Đài Di Giai dốc cạn chai Soju trong tay nhếch mép liếc nhìn Ngô Vũ Ninh bằng gương mặt đã ửng đỏ vì chất men cay nồng. Những tưởng xa Đông Phong Sở rồi cô sẽ đau và khổ lắm nhưng...không! Lòng nhẹ nhõm và êm ả vô cùng. Không còn sầu thảm hay vấn vương lưu luyến nữa. Dứt rồi!
- "Tôi không thể chịu được khi thấy người khác làm tổn thương cô hai."
Ngô Vũ Ninh khuỷu tay trên hai gối đang song song trên bãi cỏ thở dài ngẩng mặt lên bầu trời đen cô tịch chẳng đính lấy một ánh sao nhỏ đang bao trùm lấy không gian cô quạnh trầm giọng tỏ bày.
- "Nói như chị thương tôi lắm ấy."
Đài Di Giai bĩu môi khui thêm một chai mới ngửa cổ trút một hơi dài tràn trề những giọt cồn nồng đượm nói với ngữ điệu vô ưu.
- "Nếu không thì còn là thế nào!"
Di Giai chưa kịp rõ ý nên mất vài giây để định thần. Ngô Vũ Ninh hớp một ngụm thấm tháp suy tư, bây giờ đây nghiêm túc hơn bất kỳ khi nào:
- "Không chỉ vì lời hứa với ông chủ mà vì cô là người bạn duy nhất cũng là người thân nhất của tôi. Ông bà chủ mang tôi về từ vụ tai nạn kinh hoàng năm đó cô lại là người đem tôi từ một đứa trẻ tự kỷ trở lại với cuộc sống bình thường. Ân tình hơn 20 năm qua tôi đã nguyện đời này sống là người của nhà họ Đài, chết cũng làm ma của nhà họ Đài. Bất kỳ ai cũng không có quyền quá đáng với cô."
- "Chị là máy ghi âm sao? Toàn phát lại những câu từ cũ rích."
Đài Di Giai quay sang Ngô Vũ Ninh, cả hai nhìn nhau khẽ cười rồi đưa nhau vào khoảng lặng.
Trầm ngâm một lúc Ngô Vũ Ninh nhẹ hắng giọng nhỏ tiếng nói tiếp, ánh mắt cẩn trọng quan sát:
- "Cô hai thật sự đang không che giấu điều gì chứ?"
- "Chị thấy tôi bỏ qua dễ dàng quá phải không?"
Đài Di Giai thừa hiểu.
Ngô Vũ Ninh bị bắt trúng bài liền bặm môi gật gù:
- "Đây không phải tính cách của cô."
- "Không phải chuyện gì truy đến cùng cạn đều sẽ tốt. Xem như hết duyên hết nợ dừng lại ở đây sẽ đẹp hơn nhiều."
- "Nhưng tình cảm cô dành cho hắn ta là chưa hết. Tôi biết!"
- "Cũng như Lê Quỳ và vợ hắn. Vũ Ninh có thấy không?"
Trước phản ứng có phần cao trào của Ngô Vũ Ninh Đài Di Giai lại vô cùng điềm tĩnh và từ tốn.
- "Ý cô hai là..."
- "Một gia đình hạnh phúc chỉ là cái vỏ bọc hoàn mĩ họ tự tạo và phô bày ra để lừa lọc thiên hạ. Nếu nhìn kỹ sẽ biết...Lê Quỳ vốn dĩ không còn yêu vợ hắn nữa rồi. Nếu không sẽ không có vụ án rúng động vừa qua."
- "Nhưng tôi không nghĩ vợ hắn lại hết yêu. Đâu đó trong ánh mắt vẫn nhìn ra nỗi đau đớn và xót xa khi bản án nặng nề đó được ban ra cho tội trạng của hắn."
- "Vậy tại sao bà ta lại đồng ý lên tòa làm chứng?"
- "Vì bà ấy chính trực."
- "Không tốt như vậy đâu."
- "..."
- "Là vì không còn đủ sức để níu giữ nữa."
Ngô Vũ Ninh hưởng ứng chợt lặng thinh.
- "Một người cố gắng vun đắp một người ra sức đạp đổ. Sau hình tượng người phụ nữ hữu phúc về đêm lại phải quạnh quẽ ôm gối gặm nhấm nỗi buồn. Một ngày, hai ngày, ba ngày,...có thể không sao nhưng đêm dài tháng rộng dù có yêu đến thế nào, hỏi mệt không? Mệt chứ!"
Dừng một lúc không quá lâu Đài Di Giai mới hạ giọng tiếp tục:
- "Tôi cũng vậy. Thành thật mà nói tôi biết Đông Phong Sở còn rất yêu tôi, những lời kia cũng từ tận đáy lòng thốt ra. Và tôi cũng tưởng rằng ngày gặp lại hôm nay sẽ là một cực hình mà tôi phải cực kì khó khăn chịu đựng nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ. Sau chuyện ngày hôm nay tôi nhận ra cảm xúc của bản thân không còn nguyên vẹn như mới ngày đầu, tình cảm cũng không còn đong đầy như trước nếu chẳng muốn nói là đã vơi vực đi nhiều. Nếu kiên trì vượt rào cản, qua được, có thể, nhưng tôi sợ! Sợ mình sẽ biến Phong Sở thành Lê phu nhân thứ hai và bản thân phải gồng gánh một bản sao của mái ấm nhà họ Lê. Sẽ ~ rất ~ mệt ~ mỏi!"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
- "Tôi dám chắc cô cũng như tôi."
Người đàn ông tuấn tú độ lớn hơn Lập Viễn Sa ít tuổi ngồi đối diện cô nhâm nhi ly vang đỏ gương mặt có chút kiêu căng khó gần.
- "Như thế nào?"
Lập Viễn Sa chống tay dưới cằm nheo mi tâm hỏi lại. Điệu bộ kiêu kỳ không kém cạnh gì anh ta.
- "Buổi xem mắt này là 'được' sắp xếp sẵn. Không nguyện ý, không hài lòng."
Lập Viễn Sa khẽ nhướng mày gật gù không phủ nhận. Trầm giọng:
- "Tôi cũng chắc chắn anh đã có người yêu."
- "Xem ra độ tinh tường của cô không thể đùa được. Tôi bắt đầu có chút hứng thú với Lập Viễn Sa rồi đấy."
Anh ta nhoài người nhếch môi bí vị. Nhìn cô bằng cặp mắt vừa hiếu kỳ vừa thích thú.
- "Nhưng tôi thì không!"
Lập Viễn Sa chán trường cầm túi xách đứng lên.
Anh ta cũng ngay tức khắc vững chân đứng theo.
- "Khoan đã. Sao phải vội!"
- "Đều không chủ động, đều đã có bến đỗ. Cuộc hẹn này lẽ ra sớm hơn nên nhận ra là không nên có. Tôi xin phép."
Nói rồi cô một hướng thẳng ra cửa. Không day dưa, không nét cười. Khí chất lạnh lùng hơn cả những vị tổng tài trong truyền thuyết.