Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 114: Khảo hạch tàn khốc (16)



Cự Ma Viên bị thương, máu đỏ trên cánh tay nó chảy ra thấm ướt vùng lông nơi đó bết dính lại với nhau. Vết thương không hề nhẹ chút nào, điều này không làm nó giảm đi tinh lực ngược lại càng khiến nó trở nên hung hăng, mắt chuyển sang trạng thái đỏ, dường như mất kiểm soát mà dữ dằn phóng tới, vung tay đập vào người Huyết Thần Hy.

"Đùng rầm".

- Hự... Phụt.

Chưa kịp né Huyết Thần Hy đã dính một chiêu của Cự Ma Viên. Cả người Huyết Thần văng ra xa, đập vào vách núi đá lập tức bị trọng thương nặng, phun một ngụm máu tươi, mặc dù bản thân đã có linh lực chuyển hoá tạo áo giáp mỏng bảo vệ cơ thể khi ở cấp độ Linh Vương nhưng dù thế nào thì vốn dĩ chênh lệnh cấp bậc đã là quá lớn, Huyết Thần khó mà xoay sở tình thế, chứ đừng nói đến toàn mạng khi chiến đấu với thú vương.

Triệu hoán thú Hắc Long của Huyết Thần Hy không yên lòng khi thấy chủ nhân bị thương thế như vậy, nó tự ý thoát ra khỏi không gian trong Triệu Hoán Thư, hiện diện sau lưng Huyết Thần Hy. Dù chỉ là bóng dáng mờ nhạt như có như không nhưng cũng đủ làm cho Cự Ma Viên phải chấn kinh một phen hồn vía phách lạc khi chứng kiến một con Rồng tím ma mị to tổ bố, có cả cánh rộng và đuôi dài, lớp vẩy nhọn liễu mọc khắp người phác hoạ thêm khí thế bức bách mọi chủng loài. Hình dạng chẳng khác gì Rồng Phương Tây là bao, uy phong và ngầu lòi chứ làm gì như mấy con Rồng Phương Đông, èo uột y như sên lãi. Hắc Long triệu hoán thú cấp bậc Thần Thú Thượng Cổ, khí thế phải nói thuộc hàng Vạn Thú Chi Vương, cỡ Cự Ma Viên đã là cái thá gì.

- To gan!, dám làm chủ nhân của ta bị thương.

Hắc Long liếc nhìn Cự Ma Viên một cái ánh mắt sắc bén, giọng nói như sấm vang lên khiến cho bầu trời bỗng chốc chuyển mình tối đen như mực, thực sự quá khiếp!.

- Ta sai rồi, ta không dám, ta xin quy phục chủ tử, xin người đại nhân rộng lượng tha cho ta một mạng.

Cự Ma Viên bị khí tức của Ứng Long doạ cho sợ, nó ngay lập tức dập đầu tạ lỗi với Huyết Thần Hy, nơm nớp lo sợ, run cầm cập như cầy sấy.

- Tốt lắm, từ giờ ngươi sẽ là thủ hạ của ta.

Huyết Thần Hy ngồi dựa lưng vào vách đá thiều thào nói, nếu không có Ứng Long kịp thời ra mặt chắc rằng Cự Ma Viên khó mà thu phục được.

Cự Ma Viên thở phào một hơi, cũng may là nó biết nắm bắt thời cơ, chọn quay đầu là bờ, sinh mạng nhỏ nhoi mới được giữ. Nó thực sự không ngờ đến Huyết Thần Hy như vậy mà lại được Ứng Long cam tâm tình nguyện phục tùng ở dưới chân. Ghê gớm thật!.

Nói đến Triệu Hoán Thú không phải cứ triệu hoán ra là nó sẽ một mực phục tùng, nghe lời nhận người đó làm chủ nhân đâu. Mà còn phải coi thực lực người triệu hoán ra cũng như cấp độ của Triệu Hoán Thú nữa, cứ như mấy con mang trong người dòng máu Thần Thú thuần khiết chẳng hạn, tính tình rất là cao ngạo khó mà hạ thấp mình trước ai.

Cự Ma Viên lén ngẩn đầu nhìn lén sau lưng Huyết Thần Hy, Hắc Long không thấy đâu cả, lúc này nó mới hết run rẩy. Nghiêm chỉnh quỳ ở đó chờ hiệu lệnh của Huyết Thần. Thực ra sau khi Cự Ma Viên đồng ý phục tùng Huyết Thần Hy, Hắc Long đã vào lại Triệu Hoán Thư sau đó, trả lại bầu trời trong xanh như lúc đầu.

"Ực".

Đổ một nắm đan dược ra, bỏ vào miệng nuốt xuống, Huyết Thần Hy ngồi tịnh dưỡng, phục hồi thương thế. Sau một lúc mới mở mắt đứng dậy, sinh lực đã tràn đầy như lúc ban đầu. Lấy trong nhẫn trữ vật lọ ngọc tối màu khác biệt, đổ ra một viên đan đen thui thùi lùi, bốc mùi kinh tởm, đó chính là Hoá Hình Đan, dùng để giúp Ma Thú lột xác.

- Muốn có hình hài mới thì ăn đi.

Huyết Thần Hy đi đến gần Cự Ma Viên đưa viên đan trước mặt nó, ngữ khí nhẹ hững nói nhưng thật chất là đang ra lệnh.

Nhìn viên đan bé tí trong tay, cứ như hạt cát vậy, âu cũng do hình thể của Cự Ma Viên quá lớn, cho nên mọi thứ xung quanh dù có bự cỡ nào thì trong mắt nó vẫn rất nhỏ. Cự Ma Viên hết sức là nhẹ nhàng dùng hai ngón tay to lớn cầm lấy, y như sợ dùng lực mạnh quá viên đan sẽ vỡ nát.

Cái này ăn được sao?. Cự Ma Viên nghi ngờ nhìn, Hoá Hình Đan gì đâu mà thối như phân, ngửi liền muốn buồn nôn nói chi đến việc bỏ vào miệng. Bất quá khi nó nhìn đến ánh mắt chẳng mấy kiêng nhẫn của Huyết Thần Hy, nó liền rụt cổ mà nhắm mắt, nín thở bỏ vào miệng nuốt xuống.

Hiệu quả ngay tức thì Cự Ma Viên nổ tung như bọt nước, con vật khổng lồ đứng trước mặt Huyết Thần Hy biến mất chỉ thấy sau làn khói một nam nhân vạm vỡ cơ bắp xuất hiện. Đó chẳng ai khác là Cự Ma Viên, nó đã hoá hình thành công. Huyết Thần Hy không có gạt Cự Ma Viên, Hoá Hình Đan này cũng chỉ có mình Huyết Thần biết cách luyện ra, đan dược có một không hai. Trân quý còn hơn thiên tài địa bảo.

- Đa tạ chủ tử đã ban tặng hình hài này. Thuộc hạ nguyện vì người ra vào dầu sôi lửa bỏng quyết không từ nan.

Nam nhân quỳ một chân, cúi thấp đầu, một tay đặt xuống đất, một tay chống lên đầu gối, cảm kích nói.

- Tốt, người chưa có tên nhỉ, vậy để ta đặt tên cho ngươi đi, từ nay sẽ gọi ngươi là... Khỉ Đột.

Huyết Thần Hy vuốt cằm suy nghĩ, nghiền ngẫm thật kĩ cuối cùng nói ra một cái tên khiến cho nam nhân té chổng vó. Nói chung là Huyết Thần lười, đặt tên nào dễ nhớ, dễ gọi là được.

- Đa tạ chủ tử ban tên.

Nam nhân khóc không ra nước mắt, hắn ấm ức bấm bụng chấp nhận cái tên oanh tạc của cuộc đời.

Huyết Thần bỏ đi trước chỉ quăng cho Khỉ Đột một lọ đan dược trị thương, Khỉ Đột nhanh tay chụp lấy, vừa vui mừng, vừa vội vã chạy theo sau chủ tử.

Đoạn đường vắng giờ có thêm bạn đồng hành cũng bớt buồn tẻ hơn hẳn. Nhờ lọ đan dược trị thương của Huyết Thần Hy mà Cự Ma Viên, à không đúng, bây giờ phải gọi là Khỉ Đột, thương thế của hắn do chiêu thức Hư Ảnh Kiếm Khí của Huyết Thần Hy gây ra đã hoàn toàn bình phục. Sức lực tràn trề như lúc đầu, giờ đây hắn mới nhận thấy hắn thật may mắn khi nhận Huyết Thần Hy làm chủ tử, một người giàu tài nguyên tu luyện như thế.