Bà La Mặc Ca khinh ngạc nhìn qua, Ưng Điểu của Cao chấp sự đang chở nhóm của Âu Dương Giai Tuệ trên lưng, người mà hắn căm hận. Tay hắn giấu trong vạt áo vô thức siết chặt.
Tại sao lại như vậy? Trong khi đó Ưng Điểu của Ung chấp sự và Hứa chấp sự chẳng chở ai cả. Nhóm của Huyết Thần Hy sao lại có đặc quyền đó?. Các đồng học đỏ mắt ghen tị nhìn theo.
Nguyên do đơn giản thôi, Huyết Thần Hy không thích ngồi chung với người khác cho nên rất tự nhiên nắm tay Âu Dương Giai Tuệ leo lên lưng Ưng Điểu của Cao chấp sự ngồi, Hàn Tuấn Sảng thấy vậy cũng lót tót phóng lên theo, tam bảng năm nay đã yên vị trên lưng Ưng Điểu, không lẽ Cao chấp sự không cấp mặt mũi thẳng thừng đuổi xuống sao. Vả lại hắn đã được hiệu trưởng dặn dò chiếu cố tốt cho học viên Huyết Thần Hy nên hắn cũng để tâm một chút tới học viên xuất xắc này.
13 Ưng Điểu bay thẳng lên cao, đâm xuyên qua đám mây bồng bềnh, từ trên cao nhìn xuống ngọn núi bay, một mảng mênh mông xanh ngát, linh khí lượn lờ như sương sớm, mây bay bay như chốn Bồng Lai Tiên Cảnh, nội viện hoành tráng lệ được xây dựng đồ sộ trên ngọn núi ngược. Thật hoa mỹ!.
Sân lớn nội viện tập trung đông người chào đón 100 học viên xuất xắc hoàn thành khảo hạch năm nay.
Từ trên không trung mười mấy Ưng Điểu đáp xuống, tân học viên nội viện cuối cùng đã đến.
Theo mỗi bước đi của đoàn người thu hút không ít ánh mắt của các học viên nội viện, họ vừa nhìn, vừa xì xầm to nhỏ với nhau để nhận diện ra ai mới là tam bảng năm nay.
Phía trên bục nơi dành cho những người giữ chức vị cao trong học viện A Tích Xa an toạ, một hàng ghế dài uy nga chạm khắc hoa văn bắt mắt, hơn mười mấy lão sư, nam có, nữ có phân theo cao thấp mà ngồi ở vị trí đắc địa.
- Thưa hiệu trưởng, đây là 100 học viên đã hoàn thành khảo hạch năm nay.
Cao chấp sự dẫn đầu, ôm quyền cung kính nói, sau đó đứng né qua một bên cho người trên bục nhìn rõ ràng hơn.
Hiệu trưởng đứng lên phát biểu đôi lời, chủ yếu là cổ vũ tinh thần kiên cường của 100 học viên ngoại viện khi vượt qua trùng trùng hiểm nguy để đến được đây, chính thức đặt chân vào nội viện, bọn họ rất cao hứng khi được hiệu trưởng đích thân khen ngợi, trái lại các học viên cũ nghe đến nhàm chán, năm nào cũng như năm nào, có một bài ca làm hoài, chẳng khác dù chỉ một từ, riết rồi các học viên đều bỏ ngoài tai, ngáp ngắn ngáp dài.
Trong lúc đó, Âu Dương Giai Tuệ và Hàn Tuấn Sảng một phen kinh ngạc khi nhìn thấy Định Kiệt- đệ tử của Huyết Thần Hy và cũng là sư huynh đồng môn của hắn đang đứng trên bục phát biểu, cái lão ngoan đồng này mà là hiệu trưởng á? Thật muốn té ngửa!. Bất quá nghĩ mà xem, phía sau bọn họ có cái lưng to như vậy chống đỡ, sau này ở nội viện tung hoành ngang dọc, sướng quá còn gì.
Nhiều đạo ánh mắt dò xét bắn về phía các học viên ngoại viện trong lúc hiệu trưởng phát biểu, các lão sư thi thoảng to nho với nhau, riêng Bạch Hạo Niên lúc nhìn thấy Bà La Mặc Ca liền gật đầu hài lòng. Bạch Hạo Niên đã chấm Bà La Mặc Ca làm đồ đệ của ông rồi a. Một học viên ưu tú như vậy không thể để mấy lão sư khác cướp tay trên được.
- Học viên nào đứng vị trí tam bảng bước lên một bước cho hiệu trưởng xem.
Định Kiệt đảo mắt đến chỗ Huyết Thần Hy, thâm ý cười một cái rồi giả vờ không biết mà hỏi.
"Cái lão đồ đệ chết tiệt này, ta không muốn gây sự chú ý mà ngươi lại biến ta trở thành tâm điểm của mọi người, hừ". Huyết Thần Hy thầm mắng Định Kiệt, nhưng vẫn phải bước lên một bước trình diện.
Huyết Thần Hy, Âu Dương Giai Tuệ và Hàn Tuấn Sảng cùng lúc bước lên phía trước, tách riêng với đồng học phía sau. Nổi bật giữa đám đông, thu hút hết sự chú ý từ mọi người. Diện mạo của tam bảng được mọi người chân chính nhìn rõ.
"Tại sao tâm điểm hôm nay không phải là mình? Huyết Thần Hy, ngươi đợi đó, một ngày không xa ánh hào quang của ta sẽ khiến ngươi phải chói mắt đến chẳng nhìn thấy đường" Bà La Mặc Ca thề trong lòng, nắm tay dần thả lỏng.
Tiếp theo đây là buổi tranh giành đồ đệ của các lão sư, nói là thế chứ có lão sư nào tranh qua lục đại lão sư đâu. Sở dĩ họ được gọi như thế là vì tu vi của mỗi người đều cao cường hơn những lão sư khác, đảm nhiệm vai trò lão sư nhưng đồng thời cũng giữ chức vụ hộ pháp. Đó chẳng ai khác là Bạch Hạo Niên, Quách Hình Lễ, Phúc Mặc, Diệp Ngưng Tịch, Lạc Nhạn và Chu Nhược Vũ, trong đó ba cái tên ở cuối là nữ lão sư.
Được các lão sư nhận làm đồ đệ là một niềm vinh hạnh, một bước trở thành học viên tinh anh, tài nguyên tu luyện sẽ nhiều hơn và cũng có nhiều quyền hạng hơn vì thế Huyết Thần Hy không có ý định từ chối cơ hội tốt này.
Huyết Thần Hy im lặng một hồi lâu, đang phân vân không biết chọn ai trong sáu người họ để bái sư. Nhìn mặt người nào cũng hăm hở giành giật người khiến Huyết Thần Hy ít nhiều bớt đi vài phần thiện cảm. Riêng chỉ có duy nhất một nữ lão sư phớt lờ, lẳng lặng ngồi đó chẳng màng thế sự. Có vẻ nàng cảm thấy rất nhàm chán với buổi lễ ra mắt và bái sư này chăng nên mới điềm nhiên ngồi đó, không tham gia tranh giành đồ đệ như các lão sư khác.
- Học viên Huyết Thần đã suy nghĩ chọn ra ai để bái sư chưa?.
Lịch Liêu- phó hiệu trưởng lên tiếng hỏi khi thấy từ nãy giờ Huyết Thần Hy vẫn im lặng đứng đó làm cho các lão sư nôn nóng kết quả không thôi.
Nói đến vị phó hiệu trưởng này tưởng chừng tuổi đời già dặn lắm, nhưng không, ngài ấy vẫn còn rất trẻ, ước chừng trên dưới 30 thôi, gương mặt trầm tĩnh và là một người rất biết tính toán cho nên mới ngồi được cái chức vị cao này ở học viện A Tích Xa.
- Ta chọn vị lão sư đó.
Huyết Thần Hy không nhanh không chậm chỉ ngón tay về hướng hàng ghế giữa, nơi một nữ lão sư đang ngồi gần bên Định Kiệt và nói ra quyết định.