Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 120: Khảo hạch tàn khốc (22)



Cái áo yếm màu đỏ thẫm, được dệt bằng tơ lụa thượng hạng, dao rạch không rách, cực kì bền bỉ, hoa văn chim Phụng trên đó được thêu bằng chỉ vàng, lấp lánh lấp lánh ánh kim. Nhìn thật hút mắt!. Chứng tỏ cái áo yếm này rất hiếm có trên thế gian, chỉ có người hoàng thất mới sở hữu được.

Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ thoáng bất động thanh sắc khi nhìn thấy cái thứ phất phơ theo gió trên tay của Thất Sắc.

Thấy Thất Sắc tỏ ra ghê tởm hắn, lại còn nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác cao độ của một nữ nhân sắp bị nhục nhã nữa. Có cần làm quá lên như vậy hay không?. Khỉ Đột đen mặt, nhanh tay chụp lấy cái áo yếm, dịch chân đứng xa ra Thất Sắc một khoảng, đồng thời giấu cái áo yếm sau lưng. Mắt hắn đảo lia đảo lịa không biết phải giải thích ra làm sau trước tình huống xấu hổ này.

Dù động tác của Khỉ Đột có nhanh đi chăng nữa, bất quá cái thứ trên tay của Thất Sắc đã bị mọi người nhìn kĩ.

Hàn Tuấn Sảng sau lần bị sư phụ và đại sư huynh ngăn cản tiếp thu kiến thức mới, hắn đã lén đi phổ cập một khoá, bỏ ra tận 50 tích phân chỉ để mua một tập giấy vụn, chính là quyển Xuân Cung Đồ từ mấy sư huynh khác, sau khi xem xong cả người liền phát sốt đến ba ngày ba đêm. Bản thân hắn thích chính là nam nhân, đằng này trong quyển Xuân Cung Đồ toàn vẽ những cảnh ân ái giữa nam với nữ, nhìn vào liền cảm thấy mẫn cảm, ớn lạnh trong người, máu huyết đảo chiều lẫn lộn. Tâm hồn ngây thơ đã bị vấy bẩn, làm sao không biết công dụng của cái áo yếm đó chứ.

Độc Tam thì chẳng có biến hoá gì lớn chỉ nhàn nhạt đứng đó xem trò vui.

Khoảng thời gian khảo hạch ba năm trước có một nữ học viên nhan sắc tuyệt trần tặng món quà này cho Khỉ Đột khi nữ học viên đó xui rủi chạm mặt Cự Ma Viên ở rừng sâu, để đảm bảo tính mạng an toàn trước khi đến được nội viện, nữ học viên đó mới cắn răng đem cái áo yếm đang mặc trong người dâng lên cho Cự Ma Viên. Nào ngờ lại hợp mắt với tính tình háo sắc của Cự Ma Viên cho nên nó mới mắt nhắm mắt mở nhường đường cho nữ học viên đó đi. Chuyện là như vậy đó.

- Ta với ngươi cùng một giới tính, ta hiểu mà.

Hoả Đồng nháy mắt với Khỉ Đột, cười cười hèn hạ, vỗ vai thấu hiểu cho hắn. Nói trắng ra thì con trâu thành tinh Hoả Đồng cũng có sẵn máu dê trong người, thiết nghĩ Khỉ Đột và Hoả Đồng có thể bắt tay nhau trở thành bạn chí cốt, coi bộ được đó.

Câu nói này của Hoả Đồng thành công làm lớp da dày trên mặt của Khỉ Đột chuyển hồng, hắn cảm thấy cực kì xấu hổ, mắt đảo lên trần hang, miệng huýt sáo, lảng đi ánh mắt khác biệt của mọi người nhìn hắn.

Huyết Thần Hy đen mặt với cái đám thuộc hạ này liền nắm tay Âu Dương Giai Tuệ đi ra chỗ khác. Phía sâu trong hang có một mạch nước ngầm chảy róc rách, Huyết Thần Hy không suy nghĩ liền dẫn Âu Dương Giai Tuệ đi khám phá. Bởi linh cảm Huyết Thần mách bảo ở chỗ đó sẽ có điều bất ngờ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sâu trong hang động có một con sông ngầm, nhiệt độ tại đây hạ xuống mức thấp nhất, lạnh đến rét người, đến thở cũng có thể phả ra khói.

Huyết Thần Hy vốn dĩ là Huyết Tộc, thân thể chịu lạnh rất tốt nhưng còn Âu Dương Giai Tuệ thì không. Cả người nàng khẽ run lên, môi khô khan, tái đi trông thấy, Huyết Thần Hy liền lấy cái áo choàng dày lông phủ ấm lên người nàng.

Âu Dương Giai Tuệ nhìn Huyết Thần Hy cười mỉm một cái, lạnh đến mấy bây giờ cũng trở nên ấm áp bởi động tác ôn nhu săn sóc của cô.

Nhìn dòng nước chầm chậm chảy, trong veo nhưng lại không thể nhìn thấy đáy, tưởng chừng rất tĩnh lặng nhưng lại không phải như vậy, thứ gì càng yên ắng lại càng ẩn chứa nguy hiểm. Huyết Thần Hy nhặt một viên đá gần đó ném xuống thử. Một hồi lâu sau cũng chẳng nghe tiếng chạm đáy gì hết, sâu đến vậy sao?.

- Sư phụ ở đây a.

Lúc này Hàn Tuấn Sảng cùng bốn thuộc hạ ở ngoài kia không thấy Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ đâu hết cho nên chạy vào đây tìm. Quả nhiên liền thấy hai người đứng đó lẳng lặng nhìn xuống mặt nước, mà không biết là đang làm cái gì. Bọn họ cũng ngó xuống xem thử chỉ thấy phía dưới một màu đen như mực, hoàn toàn chẳng có một con cá nào hết, thật kì lạ!. Không phải nước lạnh là không có cá sinh sống đâu, mà thật ra có nhiều loài cá rất ưa nước lạnh là đằng khác, nhưng con sông ngầm này quả thật có điều gì đó khác biệt cho nên chẳng có lấy một con vật nào sống dưới nước cả.

- Dưới đó có gì sao chủ tử?.

Chủ của hang động Khỉ Đột lên tiếng hỏi khi thấy Huyết Thần Hy đứng đó một mặt trầm ngâm.

- Ngươi ở đây lâu như vậy có thấy con sông ngầm này có gì khác thường không?.

Một lúc không lâu sau Huyết Thần Hy lên tiếng hỏi Khỉ Đột.

- Không có, sao vậy chủ tử?. À! Thuộc hạ nhớ ra rồi, rất lâu về trước ở dưới con sông ngầm này có một con Kình Ngư nhưng nó đã bị thuộc hạ giết rồi.

Khỉ Đột thành thật trả lời, con Kình Ngư này là một con cá voi, nhưng cá voi đáng lí ra phải sống ở đại dương, như thế nào lại ở con sông ngầm này?. Bất quá Khỉ Đột không hơi đâu quan tâm đến, đem con Kình Ngư bắt lên bờ rồi giết nó, dùng dầu cá của nó làm nhiên liệu đốt thắp sáng hang động. Bởi vậy mấy ngọn đuốc ở hang ngoài mới cháy mãi mà không tắt, đó chính là một công dụng tuyệt vời của dầu cá voi. Lại nói khi đó Kình Ngư chưa thực sự trưởng thành, nếu không với kích cỡ khổng lồ của nó chưa chắc gì Khỉ Đột có thể đấu lại.

Huyết Thần Hy thoáng ngạc nhiên không nhẹ khi nghe Khỉ Đột nói. Ánh mắt lại âm trầm xuống một bậc, nhìn mãi mặt nước dưới sông ngầm mà không hề dời đi.

Theo như cô đoán không lầm thì đây không chỉ đơn thuần là một con sông ngầm, mà nó còn là một lối đi vào một hang động khác, phía dưới chắc hẳn là có thiên tài địa bảo gì đó cho nên Kình Ngư mới canh giữ ở nơi này. Hoặc có thể con sông ngầm này chảy ra đại dương, Kình Ngư con bằng cách nào đó bơi được vào đây, nhưng không trở ra được cho nên mới sống ở đây luôn.