Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 225: Ngàn cân treo sợi tóc



Tôi nghiến chặt răng, hai tay dồn sức đẩy tay ông cụ Tôn ra.

Lúc trước ông cụ Tôn lúc nào cũng có vẻ cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng mới giở ra được vài món kungfu nửa mùa.

Nhưng giờ ông ấy mới thể hiện bản lĩnh thực sự, không hề hạ thủ lưu tình với tôi.

Tôi vốn định cho một tay vào trong túi áo lấy đồ nhưng ông cụ Tôn ra tay tàn bạo thế này, nếu không dùng hai tay thì tôi không thể đỡ được.

Tình thế của tôi bây giờ vô cùng hiểm nghèo.

Có điều mặc dù đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng tôi đã không còn dễ hoảng loạn như trước. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó khách khí nói với ông cụ Tôn một câu rồi lấy đầu mình cộc vào đầu ông ấy một cái rất mạnh.

Hai cái đầu va vào nhau một tiếng cứ như sét đánh, làm tôi choáng váng đến nỗi hoa mày chóng mặt.

Nếu không phải trong tình cảnh ngặt nghèo thế này thì còn lâu tôi mới dùng chiêu này.

May mà dù ông cụ Tôn thân thủ rất tốt nhưng cũng chưa mạnh đến nỗi mình đồng da sắt. Cú "hôn trán" đột ngột ban nãy của tôi khiến mặt ông ấy lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Bàn tay ban nãy còn ép chặt con dao vào bụng tôi thõng xuống.

Thấy cơ hội đã tới, tôi không hề do dự giơ chân đạp vào đầu gối ông ấy.

Ông cụ Tôn là sư phụ tôi, mặc dù ông ấy đột nhiên muốn lấy mạng tôi nhưng tôi vẫn không hề muốn làm ông ấy bị thương.

Cú đạp của tôi không mạnh, chỉ vừa đủ lực để khiến ông ấy không đứng dậy được.

"Sư phụ, sư phụ sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn giết tôi?"

Thấy ông cụ Tôn bất động, không còn sức phản kháng nhưng tôi cũng không dám sơ suất. Tôi bước lên trước một bước, kề con dao vào cổ ông ấy.

"Mày rốt cuộc là thứ gì?"

Trước câu chất vấn của tôi, gương mặt ông cụ Tôn vẫn đầy sát ý, nhưng ít nhất ông ấy cũng chịu mở miệng đáp lời tôi.

Có điều ông ấy vừa mở miệng đã khiến tôi phải sững sờ.

Thứ gì? Tôi là thứ gì sao?

"Sư phụ? Lẽ nào sư phụ bị sát khí làm thần trí lẫn lộn rồi? Tôi Trương Ly đây, đồ đệ của sư phụ, không nhận ra tôi sao?"

Nghe ông cụ Tôn hỏi xong tôi đã nhận ra sự kỳ lạ.

Thần trí ông ấy có vẻ không được bình thường lắm. Xem ra ông cụ Tôn không thực sự muốn giết tôi mà là nhận nhầm tôi thành một thứ nguy hiểm gì đó.

"Nói láo, Trương Ly đã lên trên từ lâu rồi. Nói! Rốt cuộc mày là cái quái gì!"

Lời ông ấy nói đột nhiên khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Ông ấy nhìn thấy một Trương Ly khác sao?

Hơn nữa kẻ mạo danh tôi đó giờ đã lên tới nóc tòa nhà, trên đường đi tìm Linh Lăng. Hơn nữa kẻ đó còn dùng thuật che mắt biến tôi thành thứ gì đó khác trong mắt ông cụ Tôn.

"Sư phụ, tôi là Trương Ly đây! Sư phụ quên rồi sao, chính tôi đã làm hỏng cái ấn Tỳ Hưu của sư phụ, lại còn làm gãy một cái thước của sư phụ. Khi tôi bị đám quỷ khiêng quan tài ám, sư phụ đã thu nhận tôi, những chuyện này có thể chứng minh được thân phận của tôi!"

Tôi ai oán nhìn ông cụ Tôn, muốn chứng minh thân phận của mình để giúp ông ấy khôi phục thần trí.

Nhưng tôi quả thực đã đánh giá thấp thủ đoạn của ông ấy.

Tôi vừa nói xong thì ông cụ Tôn đột ngột nhảy lên.

Tôi còn đang khổ sở thanh minh, không ngờ ông ấy lại đột nhiên ra tay như vậy nên không kịp phòng bị.

Tôi bị quán tính của chiếc thang dây làm cho lắc lư đứng không vững, như sắp rơi xuống dưới đến nơi rồi.

Ông cụ Tôn nhân cơ hội này giơ tay đánh một chưởng vào ngực tôi.

Sau khi chịu một chưởng của ông ấy, tôi cảm giác như linh khí đi vào trong cơ thể mình.

Lúc đầu tôi chưa cảm thấy gì nhưng khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt trong vòm miệng có thứ gì đó ngọt ngọt tanh tanh, máu tươi đã ộc ra.

Cảm giác tiếp theo giống như bị xé nát tim gan vậy.

Cũng không biết ông cụ Tôn đã truyền vào bao nhiêu linh khí mà làm cho tôi giờ chỉ hít thở cũng khó khăn.

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu và phẫn nộ.

Ông cụ Tôn rốt cuộc nhìn tôi thành thứ gì vậy? Tại sao lại ra tay tàn độc đến vậy?

"Tiện nhân, nếu mày đã dám ra ngoài làm loạn như vậy thì lần này tao sẽ không nương tay nữa. Hôm nay chính là ngày giỗ của mày!"

Ông cụ Tôn cho tôi một cú tát như trời giáng, thật không ngờ sau khi uy hiếp tôi xong thì ông ấy lại cho tôi một phát tát nữa, rồi lại chuẩn bị cho tôi một đòn chí mạng.

Tôi lúc này ruột gan đau như xé, biết mình đã bị đả thương tâm kinh. Nếu giờ tôi còn bị ông ấy đánh cho một chưởng nữa thì tôi chắc chắn sẽ "xanh cỏ" ở đây.

Trong lúc quẫn bách, tôi hít một hơi rồi bắt chước ông cụ Tôn ban nãy, bật lên một cái.

Quả nhiên, ông cụ Tôn không ngờ tôi lại dùng lại thủ đoạn của ông ấy. Chiếc thang lắc lư, linh khí vừa mới truyền tới bàn tay tôi đã tan đi hết.

Nhân lúc ông ấy chưa kịp phản ứng lại, tôi không kịp suy nghĩ nhiều mà thầm tính toán khoảng cách rồi nghiến răng, nhảy xuống khỏi chiếc thang dây.

Dựa vào khoảng cách lúc chúng tôi leo lên, nếu tôi nhảy xuống từ đây thì rất nhanh sẽ bám được vào một chiếc thang khác.

Nhưng hiện thực lại cho tôi một cái tát tàn nhẫn, cái thang trong đầu tôi tính toán không hề xuất hiện.

Không những cái thang đó không xuất hiện mà tất cả những cái thang trên đường chúng tôi leo lên như thể đều biến mất hết vậy!