Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 60: Hiệp nghị



- "Đài Di Giai!"

Cô vừa đứng dậy Đông Phong Sở đã khựng người chết lặng ngay nơi ngạch cửa. Môi mấp máy nên 3 từ rất đỗi thân quen nhưng...đã lâu rồi không được gọi.

- "Hai người quen nhau sao?"

Người mời cô đến là Tô Ngọc Nhi, người sắp thành hôn với Đông Phong Sở là Tô Ngọc Nhi, người biết hết tất cả mọi chuyện cũng là Tô Ngọc Nhi. Thế mà người ngạc nhiên và cố tình rặn hỏi vẫn là Tô Ngọc Nhi. Tâm địa hiểm độc của Tô Ngọc Nhi ả quả thật không thể khinh thường.

- "Không!"

Đài Di Giai ánh mắt sắc đến lạnh người ghim thẳng vào Đông Phong Sở dứt khoát. Một chút cảm xúc dù là đau lòng hay bức bối đều là dư thừa với cô.

- "Đông thiếu, chào!"

Lời chối từ như ngàn vạn nhát dao đâm toạc vào tim Đông Phong Sở vậy. Sắc và lạnh lắm! Rõ ràng gần 4 năm bên nhau, tâm tư đối phương thậm chí còn rõ hơn đường đi lối về, ấy vậy mà lần gặp gỡ hôm nay lại phũ phàng đến độ đau lòng như vậy. Con người thật của cô là vô tình đến vậy sao?

Cúi nhìn bàn tay của Đài Di Giai giữa không trung tâm can Đông Phong Sở thú thật là rất muốn nắm lấy, nhưng, với tư cách là gì đây? Luật sư - khách hàng? Hay là, người con gái đã từng...rất yêu anh?

- "Em..."

- "Đừng phí thời gian của hai bên nữa, chúng ta vào việc chính thôi."

Đông Phong Sở còn lí nhí câu từ gần chạm được vào thì Đài Di Giai đã khẩy môi lạnh nhạt thu tay. Cái quay lưng của cô như đem cả thế giới của Đông Phong Sở đi vậy. Tuyệt vọng ê chề! Não nề đến mức muốn sụp đổ.

- "Không phải cô nói mức độ nhận diện của tôi rất cao sao! Vậy việc Đông thiếu nhận ra cũng là lẽ thường tình, đúng chứ!"

- "Ừm phải!"

Tô Ngọc Nhi hơi gượng gạo, gật nhẹ đầu lại không quên dõi mắt sang Đông Phong Sở cạnh bên quan sát.

Đài Di Giai cũng chẳng mảy may cho lắm. Cô lấy từ trong cặp ra một tệp giấy để lên bàn đẩy về phía hai người bọn họ nghiêm giọng:

- "Đây là bản chi tiết về tài chính trong hiệp nghị trước khi cưới của hai người tôi đã soạn thảo. Hai người xem qua cần gì phải sửa hoặc thêm vào nữa không?"

- "Rất tốt! Không có vấn đề."

Tô Ngọc Nhi lật kĩ từng trang lại ngẩng lên mỉm môi.

- "Vậy còn chú rể tương lai?"

"Em là đang cố tình đó sao Đài Di Giai?"

Đông Phong Sở từ đầu đến cuối vẫn chằm chặp vào cô. Đến khi bị 4 chữ trêu ngươi ấy đá đảo vào tâm tri mới nhận ra hóc mắt đã ứa lệ cay xè. Lòng đau đến quặn thắt.

- "Sở! Anh sao lại thẩn thơ thế? Không khỏe chỗ nào sao?"

Tô Ngọc Nhi tay nắm tay sờ lên mặt Đông Phong Sở diễn cảnh thân mật, âu yếm.

- "Ờ...anh không!"

Đông Phong Sở cúi đầu, trầm giọng. Che đi đôi nhãn cầu đã chóng nhuốm một màu đỏ hoe.

- "Nếu phần mục lục tài sản này không ai có ý kiến thì mời hai người ký tên vào đường gạch bên dưới."



Đông Phong Sở siết chặt cây bút trong tay, giây phút này đây mà vẫn còn ngần ngừ day dứt.

...nhưng cuối cùng vẫn là...không thể thay đổi.

- "Đối với hợp đồng trước khi cưới này, nếu xảy ra tranh chấp hoặc bất kỳ vấn đề về pháp luật tôi sẽ trở thành bên thứ ba làm chứng tại tòa. Cho hỏi đây có phải là ý kiến chung của hai bên không?"

- "Đúng như vậy."

Tô Ngọc Nhi tươi cười rạng rỡ khoác tay, tựa đầu vào vai Đông Phong Sở tỏ bày hạnh phúc. Cố ý cho Đài Di Giai tận mắt chứng kiến. Tưởng rằng cô sẽ bị kích động đến mất kiểm soát hay ra vẻ đáng thương nhằm níu kéo Đông Phong Sở nhưng tất cả đều nằm ngoài dự kiến. Điềm nhiên đến bất ngờ, phá vỡ hoạch định nghèo nàn của ả.

Dừng bút.

Mực khô.

Cô ra về.

- "Lễ cưới viên mãn, chúc hai người hạnh phúc!"

Trước khi đi Đài Di Giai vẫn không quên để lại đôi dòng cuối.

Đông Phong Sở ngậm ngùi nhìn theo có chút không cam lòng.

- "Sở! Phong Sở!"

Anh ta phũ tay bỏ chân đuổi theo cô mặc Tô Ngọc Nhi có níu gọi trong bất lực.

- "Đài Di Giai! Anh muốn nói chuyện với em một chút. Di Giai..."

Đài Di Giai khựng bước liếc mắt xuống nơi cổ tay đang bị Đông Phong Sở nắm chặt mà đôi mày đen nhánh tức thì chau lại rõ ý khó chịu.

- "Đài Di Giai em nghe anh giải thích đã..."

- "3 phút."

Đài Di Giai giật mạnh tay, khoanh lại. Đối diện với Đông Phong Sở ngay lúc này đây là một gương mặt chán ghét đến cùng cực.

- "Gia đình anh có món nợ lớn với ba mẹ Tô Ngọc Nhi. Em biết mà!"

- "Nhàm tai rồi."

Cô lạnh nhạt.

- "Hôn sự này cũng là vì mẹ anh trọng tình nghĩa nên hứa hẹn từ trước với nhà họ. Anh...em vẫn là người duy nhất mà anh yêu đó Di Giai, trong chuyện này anh hoàn toàn bị thụ động. Tới bước đường ngày hôm nay đều theo ý mẹ anh. Phận làm con bà ấy đã quyết anh không thể làm trái được."

- "..."

Thấy cô không nói Đông Phong Sở đột ngột tiến tới nắm tay cô ngữ điệu gấp gáp mà đầy ý dày vò:

- "Di Giai à! Những ngày vừa qua xa em thật sự anh rất nhớ. Thật tâm anh chỉ xem Tô Ngọc Nhi là em gái, tình cảm nam nữ dù là một ít cũng chưa bao giờ nhen nhóm. Anh...mà sự thật là anh không biết luật sư mà Tô Ngọc Nhi mời đến là em nếu không anh đã..."

- "Đủ rồi. Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa không?"

Một lần nữa Đài Di Giai lạnh lùng rút tay lại. Khẩu khí ngày một đay nghiến hơn.

Cô chỉ tay vào ngực Đông Phong Sở gằng giọng:



- "Trọn nghĩa, vẹn hiếu, phụ chữ tình. Anh thà làm một người con hiếu thảo, một người mang ân có đạo, trăm năm với thanh mai trúc mã hơn là nguyện ở bên người đã bước cùng anh chặng đường 1483 ngày. Đúng! Có lẽ nó không bằng 1/4 số ngày mà anh quen biết cô ta càng không là gì so với công lao dưỡng dục của mẹ anh nhưng Đông Phong Sở tình cảm tôi đối với anh, khó khăn ngọt bùi tôi cùng anh nếm trải có thua kém gì họ hay không?"

Đông Phong Sở chợt lặng thinh câm nín. Thật sự lúc này mới thấy được giọt nước mắt lan tràn trong đôi mắt của Đài Di Giai.

- "A!!!"

Còn chưa kịp mở miệng tiếp lời thì một cú đấm như trời giáng đã bay thẳng vào mặt Đông Phong Sở khiến anh ta choáng váng, mụ mị cả đầu óc.

- "Ngô Vũ Ninh cô bị điên sao? Sao cô lại đánh anh ấy?"

Tô Ngọc Nhi giờ đây mới lao ra như tên bắn kéo Đông Phong Sở ra phía sau mình lớn tiếng phẫn nộ.

- "Tra nam tiện nữ. Cô tránh ra!"

Ngô Vũ Ninh cắn chặt răng lộ rõ xương quai hàm góc cạnh mạnh bạo đẩy ả ta sang một bên tăng giọng quát.

- "A!..."

Ngô Vũ Ninh vung chân một cước vào ngực làm cho Đông Phong Sở không còn trụ vững mà ngã lộn nhào ra nền đá gồ ghề, anh ta theo phản xạ reo lên liền sau đó là mấy tiếng ho khụ khan khốc.

- "Khốn nạn! Cái gì mà một lòng một dạ? Cái gì mà chỉ thương mỗi mình em! Nếu anh chỉ thương mỗi Đài Di Giai thì đã không bỏ rơi cô ấy đi lấy người khác rồi."

- "Cô thì có tư cách gì mà nói chứ!"

Đông Phong Sở đau đớn quệt vết máu tươi trên mép miệng trừng mắt lại với Vũ Ninh.

Ngô Vũ Ninh không còn kiêng dè sấn tới nắm lấy cổ áo anh ta gắt gỏng:

- "Nói yêu mà đến cả tình yêu của mình cũng không bảo vệ được. Đàn ông yếu đuối, mù quáng, nhu nhược đến thế là cùng. Người như anh không có tư cách có được tình cảm của Đài Di Giai!"

- "Cô..."

- "Cô có thôi đi không!"

- "Không thì loại tiện nữ như cô làm gì được tôi?"

- "Tôi...tôi sẽ kiện cô vì tội đánh người vô cớ đó!"

- "Mời! KIỆN TỚI ĐÂU TÔI HẦU TỚI ĐÓ!"

Ngô Vũ Ninh quay sang tròn mắt nhìn Tô Ngọc Nhi từng con chữ nhả ra đều kèm theo làn nhiệt nóng đến vô cực chẳng thua kém gì cái thân thể đang vào cơn phát tiết kia cả. Nóng đến bức người.

Chỉ nhìn thôi Tô Ngọc Nhi đã bị dọa đến thất hồn lạc phách rồi.

Đài Di Giai không nỡ đứng nhìn. Chậm rãi bước đến nắm nhẹ tay Ngô Vũ Ninh nhỏ giọng tỏ ý mệt mỏi:

- "Chị Vũ Ninh! Không đáng để làm bẩn tay chúng ta đâu. Về thôi!"

Ngước nhìn cô mà lòng xót xa đến cực hạn. Không muốn dễ dàng cho qua nhưng dẫu thế nào lệnh Đài Di Giai vẫn là hơn hết.

Ngô Vũ Ninh hậm hực ném Đông Phong Sở trở lại, đứng bật dậy phủi tay chỉ thẳng mặt anh ta hằn học buông lời dọa dẫm:

- "Còn để tôi gặp lại một lần nào nữa, bất kỳ là nơi nào cũng cần người hốt xác anh về. Nhớ đó!"