Trở lại nơi tụ tập chuyện đầu tiên Cố Ninh làm là trốn vào nhà vệ sinh rồi trở lại vào không gian.
Quả nhiên mực nước lại rút xuống một chút.
Cố Ninh đi từ không gian ra ngoài, cùng mọi người kiểm kê lại một chút chiến lợi phẩm mấy ngày nay, tổng cộng có bảy viên tinh hạch biến dị, năm viên tinh hạch màu, tinh hạch trong suốt cũng tương đối nhiều, khoảng trên dưới 40 viên, trong đó có hơn 20 viên là hôm nay thu hoạch được, đồng thời đây cũng là minh chứng cho suy đoán tang thi tiến hóa càng ngày càng nhiều.
Hiện tại đội ngũ của bọn họ có mười dị năng giả, Tam Ca kiến nghị chia đều cho mười người này tinh hạch bổ sung, tinh hạch có màu và tinh hạch biến dị đều giao cho Cố Ninh quản lý, điểm này không có người nào dị nghị.
Thời gian giờ vẫn còn sớm, buổi sáng bọn họ ra ngoài lúc 10 giờ 30 phút, hiện tại mới là 2 giờ chiều.
Sau khi ăn cơm xong thì ngủ trưa, Cố Ninh không ngủ được lấy từ trong không gian bộ bài Poker ra vây ở một chỗ đánh bài, đánh cuộc chính là tinh hạch bổ sung.
Cô còn lấy bộ mạt chược ra đưa cho mẹ Cố và Hồng tỷ để họ đánh chơi.
Những binh lính không phải trực ở cửa chính, trong tay đều cầm đậu phộng hoặc hạt dưa, vây quanh ở một bên xem náo nhiệt, trong phòng thực sự náo nhiệt.
Ba Cố không có hứng thú đối với đánh bài, cô mang đống sách thu thập được từ siêu thị ra cho ông chọn lựa.
Cố Ninh nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong phòng, cảm giác hoảng hốt tưởng như đang ở một thế giới khác.
Cô mỉm cười rồi bước ra khỏi căn phòng, đi đến bậc thềm trước sân dựa vào người ba Cố ngồi xuống, trong sân có mấy đứa trẻ đang luyện tập cầm súng.
Khẩu súng trường này nặng khoảng sáu, bảy cân, mấy đứa trẻ cầm không đến hai phút đã phải buông xuống nghỉ ngơi cả buổi, đây là lý do tại sao bọn nhỏ muốn biểu hiện trước mặt Cố Ninh. Bạn nhỏ Ngô Sâm, tiểu mập mạp Tả Hữu cùng với cô bé Hòa Hòa lại ngược lại rất nghiêm túc, ba đứa cũng là những đứa tuổi lớn nhất trong đám trẻ này, thậm chí Hòa Hòa chỉ là một cô bé, nhưng biểu hiện ra ngoài cứng cỏi, làm ba Cố cảm thấy khen không dứt miệng.
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng trên người ba đứa trẻ này lại mồ hôi như mưa, tiểu mập mạp Tả Hữu ở giữa mồ hôi theo ống quần chảy từng giọt từng giọt.
Mồ hôi chảy vào trong mắt làm cho chúng phải chớp mắt không ngừng, nhưng không chịu buông súng xuống, Cố Ninh không nhìn được nữa cầm khăn lông lau mặt cho.
Tiểu mập mạp Tả Hữu là người đầu tiên buông súng xuống, Hòa Hòa so với cậu bé giữ nhiều hơn mấy chục giây rồi cũng buông xuống, Ngô Sâm lại cố gắng kiên trì so với bọn chúng nhiều hơn hai phút rồi mới buông súng xuống, tay đều run lên.
Cố Ninh vẫy tay gọi ba đứa trẻ lại nói: “Ba đứa lại đây.”
“Em đã luyện tập rất lâu, em có thể cầm mười mấy phút rồi!” Ngô Sâm đi tới có chút sốt ruột cùng với thất bại nói, cậu sợ Cố Ninh cho rằng cậu chỉ có thể kiên trì đượcđược như vậy.
“Đã tốt rồi.” Cố Ninh dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cậu cùng hai đứa trẻ còn lại, trước vẻ mặt mong đợi của Tả Hữu và Hòa Hòa nói: “Các em đều thực không tồi.”
Tả Hữu được khen vẻ mặt vui vẻ, thời điểm cười rộ lên lớp thịt trên mặt dồn lên khiến đôi mắt càng nhỏ hơn, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Hai bạn lợi hại hơn em rất nhiều. Nếu không có hai người họ cổ vũ, em chưa chắc kiên trì được đến vậy, hắc hắc.” Nói xong câu đó cậu lại cẩn thận hỏi dò: “Đến bao giờ chúng em mới thực sự được học bắn súng thật ạ?”
Cố Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Chờ đến lúc các em có thể giữ súng hai mươi phút.”
Tả Hữu lập tức nhụt chí: “Em hiện tại nhiều nhất mới chỉ có thể giữ được tám phút thôi.”
Ngô Sâm lại là vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy là ngày mai em có thể học bắn súng!”
Cố Ninh mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần có thể giữ súng kiên trì hai mươi phút, chị sẽ cho người dạy các em bắn súng.”
Ban đầu Ngô Sâm gật đầu, lại cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, thấy cô không khó gần như ngày thường thì lấy hết can đảm nói: “Em nghe bọn họ nói, chị là người có kỹ năng bắn súng tốt nhất. Chị có thể dạy chúng em được không?”
Hòa Hòa cùng Tả Hữu cũng mang vẻ khẩn trương nhìn Cố Ninh, sợ cô sẽ cự tuyệt.
Cố Ninh nhìn vẻ mặt đầy đám trẻ đầy chờ đợi cùng khẩn trương thì nói: “Nếu chị rảnh.”
Cách đó không xa mấy đứa trẻ khác đang nghỉ ngơi nhìn sang bên này, nghe thấy Cố Ninh nói như vậy thì ánh mắt nhìn về phía ba người Ngô Sâm có chút thay đổi.
“Hôm nay không cần luyện tập nữa, đi vào bảo Cổ đạo trưởng cho mấy đứa chút băng để tiêu sưng.” Cô nhìn cánh tay đang sưng lên của bọn chúng nói.
“Em không mệt!” Đôi mắt sáng Ngô Sâm lên nói: “Em nghỉ ngơi một lát là có thể tiếp tục luyện tập.”
Cố Ninh nói: “Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, các em hôm nay luyện tập đã đủ rồi, nếu vì huấn luyện mà bị thương, vậy thì mất nhiều hơn được.”
Ngô Sâm tuy rằng còn có chút không muốn, nhưng vẫn nghe lời cô nói, gật đầu: “Vậy được ạ.”
Sau đó đi theo ba Cố vào nhà tìm Cổ đạo trưởng.
Cố Ninh nhìn mấy đứa trẻ khác bắt đầu cầm súng tiếp tục luyện tập ở đằng xa, sau đó đi về phía phòng y tế.
Còn chưa đi đến phòng y tế, từ xa đã thấy cửa phòng y tế bị rất nhiều người vây quanh.
Thấy Cao Duyệt đứng ở cửa bị người khác chỉ trích gì đó, cô không đi xuống ngay mà đứng ở cầu thang bên cạnh phòng y tế xem.
Một người đàn ông trung niên chỉ vào mặt Cao Duyệt quát: “Cô không phải là bác sĩ sao?! Chân tôi bị thương, sao cô không điều trị cho tôi!”
Cao Duyệt vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Tôi là bác sĩ, nhưng tôi không có thuốc, nếu anh có thuốc thì tôi có thể chữa bệnh cho anh.”
Người đàn ông kia lại mắng: “Vậy những người trước đó vì cái gì cô có thể chữa cho bọn họ?! Lương y như từ mẫu! Cô sao có thể chỉ nhìn vào vật chất như thế! Bọn họ cho cô cái gì tốt?! Chẳng qua chỉ là mấy cái bánh mì! Cô lập tức vì cái đó mà vứt bỏ lương tâm của mình sao?!”
Cao Duyệt không có một tia phẫn nộ, chỉ đứng ở bậc thang trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên kia nói: “Tôi giúp bọn họ chữa bệnh bởi vì bọn họ cung cấp thuốc. Vật tư là thù lao bọn họ cho tôi, tôi còn chưa kết hôn, cũng không có chưa kết hôn đã có thai, không biết cái gì gọi là tấm lòng cha mẹ. Tôi là người, không phải thần tiên, phải ăn mới có thể sống. Nếu là trước mạt thế, ông đi bệnh viện cũng phải đưa tiền mới có thể chữa bệnh. Nếu ông có thuốc, tôi sẽ giúp ông chữa bệnh, nếu không có, làm phiền ông không cần ở nơi này làm hỏng việc làm ăn của tôi.” Trên người cô mặc một chiếc áo blouse trắng bẩn không nhìn ra cái gì, tay cắm trong túi áo, trực tiếp nói thẳng với người nhà người bệnh như vậy khiến Cố Ninh có chút kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên cắn chặt răng lại không nói được một câu nào phản bác, nói tới nói lui cũng chỉ là vài câu thô tục không dễ nghe, đến cuối cùng vẫn là kéo chân bị thương khập khiễng đi rồi.
Những người vây xem thấy không còn trò hay để xem thì hậm hực đi về.
Cao Duyệt nhìn thoáng qua thấy Cố Ninh đứng ở trên cầu thang, hỏi: “Tìm tôi hay là tới để xem kịch?”
Cố Ninh cười một chút: “Tìm cô.”
Cao Duyệt nhíu mày, sau đó nói: “Vào đi.” Sau đó liền xoay người đi thẳng vào phòng.
Cố Ninh từ trên cầu thang đi xuống, sau đó đi lên bậc thang phòng y tế vào phòng.
“Hiện tại nước là tài nguyên khan hiếm, tôi không rót nước cho cô.” Cao Duyệt nói một câu, sau đó liền ngồi xuống, rất tự nhiên gác hai chân lên nhau. Cố Ninh nhịn không được nhìn thoáng qua, phát hiện cô ấy cùng Trang Thần giống nhau, đều có một cặp đùi đẹp, thon dài, Cao Duyệt ngồi xuống rồi nói với Cố Ninh: “Ngồi đi.”
Cố Ninh ngồi xuống một lúc cô ấy mới nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”
Cố Ninh lười nói vòng vo, nói thẳng nói: “Tôi tới chỉ muốn hỏi cô một vấn đề, nếu có một đoàn đội có thể cung cấp cho cô đủ dược phẩm cùng với không bao giờ phải lo lắng về vật tư, cô có nguyện ý gia nhập không?”
Cao Duyệt nhìn chằm chằm Cố Ninh, có chút sâu xa nói: “Xem ra các cô lần này đi ra ngoài thu hoạch không nhỏ. Nhưng nói không bao giờ phải lo lắng vật tư như vậy, khẩu khí không phải là quá lớn sao!.”
Cố Ninh cười một chút, không thể phủ nhận.
Cao Duyệt trầm mặc một lúc, bắt đầu vô cùng nghiêm túc đánh giá Cố Ninh, cuối cùng cô nói: “Tôi chỉ có hai yêu cầu.”
Cố Ninh làm động tác mời nói.
Cao Duyệt nói: “Thứ nhất, nếu cô không hoàn thành hai hứa hẹn cô vừa nói, tôi có thể rời đội bất cứ lúc nào.”
“Thứ hai, tôi hy vọng quan hệ giữa chúng ta có thể bảo trì đơn thuần chỉ là thuê mướn.”
Cố Ninh có chút kinh ngạc khi nghe yêu cầu thứ hai của Cao Duyệt, nhưng là nghĩ lại cô lập tức hiểu rõ tại sao Cao Duyệt lại nói như vậy, cô suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Không thành vấn đề.”
Cao Duyệt nhíu mày, có chút kinh ngạc cùng hoài nghi với sự đồng ý sảng khoái của Cố Ninh, nhưng không thể nghi ngờ điều kiện Cố Ninh đưa ra vô cùng mê hoặc, cô đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía lúc sau nói: “Tôi không có hành lý gì cần sắp xếp, hiện tại có đi luôn, bà chủ Cố”
Cố Ninh bật cười, sau đó đứng lên.
“Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi cô.” Cao Duyệt vừa đi vừa nói: “Tôi muốn biết cô làm như thế nào chữa khỏi vết thương của Phương Pháp?” Ngày đó cô đã kiểm tra quavết thương của Phương Pháp, nếu không khâu lại rất khó có thể tự lành, nhưng hôm nay cô lại tận mắt chứng kiến Phương Pháp đã có thể vô cùng linh hoạt đi lại.
Cố Ninh lộ ra một tia ý cười, nói: “Tôi cảm thấy nếu chỉ là quan hệ thuê mướn thì tôi hẳn là không cần giải thích những việc này.”
Cao Duyệt kinh ngạc giương lên mi, không nghĩ tới Cố Ninh nhanh như vậy lại đem những lời này nói lại với cô.
Những người khác đối với việc Cố Ninh đem Cao Duyệt về không kinh ngạc chút nào, rốt cuộc đãi ngộ giống như vậy bọn họ người khác tới cướp cũng không kỳ quái.
Cao Duyệt lại nhìn đến một phòng người đang ở hi hi ha ha đánh bài cắn hạt dưa, đậu phộng thì bị dọa cho hết hồn, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, cô ngược lại đối với Cố Ninh nói: “Bà chủ Cố cũng nên cho tôi chiêm ngưỡng chút tài nghê của mình đi chứ!”
Cố Ninh gọi Hoàng Mộng Dao: “Hoàng Mộng Dao, đưa cô ấy đi xem một một chút kho hàng của chúng ta.”
Hoàng Mộng Dao hơi hơi mỉm cười: “Bác sĩ Cao đi theo tôi.” Sau đó dẫn Cao Duyệt đi lên tầng hai.
“Ninh Ninh, bác sĩ Cao sao lại gọi con là bà chủ Cố? Nghe thật kỳ quái?” Mẹ Cố một bên đánh mạt chược một bên không bỏ lỡ cuộc nói chuyện.
Cố Ninh cười cười nói: “Cô ấy thích gọi thế.”
Cô thậm chí còn không giải thích với mọi người về quan hệ của mình với bác sĩ Cao, cô cảm thấy không cần thiết, mặc dù là quan hệ thuê mướn, Cố Ninh cũng tin tưởng Cao Duyệt sẽ không gặp được so với cô người chủ càng tốt.
Khi Cao Duyệt từ tầng hai xuống dưới thì nhìn Cố Ninh với ánh mắt không giống trước, tầng hai một phòng chứa đầy thiết bị chữa bệnh cùng với các loại thuốc mà Cố Ninh cố ý chất đống ở nơi đó, bên cạnh là một phòng chất đầy vật tư.
Tam Ca một bên chơi mạt chược một bên tăng cao âm lượng nói: “Này này này! Tôi nói này, mọi người đều tự giới thiệu một chút để bác sĩ Cao biết mặt nào! A! Đừng nhúc nhích! Tôi là Tam Ca!”
La Long là người đầu tiên lên tiếng, nói: “Tôi là La Long, dị năng giả hệ kim!”
Chung Húc nói: “Chậc, La Long, cậu cả ngày khoe khoang dị năng của cậu làm gì, người ta bảo cậu tự giới thiệu, cậu liền giới thiệu kim hệ dị năng cái gì! Bác sĩ cao, hai chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà, tôi giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên là Chung Húc, dị năng giả hệ nước!”
La Long mắng: “A! Chung Húc, cậu sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?!”
Trong phòng ồn ào nhốn nháo, Cao Duyệt đã biết hết tên của mọi người.
Tam Ca tổng kết một câu nói: “Về sau thân thể khỏe mạnh của chúng tôi đều sẽ giao cho bác sĩ Cao cô đó!”
Cao Duyệt vậy mà hiếm thấy nở nụ cười.
Cố Ninh trong lòng cười thầm, chỉ sợ là cô ấy đã bị một phòng toàn dị năng giả hớp hồn.
“Đúng rồi, Cổ đạo trưởng cùng Phương Pháp đâu?” Cố Ninh đột nhiên hỏi.