- Vị trí nhất bảng sẽ được thưởng 100 tích phân kèm theo 10 Linh Thạch cấp 3, nhị bảng thưởng 50 tích phân kèm theo 10 Linh Thạch cấp 2 và tam bảng thưởng 25 tích phân kèm theo 5 Linh Thạch cấp 2.
Hứa chấp sự vừa nói, vừa phân phát phần thưởng cho cả ba. Chỉ có tam bảng mới được thưởng thôi, từ vị trí thứ tư trở xuống chỉ được hư danh, hoàn toàn không có quà.
Huyết Thần Hy nắm tay Âu Dương Giai Tuệ đi đến một phiến đá ngồi xuống chờ đợi những học viên còn lại, còn đối với Hàn Tuấn Sảng, sư phụ và sư nương ở đâu thì tất nhiên là hắn ở đó.
Từ xa xa mà cũng không xa lắm, có một đạo ánh mắt chăm chú dõi theo Huyết Thần Hy, bởi vì bộ dạng không giống học viên nào hết của Huyết Thần, cả người trốn trong áo choàng, chẳng thể nhìn ra được diện mạo, bất quá chỉ mới nhìn được góc cằm thôi cũng biết rằng đây là một nhan sắc tuyệt thế. Không tránh khỏi gợi lên sự tò mò của một người, mà nữ nhân này so về nhan sắc cũng thuộc hàng thượng đẳng, trưởng công chúa Tây Thiên Quốc, Tần Mịch.
Cũng ngay tại lúc này, nhóm của Độc Nhãn Long đã đến được đây. Chỉ theo sau nhóm của Huyết Thần Hy có chút ít thời gian thôi. Một con cáo già Độc Nhãn Long làm sao bỏ qua cái la bàn chỉ đường Huyết Thần Hy được, thế là cái nhóm ác bá này len lén đi theo sau, hưởng ké phúc lợi. Huyết Thần Hy biết chứ nhưng làm lơ.
- Độc Nhãn Long.
- Bé Bự.
- Vịt Trời.
Ung lão sư một lần nữa đặt bút ghi tên bọn họ vào Danh Bảng.
Sáu vị trí đầu tiên trên Danh Bảng đã được đề tên, không biết nhóm nào sẽ đến được đây tiếp theo?, còn tận 94 học viên nữa lận, chờ đợi có vẻ mất thời gian.
*
Sâu trong rừng Bích Lâm, nhóm của Bà La Mặc Ca đang bị một con chim khổng lồ chặn đường. Thoạt nhìn chẳng khác gì Ưng Điểu là mấy, bất quá màu sắc của nó rất khác lạ, một màu đen tăm tối, xung quanh thân như có như không ngọn lửa xanh ma mị đang cháy, con mắt của nó giống hệt loài rắn, lạnh lẽo và hung tàn, bất ngờ hơn nữa khi nó có tận bốn cái cánh.
- Hắc Ưng!!!.
- Nó là Ma Thú hay triệu hoán thú vậy?.
Mấy người trong đội trợn mắt, kinh hoảng nói.
Hắc Ưng nghiêng nghiêng đầu nhìn đám người trước mắt nó như đang quan sát nhất cử nhất động của con mồi vậy khiến cho cả đám người Bà La Mặc Ca đứng im tại chỗ, đến thở cũng không dám hít thở mạnh. Thời gian như đang trôi chậm trước khoảnh khắc căng thẳng này.
- Nó là triệu hoán thú đó.
Bất chợt Cung Bối Lạc mấp mái môi, nói khẽ cho Bà La Mặc Ca biết.
Triệu hoán thú! Vậy chủ nhân của nó đâu? Sao lại đi khơi khơi một mình như thế này? Quá là kì lạ đi.
- Chân nó dính máu kìa.
Tôn Vãn Y không hé răng mà nói nhỏ khi tinh mắt phát hiện ra vệt máu đã khô trên móng chân sắc nhọn của Hắc Ưng.
Lúc này Bà La Mặc Ca mới hồi thần, não liền cơ trí phỏng đoán sự việc "có khi nào con Hắc Ưng này đã giết chủ nhân của nó không? Cho nên mới lang thang trong rừng Bích Lâm".
Điều mà Bà La Mặc Ca phỏng đoán có khả năng xảy ra rất cao, bởi vì một khi chủ nhân của triệu hoán thú đối xử ngược đãi hay bắt ép nó làm một việc gì đó mà nó không muốn trong thời gian dài, oán hận tích tụ đến đỉnh điểm thì nó sẽ phản kháng, quay đầu lại cắn chết chủ nhân của nó. Khi này triệu hoán thú được giải thoát, thoát khỏi trói buộc liền tự do, bất quá con triệu hoán thú đó không tồn tại lâu được, đến một khoảng thời gian nhất định nó sẽ tan biến thành hư vô. Nhưng cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, nếu con triệu hoán thú đó đi săn giết nhân loại hay uống máu của Ma Thú khác để tu luyện thay vì ăn Tinh Hạch thì nó sẽ dần trở thành Ma Linh- một con triệu hoán thú mất đi lí trí, lang thang giết chóc khắp nơi để thoả mãn cơn khát máu. Nhiều trường hợp như vậy đã từng xảy ra và đã được ghi chép lại trong sách cổ- một quyển sách chứa đầy tri thức của thế giới Tu Chân.
Chân tướng sự việc quả thật đúng như những gì Bà La Mặc Ca dự đoán trong đầu, Hắc Ưng này đã giết chủ nhân của nó, nguyên do không phải vì chủ nhân của nó hành hạ hay ép buộc nó làm việc gì mà nó không thích cả, mà chỉ đơn giản chủ nhân của nó tư chất bẩm sinh ngu, thể chất tầm thường, tu vi thấp tè, lại nghèo nàn tài nguyên tu luyện, không cho nó ăn đủ Tinh Hạch để tăng cấp, cho nên Hắc Ưng không phục cũng không chịu nổi mà một trảo liền giết đi chủ nhân của nó. Nguyên nhân con Hắc Ưng này có tính khí cao ngạo như thế là do trong người nó có một tia huyết mạch thuần chủng, hậu duệ của Vạn Thú Chi Vương chi Ưng. Nếu Hắc Ưng tăng cấp lên triệu hoán thú cấp bậc Thần Thú, thức tỉnh được huyết mạch Vạn Thú Chi Vương tức thì Hắc Ưng liền hoá thành Hắc Đại Bằng.
Bất quá mọi việc có lẽ còn có cơ hội cứu vãn kịp khi Hắc Ưng chỉ mới giết chủ nhân nó thôi, chứ chưa có giết thêm nhân loại hay Ma Thú nào khác để uống máu. Đáy mắt Bà La Mặc Ca xẹt qua một tia tham lam khi nhìn ra cấp bậc của Hắc Ưng triệu hoán thú cấp bậc Linh Thú 3 Giai. Dù cấp bậc không cao cho mấy nhưng thuộc hàng triệu hoán thú khó triệu hồi ra, tương đối hiếm.
Trong vô thức Bà La Mặc Ca nhấc chân đi đến gần Hắc Ưng, hành động này làm cho cả đội trố mắt kinh hoảng.
- Mặc Ca ngươi đi đâu vậy, mau quay lại, nguy hiểm lắm.
Ngô Phong ra sức nhắc nhở Bà La Mặc Ca nhưng không có tác dụng. Bà La Mặc Ca như bị thôi miên mà từng bước kéo gần khoảng cách với Hắc Ưng trước ánh mắt kinh ngạc cùng lo lắng của mọi người. Tim ai nấy đều thấp thỏm đến ngừng thở, trong thâm tâm cầu khẩn cho Bà La Mặc Ca.
"Vù".
Hắc Ưng vỗ cánh mạnh một cái, hất văng Bà La Mặc Ca đập mạnh vào thân cây khi hắn có ý định chạm vào thân thể của nó.