Chuyện là Cổ đạo trưởng bị Phương Pháp mạnh mẽ kéo ra ngoài điểm tập kết đi dạo một vòng, Phương Pháp thấy so với bọn họ, những người sống sót khác sinh hoạt gian khổ hơn vô số lần, trong lòng thực hụt hẫng. Cổ đạo trưởng thấy cậu ta buồn rầu, biết cậu ta trước kia làm cảnh sát, thì biết rõ ràng hiện tại cậu ta cảm thấy như thế nào thì lại lôi kéo cậu ta trở về. Kết quả khi đi ngang qua cửa lớn, bọn họ gặp mấy tiểu đội ở phía nam thành phố sang bên này tìm người thân, từ cuộc trò chuyện thu hoạch được không ít tin tức quan trọng.
Hai người nghe được tin tức này thì lập tức trở lại ký túc xá nói cho Cố Ninh.
Buổi tối sau khi ăn qua cơm tối, Cố Ninh và Hoàng Mộng Dao đem bọn nhỏ mang về phòng. Sau đó mọi người cùng nhau mở cuộc họp.
Cố Ninh gật đầu với Cổ đạo trưởng, ý bảo ông ấy có thể bắt đầu nói.
Cổ đạo trưởng hắng giọng, sau đó nói: “Tình huống hiện tại là tại phía nam thành phố, dưới sự duy trì và hỗ trợ của thủ đô đã xây dựng nên một căn cứ quy mô lớn, có một trăm nghìn người sống sót, còn có phi cơ, đại bác phòng ngừa tang thi, nghe nói còn có điện để dùng, quản lý cũng tương đối hoàn thiện. Điểm tập kết nhỏ này của chúng ta sẽ không giữ được bao lâu, thừa dịp chưa bị tang thi vây chết, bần đạo kiến nghị chúng ta dời đến căn cứ phía nam.”
Cổ đạo trưởng một lời nói đã làm một phòng người đều trầm mặc.
Nhóm binh lính đều nhìn về phía Tam Ca, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao và mấy người còn lại là nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn về phía Tam Ca cùng Hồng tỷ: “Tam ca, Hồng tỷ, hai người thấy thế nào?”
Hồng tỷ không ngờ tới Cố Ninh sẽ hỏi đến bà ấy, lập tức tỉnh lại, nhìn mọi người lúc sau nói: “Vậy tôi liền nói ý kiến của mình. Nếu chúng ta cuối cùng vẫn phải đi thì không bằng sớm đi. Căn cư kia lớn như vậy, khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều người sống sót. Chúng ta nếu không sớm đi, sợ không còn chỗ cho chúng ta đặt chân. Muốn đi, vậy nhân lúc còn sớm đi thôi.”
Tam Ca nói: “Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng chỉ bằng mấy người chúng ta thì giữ không nổi nơi này. Như Hồng tỷ nói, nếu thật sự phải đi, chi bằng nhân lúc còn sớm. Ở trong căn cứ lớn sinh hoạt chắc chắn sẽ tốt hơn so với chỗ này phải lo lắng hàng ngày. Chúng ta cũng có thể yên tâm để lũ trẻ ở lại trong căn cứ đi ra ngoài giết tang thi.”
Cố Ninh gật đầu, bọn họ đều nói đúng, ở chỗ này lúc nào bọn họ cũng phải chuẩn bị nơi này sẽ bị tang thi vây khốn, dù đi ra ngoài giết tang thi cũng không thể yên lòng, cần thiết còn phải lưu lại vài dị năng giả đề phòng nguy hiểm. Nếu như sang căn cứ lớn kia bọn họ có thể đưa nhiều người đi ra ngoài giết tang thi lấy tinh hạch. Đối với trước mắt mà nói, số lượng tinh hạch cùng kinh nghiệm thực chiến đều vô cùng quan trọng.
Lúc này để có thể thành công từ mấy con tang thi biến dị bao vây thoát ra được quyết định bởi sự ăn ý của đồng đội được tạo nên trong thực chiến gần nhất bọn họ thường xuyên tham gia.
Ở trong không gian của cô có đủ vật tư cho bọn họ ăn trong một năm.
Ngoài ra, cô còn có vật tư giá trị ít nhất mấy chục triệu bằng vàng trong không gian, một thế giới khác, có thể nói đều là kho hàng của cô.
Như vậy hiện tại quan trọng nhất chính là bảo đảm ba mẹ Cố cùng với những người cô muốn được bảo vệ an toàn.
Cố Ninh nghĩ đến đây, nhìn một phòng mọi người có chút thấp thỏm, ánh mắt lại có chút chờ đợi nói: “Nếu như vậy, Tam Ca, Hồng tỷ, không bằng sáng mai, khi trời vừa sáng chúng ta sẽ xuất phát luôn.”
Tam Ca có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Cố Ninh cười một chút: “Hai người không phải cũng nói không bằng nhân lúc còn sớm thì khởi hành sao, nếu đã quyết định, ở lại đây mấy ngày cũng không có ý nghĩa gì.”
Hồng tỷ cười nói: “Vậy buổi tối hôm nay mọi người phải nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai nhanh chóng thu thập hành lý rồi xuất phát!”
Từ đầu tới cuối Cao Duyệt đều không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Đối với quyết định này, có người vui mừng có người ưu sầu.
Cục Đá thuộc về nhóm những người không muốn đi: “Chúng ta ở chỗ này không phải đang ở rất tốt sao, sao nhất định phải đi về phía nam.”
Trương Tiểu Bạch đẩy đầu cậu ta, cười trêu nói: “Cậu chính là đầu đá, cả buổi tối hôm nay mở họp với cậu cũng vô ích, cậu chỉ cần biết rằng chúng ta phải dời đi là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì!”
Cục Đá vẫn là có chút rầu rĩ không vui.
Trừ bỏ một bộ phận số ít, phần lớn mọi người đều mong chờ đối với căn cứ phía nam, tò mò cái gọi là căn cứ kia trông như thế nào, mà trong lòng bọn họ cũng khát vọng có thể tỏa sáng ở một nơi rộng lớn hơn, uyên bác hơn.
Lúc sau khi mọi người rời đi, Cố Ninh tìm Cao Duyệt, cho cô một viên tinh hạch có màu sắc.
Mặc dù là Cao Duyệt, lúc này nhìn trong tay chính mình tinh hạch trong suốt cũng biểu hiện ra khiếp sợ: “Đây là… tinh hạch?” Cô mỗi ngày đều thấy nơi tụ tập rất nhiều người đi ra ngoài, một trăm người đi ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ có mười mấy, hai mươi người trở về, đều là vì viên đá nhỏ trên tay cô. Cô biết, đây là tinh hạch, ăn xong có xác suất tiến hóa ra dị năng. Ánh mắt cô lúc này có chút nóng bỏng, lại khó hiểu còn nhiều hơn.
Cố Ninh mỉm cười nói: “Tôi thật là một bà chủ hào phóng, đúng không? Chúc cô thành công.” Nói xong câu đó, Cố Ninh xoay người đi.
Cao Duyệt chậm rãi nắm chặt trong tay tinh hạch, ánh mắt nhìn theo bóng người Cố Ninh trong lòng có chút kỳ dị.
Sáng sớm ngày hôm sau, lũ trẻ nhìn thấy người lớn bận rộn đều có chút kỳ quái, biết được phải rời khỏi nơi này lúc sau đại bộ phận trẻ con đều có chút thấp thỏm lo âu, cuộc sống an ổn, yên bình ở đây làm cho bọn trẻ quên mất bên ngoài hiểm ác, nhưng hiện tại đột nhiên phải rời đi nơi này – nơi trong mắt chúng là ngôi nhà ấm áp, an toàn. Trong lòng bọn chúng cảm thấy sợ hãi, trong đó một bộ phận nhỏ sợ hãi, trong tiềm thức là sợ hãi chính mình bị Cố Ninh vứt bỏ. Rốt cuộc không có người nguyện ý mang theo trẻ em lên đường.
Ở giữa hầu hết lũ trẻ thấp thỏm lo âu Ngô Sâm lại mang theo Tả Hữu còn có Hòa Hòa giúp đỡ người lớn đem nồi, bát, phía sau sửa sang lại, chờ Cố Ninh thu vào trong không gian, ba đứa đãbận trước bận sau giống như “ người lớn. Hòa hòa có đôi khi sẽ nhịn không được lén xem Hướng Hứa ngồi ở trên sô pha, cái gì cũng không cần làm lại yên tâm thoải mái, trên tay lại càng ra sức.
Khi Hồng tỷ đưalũ trẻ lên xe, những đứa trẻ ban nãy còn lo âu, thấp thỏm lập tức hoan hô nhảy nhót.
Mấy đứa trẻ đi ngang qua đứng ở bên cạnh Ngô Sâm, Tả Hữu và Hòa Hòa còn thấp giọng mắng: “Đồ nịnh hót!”
Mặt Hòa Hoà mặt đỏ lên, định tiến lên cùng bọn họ lý luận, lại bị Ngô Sâm kéo lại: “Đừng động vào bọn họ.”
Tả Hữu cũng vội vàng nói: “Đúng vậy. Chúng ta làm tốt chuyện của mình là được. Đừng gây chuyện.”
Hòa Hoà bực bội nói: “Bọn họ mắng chửi người! Mình muốn nói cho chị Cố Ninh biết!”
“Đừng!” Tả Hữu nóng nảy: “Người lớn có nhiều việc phải làm, đừng làm cho bọn họ phải lo lắng cho chúng ta. Bị mắng một câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.” Cậu ta nói còn cười ha hả ôm bụng nói thêm một câu: “Nếu mất một miếng thịt thật thì mình còn phải cảm ơn bọn họ đấy!”
Hòa Hoà vốn dĩ đang bực bội, bị Tả Hữu nói như vậy thì nín khóc mỉm cười, cười mắng: “Xem cậu, một thân thịt mỡ như này, cẩn thận không là bị người bắt đi ăn thịt đấy! Cũng không biết sao cậu một chút cũng không gầy xuống.” Bọn họ nghe qua chuyện ăn thịt người được mấy anh lính kể lại nên thường xuyên lấy ra hù dọa Tả Hữu.
Tả Hữu buồn rầu nói: “Tớ sinh ra đã béo thì làm gì có cách gì.”
Hướng Hứa đứng ở cửa nhìn ba người bọn họ cười vui vẻ, trong ánh mắt có chút hâm mộ.
Hướng Dật cười nói: “Hướng Hứa, em theo bọn họ chơi đi nha.”
Hướng Hứa lại là hừ một tiếng: “Em không phải trẻ con.” Nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bên kia.
Tổng cộng có ba chiếc xe.
Hai chiếc quân đội một trước một sau, xe vận tải lớn ở giữa.
Tuy rằng bọn họ đi sớm, nhưng vẫn có không ít người chú ý tới việc bọn họ rời đi, trẻ con đều mang đi nên rất khó giấu việc bọn họ không phải đi ra ngoài giết tang thi như hằng ngày, mà là chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Một lúc sau khi ba chiếc xe rời đi.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp điểm tập kết, mọi người đều lâm vào khủng hoảng.
Tuy rằng Tam Ca cũng chưa bao giờ nói sẽ bảo vệ bọn họ, nhưng phần lớn vẫn luôn là người của Tam Ca canh giữ nơi đây. Mỗi người đều biết, chỉ cần bọn họ và những người dị năng còn ở nơi này, dù chuyện gì xảy ra người của Tam Ca sẽ luôn đứng ở đằng trước. Mỗi ngày thấy nhóm người Tam Ca ở trong thư viện sinh hoạt chính là trụ cột tinh thần của bọn họ, hiện tại họ đã rời đi, mọi người lập tức cảm giác như mình bại lộ ở nơi vô cùng nguy hiểm, trụ cột tinh thần sụp đổ khiến họ sợ hãi vô tận.
Có không ít người tranh thủ, sau khi nhóm người Tam Ca rời đi lập tức chạy đến nơi lúc trước bọn họ ở, tìm được không ít vật tư. Chỗ vật tư này không biết Tam Ca vô tình hay là cố ý để lại.
Chỉ có Lâm Mỹ Phượng nhìn thấy trong sân không còn một bóng người mới chửi ầm lên: “Sát ngàn đao! Mẹ đã nói rồi, làm sao chị họ con có thể tốt bụng như vậy, đêm qua còn đột nhiên gọi người tặng chúng ta hai túi ăn được! Không nghĩ tới là muốn tống cổ chúng ta đi! Bọn họ tất cả đều chạy!”
Tưởng Du chỉ đứng ở nơi đó biểu tình cứng đờ, nhìn Lâm Mỹ Phượng ở nơi đó chửi mắng.
Lâm Mỹ Phượng nhìn có người từ bên trong vui vẻ ôm một túi bánh mì ra, tức khắc dừng lại tiếng mắng chửi! Chạy như bay lao tới dật túi bánh mỳ trong tay người đàn ông: “Đồ trong này đều là của chúng tôi! Ai cho các ngươi lấy! BBuông ra cho tôi! Buông!”
“Con mụ điên từ đâu ra đây! Bà cút ngay cho tôi!” Người đàn ông kia cũng là đói điên rồi, thật vất vả mới nhặt được một túi bánh mì sao có thể để người khác cướp đi? Lập tức vừa đá vừa đánh bà ta ngã xuống đất.
Lâm Mỹ Phượng ngã trên mặt đất vỗ chân một bên khóc một bên mắng: “Hai người các ngươi sao không lại giúp tôi! Là muốn tức chết tôi à! Đồ ở đây đều là của chúng ta! Các người cứ đứng nhìn bọn họ cướp đồ chúng ta sao! Trời ơi! Tôi sao lại gả cho người vô dụng như ông vậy trời! Đến chị gái ruột của ông cũng không cần ông!”
Nhưng bất luận bà ta mắng chửi ra sao, vẻ mặt Tưởng Nhạc Châu cùng Tưởng Du đờ đẫn đứng ở một bên, không hé răng cũng không tới đỡ.
Mà nhóm người Cố Ninh lại không biết những việc này. Lúc này bọn họ đã trên đường đi về phía Nam.
La Long cùng những người khác ở lại, dựa theo chỉ thị của Hồng tỷ, mỗi chiếc xe đều mở cửa sổ ra không chỉ để có thể thông khí, mà còn có thể nhìn ra bên ngoài, điều này so với lúc xe bị đóng kín tốt hơn không ít, có điều độ thoải mái kém hơn một chút, Cổ đạo trưởng nói muốn làm chiếc xe buýt ở trên đường vẫn thoải mái hơn.
Phía nam thành phố cùng đường Kim Vĩnh nếu là trước mạt thế, ngồi xe lửa mất cũng chỉ khoảng năm, sáu tiếng đồng hồ. Tự lái xe cũng khoảng bảy, tám tiếng. Nhưng hiện tại là mạt thế, trên đường tràn ngập không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Trong lòng mỗi người đều hi vọng một đường thuận lợi, nhưng bọn họ đều biết một đường này không có khả năng thuận lợi như họ muốn.
Cố Ninh không xem cảnh trí ngoài cửa sổ đang lùi lại nhanh chóng, mà là nhìn phía xa xăm, đó là phía nam, nơi đó sẽ có bộ dáng gì? Phía trước có cái gì sẽ chờ đợi bọn họ?