng như tê dại đi. Bàn tay nắm lấy cái thang dây của tôi túa mồ hôi.

"Ông cụ Tôn, đã đến giờ phút này rồi, hai chúng ta đừng dọa nhau nữa được không. Ít nhất thì sư phụ cũng đáp lời tôi đi chứ!"

Mấy lần gọi mà không ai trả lời nên tôi đâm ra bực dọc.

Sau cùng tôi đành chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Vì sát khí đậm đặc nên tôi và ông cụ Tôn luôn duy trì khoảng cách nửa mét. Như vậy thì dù sát khí có nồng đến đâu cũng nhìn thấy đối phương.

Nhưng khi tôi quay ra sau nhìn thì lại không thấy tăm hơi ông cụ Tôn đâu.

"Ông cụ Tôn?"

Tim tôi như rớt xuống đất! Lẽ nào ông ấy thực sự rơi xuống dưới rồi?

Gần như bất giác, phản ứng đầu tiên của tôi là bám chặt lấy cái thang rồi nhìn xuống.

Nhưng trong lúc loay hoay nhìn xuống dưới, đột nhiên tôi đụng phải thứ gì đó.

Cú va chạm này quá đột ngột nên còn chưa kịp nhìn rõ đối phương thì mũi tôi đã bị đập cho một cái tê dại, thậm chí đến mắt cũng suýt nổ đom đóm.

Tôi đau đến nỗi kêu to một tiếng, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn lên.

Khi tôi ngẩng đầu lên thì mới dần hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.

Cứ như thể tôi vừa cụng vào đầu của một ai đó?

Quả nhiên gần như cùng một lúc, một tiếng "á" đau đớn khác vọng lên từ dưới chân tôi.

Tôi đột nhiên nổi hết da gà.

Lẽ nào còn thứ gì khác cũng đang bò trên cái thang này?

Đây quả thực không phải chuyện đùa, tôi lập tức lùi lại đằng sau, nhanh chóng rút trong người ra một con dao găm nhỏ.

Con dao này tôi đã tiện tay mua lúc đi mua trang bị với ông cụ Tôn, tôi và ông ấy mỗi người mua một con. Vốn chúng tôi định mua về để cắt dây thừng và tự vệ trong trường hợp bất đắc dĩ.

Thật không ngờ tôi lại dùng đến nó đầu tiên.

Từ cảm giác tiếp xúc khi va chạm ban nãy, thứ tôi va phải là một người sống có thân nhiệt!

"Sư phụ, là sư phụ sao?"

Tôi trợn to mắt nhìn chằm chằm vào phía bên dưới chiếc thang dây, sau đó lại cẩn trọng cất tiếng hỏi.

Những người sống sờ sờ mà đi vào đây ngoài Linh Lăng ra thì chỉ có tôi và ông cụ Tôn.

Pháp sư Tĩnh Đàn đã nhập thiền, chắc chắn sẽ không đột ngột xuất hiện ở đây, còn Linh Lăng cũng không phải kiểu tự nhiên treo mình trên cái thang dây này để dọa tôi.

Giờ vừa trùng hợp ông cụ Tôn lại mất tích, lẽ nào ông ấy đang cố tình hù tôi?

Có điều suy đoán cũng chỉ là suy đoán, tôi không dám buông lỏng cảnh giác. Tôi nắm chặt con dao trong tay, đồng thời khẽ dùng chân lắc lắc cái thang.

Chỉ thấy từ trong đám sát khí đen ngòm bên dưới dần hiện ra một gương mặt.

Tôi nhìn sang, gương mặt đó không phải ông cụ Tôn thì còn ai vào đây?

Thấy vậy tôi mới thở phào, giờ tôi nhận ra mới có một lát mà lưng áo tôi đã ướt nhẹp mồ hôi. Khi một làn gió thổi qua, cái rét lạnh như ngấm vào tận trong xương tủy.

Tôi không khỏi rùng mình, ôm lấy cánh tay hậm hực mắng ông cụ Tôn một câu.

"Ông nội con ơi, có phải người rảnh quá hóa rồ không? Không đi đứng cho cẩn thận, lại đi leo xuống dưới làm gì? Làm tôi sợ chết khiếp!"

Tôi vừa nói vừa tiến tới giơ một tay về phía ông ấy định kéo lên.

Nhưng sau khi đến gần thêm hai bước, tôi đột nhiên thấy lo lắng như ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Chỉ thấy gương mặt ông cụ Tôn không cảm xúc, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sát khí mà trước giờ tôi chưa từng thấy!

Ông ấy cứ như thể không nghe thấy lời tôi, cứ bám lấy cái thang đứng đó nhìn tôi chằm chằm. Thấy tôi giơ tay định lại gần, ông ấy đột nhiên nhảy lên khỏi cái thang.

Mặc dù tôi biết ông cụ Tôn thân thủ không tệ nhưng trước giờ tôi chưa từng thấy ông ấy lợi hại như vậy.

Cái thang dây này chịu lực rất kém, giờ lại còn nhảy từ dưới lên thì không những chưa chắc đã lên được mà còn dễ dàng rơi xuống dưới.

Nhưng ông cụ Tôn bây giờ cứ như biết khinh công, nhẹ nhàng tận dụng chút lực bám để nhảy một cái là ông ấy đã chỉ còn cách tôi khoảng cách không tới hai nắm đấm.

Có điều lúc ông ấy nhảy lên thì hai tay cũng không ngừng làm việc.

Tôi chỉ cảm nhận được một tia sáng lóe lên, đột nhiên bụng tôi như quặn thắt lại, như thể có thứ gì đó đâm vào.

May mà tôi vốn đang vô cùng cảnh giác nên vừa cảm thấy điềm không lành là lập tức đưa con dao ra đằng trước đỡ lại như một phản xạ tự nhiên.

Tiếng sắt thép va chạm vào nhau đến chói tai vang lên, khiến tôi hít một hơi lạnh.

Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy ông cụ Tôn cầm con dao găm đang định đâm vào bụng tôi, cách bụng tôi lúc này chỉ có một tấc!

Tôi kinh hãi nhìn gương mặt dữ dằn của ông ấy.

Ông ấy muốn giết tôi? Lại còn vào thời khắc then chốt như thế này?

"Sư phụ... sư phụ đang làm gì vậy?"

Trán tôi vã mồ hôi lạnh.

Mặc dù tôi không hiểu tại sao đột nhiên ông ấy lại ra tay nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi không phải đối thủ của ông ấy.

Nếu hôm nay ông ấy muốn động thủ với tôi thì tôi chỉ còn nước chết ở đây.

Ông cụ Tôn nghe tôi nói nhưng không hề có chút phản ứng nào, chỉ nghiến răng, dùng lực mạnh hơn ở tay cầm dao.

Tôi suýt nữa thì không cản được ông ấy, con dao lại gần thêm một chút, đã đâm thủng cả áo tôi, dí sát vào da thịt.

Nếu tôi còn không làm gì thì e rằng chỉ mấy phút sau là mất mạng.

"Sư phụ, mặc dù tôi không biết tại sao ông ra tay với tôi. Nhưng để giữ cái mạng này, hôm nay đành phải đắc tội rồi!"