Xe dừng lại trước cổng nhà Nhàn Hy, cô bước ra và mang theo những túi đồ vừa mua. Huyền Giới giúp cô bê vài túi nặng hơn và cùng nhau họ bước vào trong nhà. Cửa chính mở ra, và không khí ấm áp của ngôi nhà hiện ra ngay lập tức, như một sự chào đón sau một ngày dài.
Nhàn Hy đặt các túi đồ xuống bàn bếp, rồi bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp nguyên liệu để chuẩn bị nấu ăn. Cô cởi áo khoác và xắn tay áo lên, sẵn sàng cho công việc bếp núc. Huyền Giới đứng bên cạnh, quan sát cô một cách chăm chú, nhưng không can thiệp vào công việc của cô.
"Mọi thứ có vẻ ổn" Nhàn Hy nhận xét khi nhìn qua các nguyên liệu đã được chuẩn bị. "Chú có muốn giúp gì không?" cô hỏi, giọng nói mang theo sự nhẹ nhàng và vui vẻ.
Huyền Giới lắc đầu nhẹ nhàng. "Không cần đâu, tôi chỉ muốn xem em nấu thôi."
Nhàn Hy mỉm cười và bắt đầu bận rộn với công việc bếp núc. Cô mở các gói nguyên liệu, cắt thái rau củ và chuẩn bị các gia vị. Huyền Giới đứng yên lặng bên cạnh, thỉnh thoảng giúp đỡ bằng cách mang thêm nước hoặc các dụng cụ cần thiết.
Khi món ăn đã dần hình thành, hương thơm từ các món ăn bắt đầu lan tỏa khắp căn bếp. Đó là những món ăn đơn giản nhưng được làm với tất cả sự chăm sóc của Nhàn Hy - một nổi canh thơm ngon, món xào rau củ tươi ngon, và một đĩa cơm trắng mềm mại.
Khi tất cả đã sẵn sàng, Nhàn Hy và Huyền Giới ngồi xuống bàn ăn. Ánh sáng từ đèn bếp và ánh sáng mờ ảo của đèn trần tạo ra một không khí ấm cúng và dễ chịu. Họ bắt đầu thưởng thức bữa tối, và dù không nói nhiều, nhưng sự im lặng ấm áp giữa họ lại mang đến cảm giác thư thái và bình yên.
Huyền Giới không ngừng khen ngợi món ăn. "Thực sự rất ngon. Em nấu ăn rất giỏi" hắn nói với sự thành thật.
Nhàn Hy chỉ cười và cảm thấy hạnh phúc khi thấy sự hài lòng của Huyền Giới. "Cháu vui vì chú thích. Món này
cũng là món cháu thường nấu cho mình" cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Sau bữa tối, cả hai dọn dẹp bàn ăn và rửa bát đĩa. Huyền Giới hỗ trợ Nhàn Hy trong việc dọn dẹp, và không khí trong căn bếp lúc này rất khác so với sự căng thẳng lúc trước.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, Nhàn Hy và Huyền Giới ngồi lại trong phòng khách, nơi ánh sáng ấm áp từ đèn và sự ấm cúng của căn phòng tạo nên một cảm giác dễ chịu. Nhàn Hy rót trà cho cả hai và họ ngồi lại, nhấm nháp ly trà nóng, thả lỏng sau một ngày bận rộn.
Nhàn Hy không khỏi cảm thấy hài lòng với bữa tối vừa qua, và bất chợt cô quay sang hỏi Huyền Giới, "Chuyện đơn hàng sao rồi? Chú cần cháu giúp gì không?"
Huyền Giới liếc nhìn cô với nụ cười nhẹ, "Chẳng phải đã nói rồi sao, em không cần lo, mấy chuyện này tôi xử lý được!"
Nhàn Hy im lặng suy nghĩ một chút, rồi ánh mắt cô lóe lên với một câu hỏi khác, "Vậy chú sẽ đến lễ tốt nghiệp của cháu đúng không?"
Huyền Giới dừng lại một chút, ánh mắt có vẻ suy tư, rồi trả lời, "Để tôi suy nghĩ!"
Nhàn Hy bất ngờ, không kìm được sự tò mò, "Tại sao lại suy nghĩ, chẳng phải lúc nãy chú đã bảo nếu cháu mời chú sẽ đi sao?"
Huyền Giới cười khế, "Tôi sẽ đi nhưng với một điều kiện!"
Nhàn Hy chăm chú lắng nghe, mắt dán chặt vào Huyền Giới, chờ đợi điều kiện mà hắn sắp đưa ra.
Huyền Giới nghiêm túc, "Em đừng gọi tôi là chú nữa! Già lắm."
Nhàn Hy nghe đến đây không nhịn được cười phá lên, một tiếng cười trong trẻo vang lên trong không gian yên bình. "Chú lớn hơn cháu tận 10 tuổi lận đấy! Gọi chú là đúng rồi!" Cô vừa nói vừa đưa tay ra đếm đếm, như thể khẳng định thêm sự chính xác của con số.
Huyền Giới bật cười, nụ cười này không chỉ nhẹ nhàng mà còn đầy ấm áp. "Tôi không cảm thấy già, nhưng nghe em gọi như vậy làm tôi cảm thấy mình thật sự già cổi."
Nhàn Hy tiếp tục cười, không kiểm chế được sự vui vẻ. "Thôi được rồi, nếu chú muốn thì cháu sẽ gọi chú theo cách khác. Nhưng mà... chắc chắn chú sẽ đến đúng không?"
Huyền Giới gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ đến."
Nhàn Hy thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn chú! Cháu sẽ rất vui nếu chú có mặt ở đó!"
Huyền Giới mỉm cười, sự chân thành trong nụ cười của hắn phản chiếu ánh sáng ấm áp từ đèn phòng. Không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng và thân mật hơn bao giờ hết. Sau một thời gian trò chuyện, Huyền Giới đứng dậy, đi ra ban công, nơi bóng tối đã bao trùm toàn bộ khu vực.
Nhàn Hy nhìn theo, đôi mắt cô chứa đẩy sự lo lắng. Cô bước theo sau, đứng cạnh Huyền Giới và nhìn hắn rút ra một điếu thuốc từ túi áo. Huyền Giới châm lửa, khói thuốc bắt đầu bay lên trong không khí mát lạnh của buổi tối.
Nhàn Hy phàn nàn, giọng nói thể hiện sự quan tâm. "Đã bảo chú đừng có hút thuốc nữa mà! Không tốt cho sức khỏe đâu."
Huyền Giới cười khẽ, giơ điếu thuốc lên. "Chỉ một điếu này nữa thôi!" hắn nói, cố gắng làm dịu tình hình nhưng không thể che giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Cả ngày hồm qua đến nay, hắn vẫn chưa chợp mắt. Cảm giác mệt mỏi vì phải lo vận chuyển cho những đơn hàng sắp tới đã khiến hắn cảm thấy kiệt sức. Dù mệt mỏi, hắn vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp Nhàn Hy. Bởi khi ở bên cô, hẳn thực sự mới được giải tỏa.
Ánh mắt, giọng nói, nụ cười của Nhàn Hy, hay chỉ đơn giản là được nhìn thấy cô, đều làm cho hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn. Trong khoảnh khắc này, dù mệt mỏi đến mức nào, sự hiện diện của Nhàn Hy vẫn mang lại cho hắn cảm giác bình yên và thoải mái.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Huyền Giới quay lưng vào trong. Hắn thấy Nhàn Hy đang cặm cụi chuẩn bị mền gối đặt trên ghế sofa. Ánh sáng từ đèn trong phòng khách phản chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vẻ chăm chú và sự quan tâm của cô dành cho hắn.
Huyền Giới bước vào phòng, nhìn thấy hành động của Nhàn Hy, liền hỏi với vẻ ngạc nhiên. "Em làm gì thế?"
Nhàn Hy ngẩng lên nhìn hắn với nụ cười nhẹ, "Cháu đang chuẩn bị chỗ để ngủ. Chú ngủ trên giường của cháu đi, cháu sẽ ngủ ở đây!"
Huyền Giới lắc đầu, kiên quyết nói. "Không cần đâu! Tôi sẽ ngủ ở sofa, em cứ ngủ ở giường đi!"
Nhàn Hy cương quyết đáp lại. "Sofa nhỏ, chú nằm sẽ không thoải mái!"
Huyền Giới nhướng mày, vẻ mặt đầy quyết đoán. "Thế em lên đây ngủ cùng tôi!"
Nhàn Hy lắc đầu, không đồng ý. "Không cần đâu!"
Huyền Giới bước lại gần, giật lấy cái gối trong tay cô và nói đùa, "Em sợ tôi ăn thịt em à! Đi lại đây."
Hắn kéo tay Nhàn Hy về phía giường, còn thêm một câu an ủi. "Cũng chẳng phải là chưa từng ngủ chung, em sợ gì chứ!"
Nhàn Hy nhăn mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối sự kiên quyết của Huyền Giới. Cô đưa tay thúc vào bụng hắn một cái nhẹ nhàng rồi leo lên một bên giường, trùm chăn kín đáo. Huyền Giới theo sau, ngồi xuống bên cạnh cô, và cả hai nhanh chóng tìm được vị trí thoải mái trong chăn.
Trong ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ, không khí xung quanh dường như hòa quyện vào sự ấm áp và gần gũi. Nhàn Hy cảm nhận được sự an toàn khi nằm bên cạnh Huyền Giới, và sự mệt mỏi của cả hai dần tan biến trong giấc ngủ bình yên.
Những âm thanh của thành phố bên ngoài dần trở nên xa vời, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của hai người trong căn phòng yên tĩnh. Huyền Giới quay đầu sang phía Nhàn Hy, ánh mắt hẳn lướt qua khuôn mặt thanh bình của cô trước khi nhắm mắt lại. Mặc dù những lo toan trong công việc vẫn còn tồn tại, nhưng trong khoảnh khắc này, sự hiện diện của Nhàn Hy làm cho mọi lo lắng và căng thẳng trở nên không quan trọng.
Huyền Giới và Nhàn Hy cùng nhau chìm vào giấc ngủ, để lại những ngày mệt mỏi và căng thẳng của cuộc sống bên ngoài, hòa mình vào sự ấm áp và sự bình yên của đêm