Hai mươi phút sau đó, mọi người đã ngồi trên chiếc xe buýt do Giả đạo trưởng tìm được.
Sau khi Trang Thần được ăn một viên tinh thể bổ sung, khuôn mặt trắng bệch của cô đã hồi phục một chút và tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Mặt của Dịch Thiếu Khanh bị móng vuốt của tang thi cào trầy, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, anh đã tiêm một liều vaccin.
Tiếp đó bọn họ biết rằng vaccin của virus tang thi đã được phát minh, mặc dù chỉ có thể đối phó với virus tang thi thông thường, nhưng đó thật sự là một tin tức khiến tinh thần mọi người phấn chấn.
Cả hai bên đều kể về những điều đã xảy ra sau khi chia tay.
Trang Thần nói: “Chuyến đi này của chúng tôi chủ yếu là để đem thành quả nghiên cứu về vaccin virus tang thi đến các căn cứ lớn liên quan đến thủ đô và các khu vực khác trên toàn quốc. Đồng thời, chúng tôi cũng thu thập một số mẫu khác. Kết quả đến đây, chúng tôi đã bị một đàn chim biến dị tấn công, trực thăng bị buộc phải hạ cánh. Một chiếc trực thăng khác đã trực tiếp rơi. Ban đầu chúng tôi có hơn mười người, nhưng hiện tại chỉ còn hai người chúng tôi.”
Cố Ninh rất muốn hỏi về tình hình của Quý Cửu Trạch nhưng cô không biết anh ở thế giới này, sao cô có thể hỏi được?
Bỗng nhiên, cô cảm thấy ánh mắt của một người đang dừng lại trên khuôn mặt mình, cô nhìn sang và thấy Dịch Thiếu Khanh ngồi trên vị trí đối diện đang nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt anh mang một chút sự ngạc nhiên và nghi ngờ. Anh hỏi: “Trước đó, cô luôn ở Kim Vĩnh, và mới đến Căn cứ Trung Nam vào tháng mười phải không?”
Mặc dù nhìn thấy biểu hiện khác thường của Dịch Thiếu Khanh, nhưng Cố Ninh không biết tại sao, chỉ là do mối quan hệ ở thế giới bên kia, cô cảm thấy thân thiết với anh nên tự nhiên rất trả lời: “Đúng vậy.”
Biểu cảm của Dịch Thiếu Khanh càng trở nên kỳ lạ hơn, anh muốn nói gì đó nhưng bị Cao Duyệt làm gián đoạn.
Cô ấy cầm một lọ vaccin và lắc nhẹ trước mắt nhìn Dịch Thiếu Khanh hỏi: “Có phải trong này có dung dịch được chiết xuất từ tinh hạch đúng không?”
Mặc dù chỉ là một câu hỏi, nhưng trong đó cũng có một sự chắc chắn.
Dịch Thiếu Khanh bất ngờ, sau đó hỏi: “Làm sao cô biết được?”
Cao Duyệt lắc lắc chai vaccin màu xanh nói: “Khi dung dịch được chiết xuất từ tinh hạch hòa quyện với máu của dị năng giả sẽ tạo ra màu xanh lục.”
Nói đến Cao Duyệt, ban đầu khi mới gia nhập đội, cô ấy luôn giữ vẻ lạnh lùng và hiếm khi nói chuyện với người khác. Nhưng cô ấy thực sự là một người điên cuồng, sau khi cùng đội Tam Liên một thời gian, cô ấy dần hòa nhập và bắt đầu lộ ra bản chất thật của mình. Suốt ngày cô ấy lấy máu của người khác và dựa vào sự hỗ trợ của Cố Ninh thu thập tinh chất của tinh hạch để nghiên cứu. Cả đội bọn họ đang gầy rộc đi vì cô ấy, nhưng cũng chỉ có thể oan uổng chịu đựng.
Cố Ninh còn đem đến cho Cao Duyệt đầy đủ các thiết bị y tế và bất kỳ thứ gì cô ấy cần, Cố Ninh sẽ cố gắng đáp ứng. Điều này khiến cho một số người trong đội cảm thấy không công bằng. Cố Ninh nắm quyền tài chính và quyền cung cấp của toàn đội, trong khi Cao Duyệt lại là người duy nhất trong đội, ngoài Cố Ninh, có khả năng chữa bệnh. Với sự hỗ trợ của Cố Ninh, bọn họ chỉ dám giận nhưng không dám nói, tất cả chỉ có chịu đựng.
Nếu chỉ là một bác sĩ bình thường thì không thể nghiên cứu về vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm như vậy. Việc dung dịch được chiết xuất tinh hạch cũng yêu cầu quá trình vô cùng phức tạp, không nói đến việc kết hợp dung dịch đó với máu của người có dị năng khiến anh ngạc nhiên nhìn Cao Duyệt.
Hai người bắt đầu trao đổi về thành phần của vaccin và cách làm cho nó có thể đánh bại virus tang thi biến dị.
Thuật ngữ y học được nhắc đến liên tục trong cuộc trò chuyện, nhưng những người khác trong xe nghe như đang nghe tiếng người ngoài hành tinh.
Cố Ninh trân trọng lấy ra huy hiệu của Lữ đoàn Năm Sao từ túi và trả lại cho Trang Thần: “Đây là thứ tôi tìm thấy gần chỗ máy bay rơi.”
Ánh mắt Trang Thần sáng rực nói: “Nó là của tôi.”
Tam Ca hỏi: “Trang Thần, cô là người của Lữ đoàn Năm Sao à!”
Trang Thần nhíu mày, cô biết Tam Ca trước đây là người của quân đội nên việc cô là thành viên của Lữ đoàn Năm Sao cũng không có gì lạ: “Chỉ một tuần trước khi mạt thế xảy ra, chúng tôi mới đến Kim Vĩnh. Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi sẽ đi tuyển thành viên mới cho đội, nhưng không ngờ mạt thế lại đến bất ngờ như vậy.”
Tam Ca tiếp tục hỏi: “Vậy lần này Lữ đoàn có bao nhiêu người đến?”
Trang Thần trả lời: “Lần này chỉ có chúng tôi đến từ Lữ đoàn, bao gồm tôi và Dịch Thiếu Khâm.”
Khi nghe điều này, cảm giác căng thẳng trong lòng cô thoáng nhẹ đi.
Tuy nhiên ngay lúc này, Giả đạo trưởng đột nhiên hét lớn: “Cái quái gì vậy?!” Tiếng hét còn chưa dứt thì tiếng “Bùm!” vang lên!
Chiếc xe buýt đang di chuyển bị va chạm bởi một vật thể không rõ ràng! Cả chiếc xe bị lực va đập này hất thẳng sang một bên! Những người ngồi ở hàng ghế đối diện với Cố Ninh bị lực va đập làm lắc lư làm cho ngã xuống đất! Ai nấy đều kinh hãi kêu lên! Cả bốn bánh xe đều phát ra tiếng kêu chói tai! Giả đạo trưởng gần như bị văng ra ngoài nhưng vẫn cố giữ chặt tay lái, cố gắng kiềm chế hướng đi của xe nhưng chiếc xe vẫn mất khống lao thẳng vào cửa hàng bên đường, cu sva chạm khiến chiếc xe lật ngang! Mọi người trong xe đều bị lắc lư qua lại, không ai tránh được cú va chạm đột ngột này. Giả đạo trưởng còn bị đầu vào tay lái, máu chảy không ngừng.
Chưa kịp để bọn họ phản ứng, lần va chạm thứ hai đã đến!
Thân xe lại rung lắc mạnh mẽ! Những người chưa kịp đứng vững lại bị văng xuống đất một lần nữa.
Tiếp theo là tiếng “Bùm!” vang lên, hai móng vuốt khổng lồ đâm vào khoang xe, đồng thời một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện trước cửa kính. Đó là khuôn mặt của một con gấu đen, nhưng nó lớn hơn gấp nhiều lần so với loài gấu đen mà Cố Ninh từng thấy ở sở thú! Đôi mắt nó màu đỏ, răng nanh sắc nhọn nhe ra với những người trong khoang xe và gầm lên, nước miếng văng từ cửa kính vỡ tràn vào khoang xe Tất cả mọi người trong xe đều bị con gấu khổng lồ này làm cho kinh hãi, thậm chí còn không dám di chuyển!
Cố Ninh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí còn nghi ngờ liệu những dây leo cô tạo ra có đủ sức trói chặt con gấu khổng lồ này, nó thực sự quá lớn.
“Đó là một con gấu biến dị!” Trang Thần nhăn mặt nói, “Trước đây, khi tôi còn ở Thủ Đô, có một tiểu đội năng lực không tồi đã đi săn tang thi và gặp phải một con báo biến dị, kết quả cả đội 13 người chết hết…”
Mặt mọi người trong xe trở nên rất khó coi, nếu ở bên ngoài, họ có thể sử dụng dị năng của mình để chiến đấu, nhưng bây giờ bị mắc kẹt trong xe khiến họ không thể làm được gì.
Con gấu khổng lồ trông như đói đến phát điên, sau khi gầm một tiếng, nó đưa móng vuốt vào trong xe khua mạnh. Móng vuốt của nó giống như những thanh dao thép, cực kỳ sắc bén và nhọn, Cố Ninh khó có thể tưởng tượng được nếu bị móng vuốt này cào phải liệu mình có sống sót được hay không. Đúng lúc đó móng vuốt của nó hướng về phía Cố Ninh! Trái tim cô đập mạnh! Cô nhanh chóng ôm chặt Hướng Hứa lùi sang một bên, tránh xa móng vuốt sắc bén của nó. Mọi người khác cũng đồng loạt né tránh móng vuốt. Cô đẩy Hướng Hứa vào hàng ghế bên cạnh và yêu cầu cô bé bám chặt vào đó. Cô cúi đầu rút ra con dao ở eo mình, lao vào tấn công móng vuốt của con gấu!
“Keng!” Tiếng dao của Cố Ninh chém vào móng vuốt của con gấu khổng lồ, nhưng lại giống như chém vào một tấm thép. Sức tấn công Cố Ninh cũng chỉ gây ra một vết trầy trên móng vuốt! Cô hoảng sợ không tưởng tượng nổi, cô nhanh chóng rút lui nhìn về phía miếng ván che trên trần xe. Vì chiếc xe đã lật và đụng vào tường lộ ra miếng ván trên trần xe, ban đầu nó có thể dùng làm lối thoát nhưng giờ đây đã bị tường chặn kín hoàn toàn. Bọn họ cũng không dám chạy thoát qua đường cửa kính hai bên bởi vì con gấu biến dị quá lớn, sợ rằng nếu chạy ra ngoài, nó sẽ nuốt chửng bọn họ một cách dễ dàng.
Móng vuốt của con gấu đen vẫn đang cào mạnh vào trong xe, mọi người chỉ có thể lui lại vào một góc nhỏ trong xe. Trong không gian hẹp như vậy, dị năng của mọi người không thể sử dụng được.
Giả đạo trưởng quấn tạm vết thương trên đầu bằng băng y tế mà Cố Ninh đưa, rất nhanh nó đã thấm đầy máu biến thành màu đỏ, tình trạng rất nguy hiểm.
Trang Thần bình tĩnh ngồi xuống gọi Cố Ninh bên kia: “Cố Ninh! Chúng ta phải làm gì?!”
Bây giờ chiếc xe buýt này như một hộp thịt người, mà bọn họ chính là những mảnh thịt bên trong. Khi nắp hộp được mở ra, bọn họ chỉ có thể chờ đợi bị nuốt chửng!
“Tôi sẽ đánh lạc hướng con gấu biến dị, mọi người hãy nhanh chóng phá vỡ kính xe. Dị năng của Phương Pháp tốc độ, nên anh thử chạy ra trước xem liệu có thể thu hút con gấu này đi được hay không.” Cố Ninh thấy Phương Pháp gật đầu thì quay sang hỏi Hướng Hứa: “Hướng Hứa, em sẵn sàng chưa?”
Hướng Hứa biết Cố Ninh muốn cô bé làm gì nên gật đầu thật mạnh hai tay giơ lên.
“Ê! Con gấu lớn kia! Đến đây!” Cố Ninh hét lớn với con gấu đen đó, đồng thời dùng con dao trong tay đập mạnh vào ghế bên cạnh! Con gấu đen ban đầu vẫn nhìn về phía nơi có nhiều người ngay lập tức bị tiếng ồn mà Cố Ninh gây ra thu hút. Dường như nó nghĩ rằng cô đang thách thức nó nên nó trở nên bực tức! Nó lao về phía này, hai móng vuốt cũng đập vỡ kính cào vào góc Cố Ninh đang đứng! Cùng lúc đó, nơi cô vừa đứng lập tức trống trơn!
Đúng lúc này!
Cố Ninh hét lớn: “Nhanh!”
Gần như cùng lúc đó, sóng tinh thần bảo vệ của Hướng Hứa được tạo ra! Gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, cô bé không biết liệu lớp bảo vệ tinh thần mà cô bé phải dùng hết năng lượng có thể chịu được cú đánh của con gấu đen hay không!
Trong chớp mắt móng vuốt của con gấu lao đến lớp bảo vệ tinh thần! Trương Tiểu Bạch nhanh chóng dùng sấm sét làm vỡ kính phía đó! Rầm! Âm thanh vang lên! Phương pháp như một tia chớp xuất hiện bên ngoài chiếc xe!
Móng vuốt con gấu đen đã cào vào lớp bảo vệ tinh thần của Hướng Hứa! Keng! Một âm thanh chói tai vang lên! Lớp bảo vệ tinh thần chặn đứng móng vuốt như một thanh dao thép của nó!
Con gấu đen dường như rất kinh ngạc vì sao nó không thể bắt được con mồi ngay trước mặt, đồng thời tiếng vỡ kính từ phía khác cũng đã thu hút sự chú ý của nó! Nó quay đầu một cái, nó thấy một con mồi đã chạy thoát! Nó rất tức giận! Nó do dự một lúc rồi đập mạnh chân xuống đất đuổi theo Phương Pháp!
“Chạy nhanh!” Trang Thần hét lên!
Sau đó, mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi xe!
Trang Thần bế Hướng Hứa lên chạy ra ngoài.
Khi chạy ra khỏi xe, mọi người không hẹn mà cùng chạy theo hướng ngược lại hướng con gấu đuổi theo Phương Pháp! Sau khi chạy được khoảng hơn mười mét, họ mới nhận ra! Chết tiệt! Phương Pháp phải làm sao đây?! Vì thế mọi người vội vàng dừng chân quay đầu nhìn! Con gấu đen đang đuổi theo bọn họ!!!
Vừa nãy ngồi trong xe bọn họ chỉ biết nó rất to, nhưng to bao nhiêu thì giờ họ mới biết!