- Muội ở đây chờ tỷ một lúc, tỷ lặn xuống dưới xem thử.
Huyết Thần Hy dời mắt khỏi con sông, quay mặt sang báo với Âu Dương Giai Tuệ một tiếng. Bất quá khi Huyết Thần vừa nhấc chân đi được một bước thì góc áo đã bị Âu Dương Giai Tuệ kéo lại.
- Muội cũng muốn xuống đó nữa.
Âu Dương Giai Tuệ phũng phịu má đòi đi theo. Lại bày ra cái mặt cực kì dễ thương của nàng, mắt long lanh chớp chớp nhìn Huyết Thần, nhìn một cái tim liền muốn tan chảy làm sao Huyết Thần Hy chịu nổi cho được.
- Được rồi, các ngươi...
Huyết Thần Hy nhìn nàng rồi thở dài, bất lực gật đầu đồng ý, định quay sang nói với bọn họ ở trên này chờ đi nhưng lời còn chưa nói xong thì đã nghe bọn họ cầu khẩn rồi.
- Đệ tử cũng muốn đi theo cơ~.
- Chúng thuộc hạ cũng muốn đi theo a~.
Hàn Tuấn Sảng, Thất Sắc, Khỉ Đột, Hoả Đồng và Độc Tam bắt chước Âu Dương Giai Tuệ chớp chớp mắt nhìn Huyết Thần Hy, dùng chất giọng nũng nịu đòi đi theo cho bằng được. Bất quá cái chất giọng này không khác gì thái giám là bao, nghe thật nổi da gà!. Tính tò mò dâng lên, ở trên này trông ngóng rất khó chịu, chi bằng đi theo trực tiếp nhìn thấy, chẳng phải có thể thoả mãn được bản tính tò mò hay sao.
Huyết Thần Hy nhìn đến một màn này, trán liền hiện ba đường hắc tuyến, cái bọn đực rựa này làm ra bộ dáng nhõng nhẽo thật mắc ói chết đi được!, nhìn kìa trời, Hàn Tuấn Sảng dùng hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau, làm bộ thẹn thùng len lén nhìn Huyết Thần Hy, Hoả Đồng một tay túm váy, à không!, đúng hơn là cái khố giống người rừng, một tay mi gió với Huyết Thần Hy, Độc Tam đá mắt liên tục với Huyết Thần cứ như có tật vậy, Khỉ Đột còn lợi hại hơn nữa khi chu mông, ễnh ngực, một tay đỡ eo, một tay vuốt cái chân toàn lông từ dưới lên, bày ra bộ dáng thật quyến rũ, bất quá với cái thân hình đô con của hắn, không thấy quyến rũ đâu mà chỉ thấy mù mắt đến nơi. Thất Sắc đỡ hơn một chút khi phất cái khăn tay mỏng, cong ngón tay ngoắc ngoắc Huyết Thần Hy, tuy không có phản cảm như cái bọn kia nhưng cảm giác cứ như là đang rủ cô đi lầu xanh không bằng. Thật sự cạn ngôn trước tình huống này!.
Riêng Âu Dương Giai Tuệ đỏ mặt lợi hại, rõ ràng là bọn họ cố ý bắt chước bộ dáng lúc nãy của nàng làm nũng với Huyết Thần để trêu nàng đây mà.
- Khụ, được rồi, nghiêm chỉnh lại đi.
Huyết Thần Hy ho một tiếng, mắt nhắm mắt mở đồng ý cho đi theo.
- Cảm ơn sư phụ/ chủ tử.
Đã bảo là nghiêm chỉnh, ấy thế mà bọn họ vẫn không nghiêm túc chút nào, cố tình trêu ghẹo Âu Dương Giai Tuệ lần cuối, bắt chước thiếu nữ thục các, đứng chéo chân, đặt tay qua bên hông, hạ thấp người cảm tạ Huyết Thần. Ôi! Thật ớn lạnh làm sao! Chẳng có ai thần kinh bình thường cả.
Lúc nãy chỉ mới đỏ mặt thôi, bây giờ đầu Âu Dương Giai Tuệ bóc khói luôn rồi. Huyết Thần Hy liếc mắt cảnh cáo một cái, bọn họ mới chịu thu mình. Nhây dễ sợ!.
Huyết Thần tạo một hộ trận bao bọc xung quanh bản thân Âu Dương Giai Tuệ, cứ như một cái bong bóng nước khổng lồ vậy, nàng đứng ở phía trong, có đầy đủ không khí để hô hấp và hơn hết cơ thể không bị thấm ướt, do đó không cảm thấy lạnh khi lặn xuống sông sâu. Còn năm tên kia, thân bọn họ thì tự bọn họ lo, Huyết Thần Hy không có dư hơi đi quản, cô chỉ lo cho Âu Dương Giai Tuệ của cô thôi.
"Tủm... Tủm... Tủm... ".
Đồng loạt cả bảy người đều nhảy xuống mặt nước làm cho nước văng lên, nhấp nhô, gợn sóng mạnh.
Chìm nghỉm xuống mặt nước, Huyết Thần Hy mở mắt ra dòm thử xung quanh, chỉ có rong rêu thôi, chẳng có con vật nào bơi lội cả, thật yên ắng đến lạ!. Càng sâu xuống phía dưới màu nước chuyển đậm dần cho tới một màu đen thui, chẳng thể nhìn rõ được nữa.
Ở dưới nước không tiện nói chuyện, Huyết Thần Hy ra hiệu bằng tay cho bọn họ, bảo là bơi gần nhau vào, đi sát theo sau cô để tránh nguy hiểm cũng như bị lạc nhau. Lúc ở trên thì chỉ là một con sông tương đối thôi nhưng xuống đây rồi mới thấy nó rộng lớn đến thế nào, cứ như bơi trong đại dương vậy, hèn chi Kình Ngư mới có thể trú ngụ được với cái thân hình khổng lồ của nó.
Chúi người lặn sâu xuống phía dưới, Huyết Thần Hy dẫn đầu nhóm người khám phá ra điều bí ẩn của con sông ngầm này. Càng xuống sâu nước càng lạnh, áp suất theo đó tăng dần, đám người Huyết Thần Hy phải dừng lại một lúc để vận linh lực bảo vệ cơ quan nội tạng, đồng thời ăn vào viên đan dược bảo vệ thân thể tránh vỡ kinh mạch mà chết. Riêng Âu Dương Giai Tuệ thì không cần bởi nàng có hộ trận của Huyết Thần Hy bảo vệ rồi, rất an toàn.
Bơi lội lâu trong nước một khoảng thời gian khá dài, ước chừng gần 2 tiếng rồi đi, mà chẳng thấy điểm đến nằm ở đâu, nhóm người theo sau Huyết Thần Hy có hơi nhục chí. Bất quá bọn họ liền trở nên phấn chấn khi thấy Huyết Thần Hy quay đầu dùng tay ra hiệu cái gì đó.
Sức lực tiềm ẩn bộc phát, nhóm người Huyết Thần Hy lặn thật nhanh xuống phía dưới, lúc này bắt đầu thấy được ánh sáng nho nhỏ rồi.
"Rào... Ào ào...".
Lần lượt bảy cái đầu chồi lên mặt nước hít thở lấy không khí. Giờ đây nhìn kĩ mới thấy họ đang ngâm mình ở dưới sông ngầm trong một cái hang động khác. Hang động này giống hơn là một cái sơn cốc nhỏ, có ánh sáng từ trên miệng hang rọi xuống, nhìn khá là rõ xung quanh, đầy các chõm đá nhọn hoắc phủ đầy rêu xanh, không khí rất ẩm ướt.
- Muội cẩn thận.
Huyết Thần Hy leo lên bờ, đưa tay đỡ Âu Dương Giai Tuệ bước lên.
Bọn họ cũng lần lượt leo lên bờ, vắt khô nước trên quần áo. Huyết Thần thấy vậy liền rộng rãi đưa cho mỗi người một lá Tẩy Phù. Thoáng chốc y phục ai nấy đều khô ráo và sạch sẽ.
Sự hấp dẫn của mọi người bị thu hút bởi một cái cây khá là to, lơ lửng giữa sơn cốc nhỏ, lá nhỏ hình thù hẹp dài mang một màu xanh tươi, đầy sức sống, mọc xum xuê, xoè ra như đầu nấm, dường như chúng đang phát sáng vậy, không biết có phải là do ánh nắng phía trên rọi xuống hay không hay là do bản thân lá cây phát sáng sẵn nữa, các nhánh cây uốn lượn, ngoằng ngèo, cứ như một kiệt tác do con người tạo ra vậy, rất đẹp mắt!.