一 Một lượng lớn tang thi như sóng biển tràn đến, chen chúc cả con đường, khuôn mặt mục nát lộ ra cùng với đôi mắt màu xám đá nhìn thẳng về phía trước. Hơn mười lưỡi dao gió cắt qua, giống như lưỡi liềm cắt qua cánh đồng lúa khiến đầu tang thi rơi xuống, nhưng giết chết một đợt, một đợt mới lại đi qua, tiếp tục tiến về phía trước, chúng không cảm thấy sợ hãi, chỉ có bản năng săn mồi, tựa như không bao giờ kết thúc.
“Nếu tiếp tục như vậy, dị năng sẽ sớm cạn kiệt.” Trang Thần nhét một viên tinh hạch vào miệng, khuôn mặt thường luôn rạng rỡ lúc này cũng hiếm khi thể hiện sự mệt mỏi, mái tóc đỏ được buộc lại phía sau đầu, mồ rơi rơi xuống không ngừng, trên người cũng không biết đã dính bao nhiêu máu và chất nhầy của tang thi, trông cực kỳ lộn xộn. Xung quanh cô là tiếng gió gào thét, mỗi giây có hàng chục lưỡi dao gió hóa ra, cắt qua mưa chém vào đám tang thi trước mặt!
Đồng thời, năng lượng dị năng của cô đang tiêu thụ với tốc độ cực nhanh, tinh hạch được tiêu thụ liên tục cũng không thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao của năng lượng.
“Từ tối qua đến giờ đã tròn 16 giờ! Tại sao cứu trợ vẫn chưa đến!” Trang Thần lau mặt, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Có thể họ đang tìm chúng ta.” Dịch Thiếu Khanh cả người ướt sũng, môi tím tái do bị lạnh, một nửa cơ thể dựa vào tường, miệng cắn một mảnh gạc cố gắng buộc chặt vết thương trên cánh tay, cùng lúc đó còn phát ra một tiếng rên rỉ đau đơn. Khuôn mặt anh trở nên trắng bệch, cánh tay phải đầy máu, bên cạnh còn có một cái hộp, một ống tiêm và một lọ nhỏ đã hết thuốc. Anh vừa tiêm vaccine số 01, chỉ cần tiêm vaccine số 01 trong vòng nửa giờ sau khi nhiễm, virus tang thi cấp thấp trong cơ thể sẽ bị tiêu diệt.
Chủ nhiệm Chung đã nhận được thông tin sai, thực tế vaccine đã được phát triển, nhưng những loại vaccine này chỉ có thể chống lại virus tang thi thông thường, nếu là tang thi biến dị thì chỉ có thể chờ chết.
Nhìn vào cái hộp trên mặt đất, lại nghĩ đến mũi tên được vẽ bằng đá trên đường trước đó, Dịch Thiếu Khanh chỉ có thể oán trách số phận. Trong đội ai cũng tiến hóa dị năng, chỉ có duy nhất anh không có, kết quả hiện tại còn kéo chân đồng đội khiến anh càng cảm thấy bực bội.
Anh nhìn cái hộp trong tay nói: “Trang Thần, nếu tí nữa thực sự không chạy thoát được, cô đừng quan tâm đến tôi. Nhất định phải mang cái hộp này về. Tuy cái hộp này không quan trọng bằng tôi nhưng mang nó đi sẽ chạy nhanh hơn, vẫn là nên mang nó chạy đi…”
Trang Thần nghe thấy lời này thì điên tiết, một bên vừa điều khiển lưỡi dao gió giết tang thi, một bên mắng: “Có cái rắm! Anh không câm miệng được sao?”
Dịch Thiếu Khanh muốn nói thêm, đột nhiên cười khổ nói: “Trang Thần, cô đừng nói tôi nói điều đen đủi, chỉ sợ chúng ta lại thành một đôi uyên ương bỏ mạng nơi này mất.” Ánh mắt anh nhìn về một phía khác, ở đó phải có tới chục con tang thi đang tiến về đây. Nếu đổi lại là ngày thường, số lượng kia chỉ đủ cho bọn họ giết trong giây lát, nhưng chỉ là hiện tại bọn họ đã chạy trốn cả đêm. Khi Trang Thần nhìn thấy bộn chúng thì sắc mặc thay đổi lập tức hét lớn: “Lên tầng!”
Dịch Thiếu Khanh vội vàng cầm theo cái hộp chạt về phía cầu thang để lên tầng, Trang Thần cũng tạo ra thêm một đợt dao gió cuồi rồi chạy theo anh.
Tang thi ở hai phía tập hợp lại đuổi theo bọn họ.
Hai người chạy trên cầu thang sắt khiến vang lên tiếng động lớn, Trang Thần vừa chạy vừa sờ túi tìm tinh hạch bổ sung, nhưng tìm mãi không thấy khiến cô cảm thấy sợ hãi. Bọn họ đã dùng hết tinh hạch bổ sung rồi!
Phía sau thang lầu bị đạp loảng xoảng loảng xoảng rung động, trên tay hộ giáp trung nháy mắt bắn ra một phen tiểu đao, Trang Thần một cái xoay người, đuôi ngựa ở không trung vứt ra một đạo hồng quang, trong tay tiểu đao thẳng □□ phác lại đây tiến hóa hình tang thi đầu trung, sau đó chân dài đối với nó ngực mạnh mẽ một đá! Liên quan mặt sau nảy lên tới tang thi tất cả đều bị tạp đi xuống, quăng ngã lầu một thang, tạm thời cách trở những cái đó tang thi bò lên tới bước chân.
Tòa nhà này tất cả có năm tầng, ở bên ngoài có cầu thang phụ lên thẳng tầng ba. Dịch Thiếu Khanh một chân đá văng cửa thoát hiểm mang theo cái hộp vào, Trang Thần đuổi theo sau đang muốn đóng cửa lại thì có hai con tang thi biến dị nhào tới. Tay nó bị kẹp ngay cánh cửa khiến cô không thể đóng cửa lại.
“Giúp tôi!” Trang Thần hét lên với Dịch Thiếu Khanh.
“Đây đây đây!” Dịch Thiếu Khanh để cái hộp xuống rồi trực tiếp lấy dao đang giắt ở đùi mình ra, chém liên tiếp vào tay con tang thi kia.
Trang Thần chết khấu tới cửa, sau đó dùng bối cố sức đỉnh ở trên cửa đối với Dịch Thiếu Khanh quát: “Lại đây!” Cửa nhỏ bị tang thi đâm cho rung động khiến cả người cô cũng rung động theo.
Dịch Thiếu Khanh vội vàng tới giúp cô giữ cửa.
“Nhìn thẳng!” Trang Thần hô, sau đó nhằm phía bên cạnh một phòng, lôi kéo môn liền có tang thi gầm rú nhào lên tới, bị Trang Thần một đao thẳng cắm vào hầu! Sau đó hoành kéo một chút, tức khắc chỉ còn lại có nửa bên cổ rớt đầu.
Trang Thần cố hết sức đẩy cái bàn cạnh tường ra, dùng sức đẩy mạnh nó lên cánh cửa.
“Cẩn thận! Cẩn thận!” Dịch Thiếu Khanh sợ hãi né sang một bên, cái bàn đập vào chân anh ta rồi đâm thẳng vào cánh cửa.
“Đi!” Trang Thần tay cầm lấy cái hộp, tay còn lại túm lấy tay Dịch Thiếu Khanh chạy tiếp lên tầng.
Dịch Thiếu Khanh cánh tay thượng cắn thương tức khắc một trận bị xé rách đau đớn, ngạnh khiêng không ra tiếng, đi theo Trang Thần hướng lên trên chạy tới.
Đến tầng năm, Trang Thần đá mạnh cửa mở và xông vào, tang thi đang ở ngay trước cửa bị cô đá mạnh đập vào tường. Dịch Thiếu Khanh giơ dao chém trúng vào đầu nó, trong khi đó Trang Thần dùng một cú đá để bẻ gãy xương cổ của một con tang thi nữ khác, sau đó cô nhanh chóng chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài. “Chết tiệt! Cái cửa sổ này có lắp cửa chống trộm!”
Dị năng trong cơ thể cô cần một khoảng thời gian để phục hồi. Nếu dị năng cạn kiệt, rất có thể cô ấy sẽ mất ý thức. Tình hình hiện tại của Dịch Thiếu Khanh hoàn toàn không thể đưa cô ấy khi bị mất ý thức ra khỏi đây nhưng… nếu chỉ có một mình anh ta…
Dịch Thiếu Khanh nhìn ánh mắt của Trang Thần lập tức nhíu mày, nhiều năm hợp tác với nhau khiến anh nhanh chóng hiểu được ý cô. Anh nói: “Tôi đi kiểm tra xem còn có thể thoát ra bằng lối nào nữa không!”
Sau đó anh chạy ra khỏi phòng, căn bản không cho Trang Thần cơ hội nói thêm gì.
Mà lúc này, nhóm người Cố Ninh đã đến được con phố cách khu nhà Trang Thần trốn chưa đến 500 mét, bọn họ theo dấu vết trên đường để đi đến đây đã khoảng một cây số thì không còn thấy dấu vết nữa.
Trương Tiểu Bạch vừa tạo ra một cú sét tiêu diệt một con tang thi lao ra từ cửa hàng bên cạnh vừa nói: “Chúng ta đã tìm kiếm gần hai giờ rồi, liệu bọn họ đã về đến căn cứ rồi không?”
“Khả năng rất thấp.” Tam Ca nói: “Đây là khu vực có số lượng tang thi tập trung nhiều nhất. Ngay cả nếu trên máy bay toàn là người có dị năng đi chăng nữa thì đối đầu với một tang thi biến dị như vậy chắc chắn đã gặp nhiều khó khăn, lại cộng thêm đã qua một thời gian dài, khả năng dị năng bị hao hụt là rất cao. Tất khó có thể thoát khỏi khu vực này. Hơn nữa những dấu vết họ để lại cũng là về hướng đến khu vực này.”
Phương Pháp nói: “Có thể những dấu vết đó thực sự không phải do họ để lại? Có thể là những người sống sót khác đang cần sự cứu giúp.”
“Không, là họ.” Cố Ninh nói, cô có linh cảm rất mạnh mẽ, nhiều lần linh cảm này đã giúp cô thoát chết.
Tam Ca cũng không biết sự kiên quyết này của Cố Ninh đến từ đâu, anh nhìn về phía Hướng Hứa: “Bây giờ chỉ có thể dựa vào Hướng Hứa.”
Cùng lúc đó, ánh mắt Hướng Hứa trở nên trống rỗng, đó là dấu hiệu cô bé đang tìm kiếm bằng sức mạnh tinh thần.
“Tìm thấy rồi!” Ánh mắt Hướng Hứa sáng lên, chỉ vào một hướng: “Ở đó!”
“Đi!” Cố Ninh không chút do dự dẫn chạy theo hướng Hướng Hứa chỉ!
“Đi đi đi!” Tam Ca liên tục thúc giục, mọi người lúc này đều mão hăng say tới đuổi kịp phía trước có vẻ phá lệ cấp bách Cố Ninh.
“Ở đây có dấu vết!” Trình Minh hét lên.
Khi Cố Ninh nhìn thấy dấu vết trên tường, trái tim cô đập mạnh, và khi nhìn xuống những xác con tang thi xếp chồng lên nhau trên mặt đất, cô càng chắc chắn họ đã đi qua đây.
Cao Duyệt cầm hộp thuốc đặt xuống đất, sau kho cúi xuống nhìn kỹ vết cắt trên cổ họng của những tang thi đó thì đứng dậy và nói: “Vết thương là do lưỡi cắt gây ra, cực kỳ gọn gàng.”
Tam Ca cũng rất vui mừng: “Chính là họ!”
Mọi người đi tiếp không đến hai trăm mét, rẽ một góc, Hoàng Mộng Dao nói nhỏ: “Nhiều tang thi quá!” Tay cô chỉ được cố định đơn giản bằng một mảnh gỗ và kiên quyết từ chối Cố Ninh dùng dị năng chữa lành, nói rằng nó không ảnh hưởng đến việc sử dụng dị năng của cô ấy.
Những người khác cũng nhìn thấy phía trước đó chật cứng tang thi, cầu thang sắt bên cạnh toàn nhà cũng chật kín tang thi. Nhìn từ xa, họ cảm thấy đám tang thi kia ít nhất cũng phải sáu bảy trăm! Trong số đó còn có nhiều tang thi biến dị. Cửa cầu thang sắt dẫn lên đã bị phá vỡ.
Đúng lúc này, Hướng Hứa nói lại: “Em đã ‘nhìn’ thấy họ! Họ ở trên tầng! Trong căn phòng tầng năm! Có tang thi đang đập cửa! Em không cảm nhận được dấu hiệu của dị năng!”
Cố Ninh không chờ Hướng Hứa nói xong, cô đã cầm dao lao vào đám tang thi!
Lúc này, những tang thi đang chen chúc bên kia đã ngửi thấy mùi của bọn họ, và toàn bộ những con tang thi rìa ngoài lập tức đổi hướng và lao tới phía này!
Sóng biển trong người cô bắt đầu dậy sóng, sự tức giận dâng trào!
Vô số sợi dây leo vươn từ lòng đất hai bên của Cố Ninh! Chúng mọc một cách điên cuồng và lao về phía những con tang thi biến dị một cách nhanh nhất! Những sợi dây to như cánh tay nhỏ nhưng đầu mỏng như mũi kim đâm thẳng vào đầu những tang thi đang chạy về phía bọn họ! Chúng xuyên thủng đầu tang thi nhưng lực đâm không hề giảm! Con thứ hai! Con thứ ba! Con thứ tư! Tiếng đâm vang lên liên tục! Những sợi dây thẳng hàng xuyên thủng qua đầu của bốn tang thi liên tiếp, như một chuỗi những viên thịt nhỏ nối tiếp nhau! Rồi, với tiếng “piu”, chúng bỗng chốc bị rút ra, những tang thi chỉ vừa mới tung hoành cách đây ít phút đã đột nhiên đổ sụp xuống đất.
Trong chớp mắt, những sợi dây mà Cố Ninh triệu hồi đã tiêu diệt được ba chục tang thi đang chạy phía trước! Đồng thời, Cố Ninh cũng đã lao vào trong đám tang thi! Dao trong tay cô như sinh vật sống, với hai ánh sáng lạnh tạo nên những vòng cung của cái chết. Cùng với những bước chân của cô, từng con tang thi đổ sụp bên cạnh, bất kể ai cản trở trước mặt sẽ đều bị cô đánh gục ngã xuống đất, thậm chí còn làm đường mở rộng trong đám tang thi dày đặc như vậy!
Các thành viên khác chỉ muộn hơn một bước so với Cố Ninh. Phương Pháp thậm chí còn lao đến phía sau Cố Ninh chặt ngang một tang thi định nhảy lên phía sau cô, la lên: “Cố Ninh! Để phía sau cho anh!”
Thường thì Trương Tiểu Bạch có sức tấn công mạnh nhất, nhưng anh bị hạn chế bởi thời tiết mưa. Anh rất khó để đảm bảo đòn tấn công dị năng của mình không gây thương tích cho đồng đội, vì vậy anh phải dùng dao giống như Cố Ninh. Dù cảm giác lạ lẫm khi chuyển từ việc sử dụng dị năng sang dùng dao, nhưng sau khi giết một vài tang thi, anh đã quen dần.
Trình Minh đứng bên cạnh Hướng Hứa và Cao Duyệt, cậu điều khiển lưỡi gió phía trước Cố Ninh, cố gắng loại bỏ những tang thi trước mặt cô càng nhiều càng tốt.
Hướng Hứa cũng vô cùng căng thẳng, sức mạnh tinh thần của cô phủ khắp mọi nơi, sẵn sàng vào bất kỳ lúc nào.
Với sự hỗ trợ toàn diện từ đồng đội, Cố Ninh đã đánh lên trên cầu thang chỉ với hai con dao trong tay!
Trong khi đó, Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần không tìm thấy lối thoát nào, họ cũng không biết gì về những thứ đang xảy ra bên ngoài hay cứu viện đang ở phía dưới bọn họ. Bọn họ đang ẩn nấp trong căn phòng trước đó, cửa sắp bị tang thi đập vỡ, khóa cửa trước đây nhìn rất chắc chắn giờ đây trông như có thể bị đập vỡ bất cứ lúc nào.
Trang Thần nhìn Dịch Thiếu Khanh với khuôn mặt tái nhợt nói: “Không còn thời gian nữa đâu.”
Sau đó, Trang Thần giật mạnh tấm ga trên giường, dùng dao cắt thành một số dải và nhanh chóng nối chúng lại với nhau. Độ dài này rõ ràng không đủ để treo từ tầng năm xuống tầng một. Trang Thần lấy tất cả quần áo trong tủ ra, lấy một vài món trông khá chắc chắn và nhanh chóng nối chúng lại với nhau. Trong khi làm, cô nói: “Dịch Thiếu Khanh, anh phải sống sót trở về! Tôi thừa nhận rằng anh là một thiên tài! Chỉ cần có thêm thời gian, chắc chắn anh sẽ phát triển ra những loại vaccin mạnh mẽ hơn.” Cô cười: “Khi đó, sự cứu rỗi thế giới này sẽ dựa vào anh!”
Khi cô nói xong, Dịch Thiếu Khanh muốn ôm cô một cái nhưng cô đẩy anh ra và chửi: “Cút! Bây giờ anh còn muốn lợi dụng tôi trong tình huống này sao!” Dịch Thiếu Khanh thực sự bị đánh lừa, sự thực, phim không diễn như vậy mà!
Trang Thần nhanh chóng hành động, trong chớp mắt đã tạo ra được một dải dây dài, nhanh chóng buộc nó vào thành cửa sổ và nói: “Dịch Thiếu Khanh, bám cho chắc, nếu đang leo giữa chừng mà ngã thì đừng trách tôi.” Cô kéo thử một cái, sau đó nói: “Có vẻ chắc chắn rồi.”
Trong khi đó, tiếng cửa bị tang thi đập mạnh ngoài kia như tiếng tử thần đang vẫy gọi.
Trang Thần không lãng phí thời gian nữa, cô không do dự sử dụng nốt chút dị năng cuối cùng còn lại trong cơ thể, tiếng gió vang lên, cửa sổ chống trộm đã bị xé ra một lỗ lớn.
Cảm giác mệt mỏi do dị năng cạn kiệt trở nên rõ ràng hơn. Trang Thần gần như không thể đứng vững, chỉ có thể nắm chặt vào cửa sổ nói với giọng kiên quyết với Dịch Thiếu Khanh: “Đi nhanh!” Cô nắm chặt cái dao trong tay, chỉ chờ đến lúc tang thi lao vào để xé xác mình.
Khi Trang Thần làm những điều này, Dịch Thiếu Khanh đã buộc cái hộp lên người từ lâu, khi nghe lời cô nói, anh đã lao tới, nhưng không phải bước qua cửa sổ mà là trong ánh mắt ngạc nhiên của Trang Thần, anh nắm chặt tay cô và đặt cô lên lưng. Trong khi làm, anh nói: “Nếu giữa chừng mà thực sự rơi xuống, có thêm tấm đệm lưng cũng tốt.”
Trang Thần muốn chửi, nhưng không thể chửi được, cuối cùng chỉ cười khổ, cũng không phản kháng vô ích nữa, cô dựa vào bờ vai rộng của Dịch Thiếu Khanh. Được rồi, nếu chết thì cùng chết với nhau, tiếp tục cãi nhau ở địa ngục cũng tốt.
Dịch Thiếu Khanh trói chặt Trang Thần lên lưng mình, sau đó lắc lắc vài cái cho yên tâm, đảm bảo rằng cô sẽ không bị rơi xuống. Nhưng khi anh chuẩn bị bò lên cửa sổ thì khóa cửa cuối cùng cũng chịu không nổi!
“Bùm!” Cánh cửa bị đập mở! Tang thi đứng ở cửa lao vào một cách bất ngờ!
Cả Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đều thay đổi sắc mặt!
Căn phòng này vốn là không rộng lắm, tang thi rất nhanh đã tràn vào phòng và lao về phía bọn họ! Dịch Thiếu Khanh vội vàng đá một cú! Cú đá này dùng tất cả sức mạnh của anh, đẩy con tang thi vừa lao tới cùng với những tang thi ở phía sau nó lật ngửa.
Dịch Thiếu Khanh nhanh chóng leo lên cửa sổ, nhưng vướng cái hộp ở eo, còn có Trang Thần trên lưng khiến anh không thể di chuyển tự do. Rất nhanh anh bị một tang thi nắm lấy chân. Nhưng Trang Thần dùng hết dị năng cuối cùng của mình, cô chỉ có thể nâng dao đâm vào trán tang thi. Dịch Thiếu Khanh đá thêm một cái để đẩy chúng ra, nhưng với số lượng ở phía sau, làm sao có thể giết hết được. Con đường sống mặt trước rõ ràng đang ở sau lưng, nhưng họ không thể vượt qua được.
Dù giọng nói yếu ớt, nhưng Trang Thần vẫn bình tĩnh và hoàn toàn không giống như ai đó bị đẩy vào đường cùng: “Dị năng của tôi đã cạn kiệt rồi. Nhớ nếu tôi mà bị tang thi cắn, hãy giết tôi trước khi tôi biến đổi.”
Dịch Thiếu Khanh giải quyết hai tang thi cùng một lúc bằng cách sử dụng cả hai tay, một bên nắm cổ tang thi để nó không thể lao tới, một bên thì đâm con dao nhỏ vào cổ họng của tang thi khác, xoay một chút và sau đó kéo ngang, con dao nhỏ được chế tạo từ chất liệu gì đó, trực tiếp cắt đứt cái đầu của tang thi. Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc, thậm chí mang một chút tuyệt vọng nhưng anh dũng, giọng nói vẫn giống như khi anh thường tranh cãi với Trang Thần, thậm chí còn mang theo một chút nụ cười: “Sao cô lại nghĩ mãi về cái chết vậy! Không chừng lại có cứu viện từ trên trời rơi xuống!”
Trang Thần cũng cười, nhưng đó là một nụ cười cay đắng, cô không thể giơ tay lên được nữa, từ từ nhắm mắt lại, thậm chí không thể nghe thấy tiếng kêu và tiếng đánh nhau của tang thi cũng như tiếng gọi của Dịch Thiếu Khanh nữa…
Sau một thời gian dài, mọi thứ trở nên im lặng như không một tiếng động.
Thậm chí cô còn không cảm thấy Dịch Thiếu Khanh di chuyển…
Trang Thần không thể nhịn được sự tò mò mở mắt, cô không nhìn thấy những khuôn mặt tang thi đầy mục nát đáng ghê tởm, chúng đều đang nằm dưới chân một cô gái. Cô thấy cô gái đó, mái tóc vàng ướt đẫm, tay cầm hai con dao hoàn toàn được bao phủ bởi dịch tang thi, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa kết hợp với dịch tang thi, và đôi mắt đó, đôi mắt lạnh lùng, lúc nào cũng toát lên sự lạnh lùng và cách xa, hiện tại lại tràn đầy tình cảm và sự ngạc nhiên…
Hình như do tổn hao quá nhiều thể lực khiến não cô trở nên trì trệ, một lúc sau mới nhận ra người trước mặt mình, mãi một lúc sau cô mới lấy lại được giọng của mình, chần chờ nói: “Cố Ninh…?”
Sau đó cô thấy người đối diện ban đầu còn căng thẳng giờ đã nở ra nụ cười, tựa như vừa trút được gánh nặng khẽ gật đầu: “Là tôi.”