Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục

Chương 87: Mưa rơi trên Cảng Lân Hải



Gần sáng, trời đồ mưa lớn. Những hạt mưa nặng nề rơi rào rào trên mái nhà, tạo nên những âm thanh ẩm ĩ. Nhàn Hy bị những tiếng sét chói tai ở ngoài trời đánh thức. Cô mở mắt, nhận ra rằng ngoài trời đang mưa rất lớn, từng tia sét lóe lên sáng rực cả bầu trời đêm.

Nhàn Hy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô quay sang nhìn Huyền Giới vẫn đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt hắn trông bình yên dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt vào.

Cô ngồi dậy, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tiếng sấm sét liên tục vang lên khiến cô không thể ngồi yên. Huyền Giới cảm nhận được sự chuyển động và sự lo lắng từ Nhàn Hy. Hẳn mở mắt, nhìn thấy cô đang ngồi co ro, khuôn mặt tái nhợt. Không cần nói gì, Huyền Giới đã biết cô đang sợ hãi. Hẳn nhanh chóng ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.

"Không sao! Không sao! Có tôi ở đây rồi!" Huyền Giới nhẹ nhàng trấn an cô, giọng nói ấm áp và đầy sự bảo vệ.

Nhàn Hy cảm nhận được sự an toàn từ vòng tay của Huyền Giới, sự hoảng loạn trong lòng cô dần tan biến. Hắn nhẹ nhàng kéo cô nằm xuống, giữ cô trong vòng tay vững chắc của mình.

Cô im lặng nằm xuống, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền sang. Nhịp tim của Huyền Giới đều đặn và mạnh mẽ, như một lời nhắc nhở rằng cô không hề đơn độc trong những lúc khó khăn này.

Huyền Giới ôm cô vào lòng, cảm nhận sự gần gũi và sự yên bình mà họ cùng nhau chia sẻ. Tiếng mưa rơi ngoài trời dần trở thành một bản nhạc nền dịu dàng, như muốn ru họ vào giấc ngủ yên bình. Những lo toan và sợ hãi tạm thời bị xua tan, để lại chỉ còn lại sự ấm áp và tin tưởng trong vòng tay của nhau.

Nhưng khi Nhàn Hy tỉnh lại lần nữa thì đã không thấy Huyền Giới ở đâu nữa. Cô nhìn quanh căn phòng, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Cảm giác trống vắng và lo lắng bắt đầu len lỏi vào tâm trí cô.

Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ thấy đã quá trưa. Tiếng mưa ngoài trời vẫn còn vang vọng, nhưng không còn mạnh mẽ như lúc ban đầu. Nhàn Hy khoác vội chiếc áo rồi bước ra khỏi giường, lòng đầy thắc mắc và lo lắng.

Trong căn nhà yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của cô và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nhàn Hy tìm quanh khắp nơi nhưng không thấy dấu hiệu của Huyền Giới.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn từ Huyền Giới: "Tôi phải đi giải quyết công việc gấp, sẽ quay lại sớm. Em cứ nghỉ ngơi, đừng lo lắng quá." Nhàn Hy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn một chút bất an.



Hôm nay là ngày đầu tiên trong những chuỗi ngày bận rộn giao hàng của Huyền Giới. Từ sáng sớm, hắn đã nhận được tin nhắn của A Tiêu:

"Chúng ta cần khởi hành ngay. Có một số lô hàng quan trọng phải được chuyển đi trong hôm nay."

Huyền Giới nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi nhà khi Nhàn Hy vẫn còn đang ngủ. Hắn biết những nhiệm vụ này không thể trì hoãn và phải được thực hiện đúng giờ. Huyền Giới mặc chiếc áo khoác vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt yên bình của Nhàn Hy. Trước khi rời đi, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ làn da của cô. Một cảm giác bình yên thoáng qua, nhưng hắn biết mình phải đi.

Huyền Giới bước ra khỏi căn phòng tối, khóa cửa cần thận trước khi rời đi. Hắn nhanh chóng xuống cầu thang, băng qua con đường ẩm ướt do cơn mưa đêm qua, và hướng tới chiếc xe đang đậu ở góc phố. A Tiêu cũng đến chờ từ trước.

Cả hai lên xe và bắt đầu cuộc hành trình đến nhà kho, nơi các lô hàng đang chờ được kiểm tra và vận chuyển.

Trên đường đi, Huyền Giới không thể ngừng nghĩ về Nhàn Hy. Hắn tự nhủ rằng phải hoàn thành công việc thật nhanh để trở về bên cô.

Tại nhà kho, Huyền Giới và A Tiêu đã bắt đầu kiểm tra các lô hàng. Huyền Giới chỉ đạo mọi người một cách chính xác và hiệu quả, không để lộ ra sự lo lắng trong lòng. Những ngày này, thời gian mà Huyền Giới cùng với A Tiêu và người của mình phần lớn là ở các cảng biển. Hắn không yên tâm để cho người của mình đi giao hàng mà không có sự giám sát của hắn. Chính vì thế, hắn đành phải đi cùng để theo dõi mỗi một đơn hàng.

Từ Cảng Lân Hải, Cảng Bạch Long, đến Cảng Vạn Cân, những cảng lớn nhỏ, nguy hiểm hắn đều có mặt. Mỗi cảng biển đều có đặc thù riêng, với những thách thức và nguy hiểm khác nhau. Nhưng Huyền Giới không bao giờ chùn bước. Hắn luôn kiểm tra cẩn thận từng lô hàng, đảm bảo rằng mọi thứ đều theo kế hoạch và không có bất kỳ sai sót nào.

Buổi sáng hôm đó, sau khi hoàn tất kiểm tra lô hàng tại Cảng Lân Hải, Huyền Giới cùng A Tiêu di chuyển tới Cảng Bạch Long. Mưa vẫn tiếp tục rơi, tạo ra những vũng nước lớn trên đường đi. Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm hòa quyện với màn mưa làm cho không khí thêm phần âm u và lạnh lẽo.

Tại Cảng Bạch Long, không khí làm việc hối hả và căng thẳng tràn ngập khắp nơi. Huyền Giới đứng giữa những kiện hàng chất đống, mắt nhìn chăm chú vào từng chi tiết của công việc. Mặc dù những người dưới quyền hắn đang làm việc chăm chỉ, Huyền Giới không chỉ giám sát mà còn tham gia trực tiếp vào công việc. Mỗi bước di chuyển hàng hóa, mỗi động tác sắp xếp đều được hắn kiểm tra một cách tỉ mỉ.

Sự nghiêm túc và tinh thần làm việc không khoan nhượng của Huyền Giới khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn. Những người làm việc dưới sự chỉ huy của hắn cảm nhận được áp lực và sự kỳ vọng từ hắn, do đó họ càng thêm cẩn thận và chú ý trong từng công việc. Mỗi bước di chuyển của hàng hóa đều phải được thực hiện chính xác và nhanh chóng, không có chỗ cho bất kỳ sai sót nào.



A Tiêu, người đồng hành thân cận của Huyền Giới, tiếp cận hắn với một tập hồ sơ trong tay. "Ngài Giới, lô hàng này đã sẵn sàng để vận chuyển," A Tiêu báo cáo với giọng điệu nghiêm túc, thể hiện sự tôn trọng và sự tin tưởng vào sự lãnh đạo của Huyền Giới.

Huyền Giới gật đầu, mắt hắn lướt qua các tài liệu và kiểm tra tình trạng của lô hàng. Hắn không để lộ chút do dự nào, mà chỉ tập trung vào việc đảm bảo mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng cho việc vận chuyển. Sau khi kiểm tra một lần cuối, hắn ra lệnh với giọng điệu cương quyết và đầy trách nhiệm: "Được, hãy đảm bảo tất cả đều an toàn.

Chúng ta không được phép sai sót."

Những từ ngữ của Huyền Giới không chỉ là một chỉ thị mà còn là một lời nhắc nhở rằng công việc này quan trọng và không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào. Các nhân viên đồng loạt gật đầu, nhấn mạnh quyết tâm của họ trong việc thực hiện nhiệm vụ. Ánh sáng yếu ớt từ các đèn chiếu sáng của cảng phản chiếu lên mặt Huyền Giới, làm nổi bật sự chăm chú và sự quyết tâm trong ánh mắt hắn.

Dưới ánh sáng của Cảng Bạch Long, Huyền Giới tiếp tục công việc, không ngừng thúc đẩy bản thân và những người xung quanh. Những ngày tháng làm việc mệt mỏi dường như trôi qua nhanh chóng, khi mà mỗi khoảnh khắc đều được dành cho việc đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo.

Ngày trôi qua không ngừng, từ những khoảnh khắc chớp nhoáng của một ngày, sang tuần này đến tuần khác, thời gian như lướt qua nhanh chóng. Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tuần, hai tuần rồi ba tuần, tất cả đều hòa quyện vào công việc căng thẳng và mệt mỏi mà Huyền Giới đang trải qua.

Mỗi ngày, Huyền Giới đều bận rộn với việc giám sát các lô hàng cuối cùng. Hắn cùng A Tiêu và đội ngũ của mình làm việc suốt ngày đêm, kiểm tra từng chi tiết, đảm bảo mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch. Mặc dù Khắc Phong đã không còn là mối đe dọa, nhưng công việc vẫn yêu cầu sự tập trung tối đa và trách nhiệm không thể lơi lỏng.

Tuy nhiên, giữa những lúc bận rộn nhất, Huyền Giới luôn dành cho mình một khoảng thời gian ngắn để thư giãn và suy nghĩ. Trong những khoảnh khắc yên tĩnh đó, hắn không quên mở điện thoại ra, tìm đến ứng dụng lịch.

Những ngón tay của hắn lướt qua màn hình, kiểm tra ngày tháng một cách kỹ lưỡng.

Lễ tốt nghiệp của Nhàn Hy đang đến gần, và ngày đó chính là động lực khiến Huyền Giới tiếp tục làm việc chăm chỉ. Hẳn đếm từng ngày, từng giờ, cho đến khi cô đứng trên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp của mình. Mỗi lần mở lịch, Huyền Giới cảm nhận được sự hồi hộp và hào hứng, như thể thời gian đang dần trôi về điểm đến quan trọng này.

Huyền Giới không chỉ đơn thuần là đếm ngày. Hắn cũng đã chuẩn bị một bất ngờ đặc biệt cho Nhàn Hy. Một bó hoa lớn, được chọn lựa cẩn thận và đặt hàng từ trước, đang chờ ngày lễ tốt nghiệp để được trao tận tay cô. Hắn hình dung cảnh tượng Nhàn Hy nhận bó hoa, nụ cười của cô rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Đó là điều mà Huyền Giới mong chờ nhất.