Cứ như vậy sau khi Joe giúp giáo viên hướng dẫn điểm danh toàn bộ học sinh của lớp số 10.
Vừa xong thì tất cả theo sự hướng dẫn của giáo viên hướng dẫn để theo hàng đi ra địa điểm tập trung đã được đánh dấu trước cho bọn họ.
Theo như sắp xếp của phía trường học thì các lớp dãy A sẽ có vị trí ở khu giữa, đối diện với bục cao còn dãy B và dãy C sẽ chia nhau hai phía còn lại.
Bởi vì thời gian tương đối là tùy ý, căn bản là các lớp chỉ cần tập trung đầy đủ trước 9:00 sáng là được nên ngoài này cũng chỉ mới có vài lớp tập trung đầy đủ và chủ yếu đều là những lớp của năm nhất.
Các lớp của hai dãy B và C đều chưa có lớp nào tụ tập đầy đủ cả.
Những người có mặt từ trước đa phần đều là người hầu của quý tộc được cử ra để dựng nơi che nắng che mưa cũng như chuẩn bị sẵn trà cùng bánh ngọt mà thôi.
Nói thật thì Sang không biết lễ khai giảng sẽ kéo dài bao lâu nhưng đám quý tộc khóa trước này cũng biết chịu chơi thật hay chính xác hơn là càng thâm niên thì chúng lại càng càn rỡ?
Bên cạnh đó thì bởi vì Joe đã bị giáo viên hướng dẫn để mắt tới nên cậu ta đã bị xếp vào vị trí dẫn lớp trong khi ông ta lại biến đi đâu mất, Sang cũng bất đắc dĩ bị kéo vào vị trí ngay phía sau.
Danh sách xếp chỗ sẽ là những lớp số đếm càng gần 0 thì lại càng gần với bục cao nên ba lớp quý tộc đương nhiên là xếp nhóm trên cùng và kết thúc với lớp số 10 của bọn họ.
Về chuyện này thì Sang cũng chẳng cảm thấy có gì là bất công cả nhưng những học sinh khác thì mặt mày xám xịt đi không ít, thậm chí có không ít người còn xì xào thể hiện rõ thái độ bất mãn.
Joe thì vẫn có an nhiên mà dẫn lớp thôi, không phải là cậu ta không biết mà là vì cậu ta không quan tâm được nhiều đến như vậy, căn bản là ngây ngô thì hưởng thái bình.
Dọc đường thì đương nhiên lớp số 10 cũng đã đụng mặt với lớp số 1 không biết đã sớm tập trung từ bao giờ.
Dưới tư cách là con trai của bá tước Westham nên cũng chẳng khó hiểu lắm nếu như tên Alex kia có một ghế ngồi ở hàng đầu.
Khi cả hai lớp đi lướt qua thì đương nhiên là Joe cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để bày ra bộ mặt khích đểu với tên này.
Alex cũng muốn tỏ thái độ nhưng ngay lập tức nhớ về thân phận của mình cũng như địa điểm nên lại thôi.
Dù sao hiện tại hắn không cách nào làm gì được Joe thì chẳng lẽ tương lai cũng như vậy hay sao?
Chính vì vậy nên trước những sự khiêu khích có chủ đích của Joe thì Alex cũng chỉ hịt mũi coi như không thấy rồi quay mặt về hướng khác.
Hành động này của Joe đương nhiên cũng cung cấp không ít nhuệ khí cho các học sinh của lớp số 10 khiến cho lưng của bọn họ thẳng tắp lên không ít.
Trong lúc đó thì ánh mắt của Sang cũng lướt qua như muốn tìm kiếm một thân ảnh nào đó và đương nhiên Lumine cũng đã sớm để mắt đến cậu ta rồi.
Khi ánh mắt của cả hai gặp nhau thì chỉ với một cái trừng mắt của Lumine, máu trong cơ thể của Sang gần như đông cứng lại.
Tuy so với lúc còn ở căn tin thì giờ đã có thể phản kháng lại được nhưng cũng chỉ đủ để cậu ta vẫn có thể lờ đờ di chuyển mà thôi.
Lumine thu hồi ánh mắt của mình lại rồi quay sang một hướng khác nhìn trời nhìn đất thì Sang mới khôi phục lại bình thường được nhưng những đường gân khắp cơ thể vẫn nổi lộ hẳn trên da cũng như cậu ta không ngừng thở dốc.
Gần như không có ai nhận ra được sự bất thường trong thoáng chốc của Sang, có nhận ra thì cũng quá quan tâm nhưng Joe lại hỏi ngược về đằng sau:
"Mày sao vậy Sang?"
"Không sao, cứ tiếp tục đi đi."
Sang nói vài lời để Joe an tâm vậy thôi chứ mắt cậu ta đã có chút đỏ lên, tóc cũng xuất hiện vài điểm bạc nhưng cậu ta ngay lập tức ép buộc huyết áp bản thân tăng nhanh rồi chảy ra chút máu mũi và lại bình thường trở lại.
Đi được thêm một lúc thì bọn họ cũng đã tới được địa điểm được an bài cho lớp số 10.
So với những lớp quý tộc các thứ thì rõ ràng chỗ ngồi của bọn họ có đôi phần bình dị quá mức khi ghế chỉ là ghế nhựa đục lỗ không có tựa.
Ngay cả cái giăng bạt che nắng che mưa cũng chẳng có chứ đừng nói đến mấy thứ khác như nước uống cùng đồ ăn tiếp sức gì gì đó.
Trường học nói học sinh nào cũng như nhau nhưng ngay từ khi phân lớp tạm thời đã chỉ rõ sự khác biệt về mặt thân phận cũng như cách đối đãi rồi.
Sang không biết buổi phân lại lớp sắp tới có thực sự là xào hết 371 học sinh này lên không hay chỉ đơn thuần là tuyển ra học sinh cho tầng 5 mà thôi.
Nhưng mà Sang cũng không quá quan tâm về chủ đề này vì cậu ta hiểu rằng ở dãy B và dãy C vẫn còn lớp bị đính mác dân đen.
Có vẻ như sắp tới cậu ta sẽ còn được thấy và hiểu hơn nữa về sự phân cấp ngay bên trong các học sinh.
Ổn định chỗ ngồi các thứ xong thì những lớp khác của dãy A cũng lũ lượt tràn ra khi thời gian đã rất gần kề rồi.
Với sự ổn định của toàn bộ dãy A ngoài sân thể chất thì cuối cùng hai dãy còn lại cũng bắt đầu động đậy.
Đúng như Sang dự đoán, không phải là đám khóa trên này không muốn ra mà là tất cả bọn chúng đều đang chờ sự có mặt của đầy đủ các lớp của dãy A rồi mới lộ mặt ra để lập uy.
Mọi thứ càng khao trương khi từ hai dãy B và dãy C, một đoàn kiệu gánh với một kiệu bốn người nâng kéo thành hàng dài xuất hiện sau đó mới tới lượt những quý tộc đi sau.
Phong thái của đám quý tộc dãy B có vẻ rất không phục, thậm chí là còn đảm bảo khoảng cách nhất định với đoàn kiệu gánh đi đầu để giữ chút mặt mũi của chính mình.
Nhưng dãy C thì mọi thứ đã đi quá giới hạn khi kiệu là bốn người gánh nhưng đi bên cạnh còn có thêm bốn kẻ hầu hạ nữa và đám quý tộc cuối cấp lại hèn mọn đi sau trông chẳng khác gì là người hầu của đám người trong kiệu cả.
Sự xuất hiện của loại đội hình này khiến cho không ít học sinh phải trầm trồ nhưng cũng có không ít người hiểu chuyện lại chỉ biết cắn chặt răng, hịt mũi một tiếng rồi xem như chưa thấy gì.
Ngay cả ba lớp quý tộc ở hàng trên cũng có rất nhiều người ngưỡng vọng những kẻ trên kiệu kia nhưng đồng thời bọn chúng cũng lo sợ rằng bản thân sẽ trở thành những quý tộc người hầu chỉ biết đi ở phía sau kia.
Joe như hiểu được mọi chuyện và như muốn đứng lên chỉ chỏ nói gì đó thì lại bị Sang ngăn cản ép ngồi xuống trở lại.
Trường học chính là một mô hình xã hội thu nhỏ của chính tòa thành này.
Những học sinh có xuất thân là quý tộc thì địa vị cực cao, dân thường của ba quận bên trong hay người hầu của quý tộc cũng vì thế mà được hưởng tiếng thơm lây.
Chỉ có học sinh xuất thân từ năm quận vòng ngoài là dân đen nhưng nhận thức tưởng chừng đã bám rễ sâu trong suy nghĩ của Sang đã thay đổi vào ngày hôm nay.
Những kẻ ngồi trên kiệu chính là những kẻ đã thức tỉnh thiên phú với thẻ bài.
Bọn chúng chính là quý tộc có thể sử dụng thẻ bài, địa vị còn cao hơn cả quý tộc thông thường.
Quý tộc bình thường cũng chỉ đáng làm người hầu cho bọn chúng và đám người hầu của người hầu cũng chỉ có thể làm con vật, súc vật thông thường.
Còn dân đen thì trong mắt của bọn chúng đến tư cách làm súc vật cũng chẳng có.
Sang không biết nếu như dân đen, người hầu của quý tộc hay dân thường thức tỉnh thiên phú thẻ bài thì sẽ như thế nào nhưng chắc hẳn bọn họ cũng không có tư cách đảm đương ngồi trên những cỗ kiệu kia.
Kế tiếp là khung cảnh hạ kiệu với dãy C là hai tên hầu bên cạnh quỳ cúi thấp đầu xuống đất làm một bậc đầu tiên.
Tên thứ ba thì đập lên người của tên trước đó để làm một bậc cao hơn để người trong kiệu đi xuống.
Sót lại tên cuối cùng thì cầm lọng che nắng, sau khi tên trong kiệu đã xuống thì bốn tên nâng kiệu bắt đầu hạ thấp kiệu xuống.
Ba tên hầu vừa làm bậc thang kia cũng cầm ra những tấm thẻ bài khác nhau để gọi ra từng bàn bánh trái, trà cùng nhiều đồ trang trí khác.
'Thì ra là như vậy, mạng tiện đến cuối cùng vẫn chỉ là mạng tiện, thẻ bài chế tạo ra cũng là vì lợi ích của đám quý tộc có thể sử dụng thẻ bài.'
Chuyện này không chỉ có mỗi mình Sang nhìn ra được, nhiều người bắt đầu luôn miệng chửi không ngừng, chỉ từ đám quý tộc cho đến quy củ chó má của nhà trường.
Những người có thể cam chịu hơn thì tay cũng đã nắm chặt đến mức độ móng tay đâm sâu vào trong da thịt, máu bắt đầu ứa ra từ lúc nào không hay.
Cũng có người cũng cố kiềm nén đến độ cả người không ngừng run rẩy, gân xanh nổi lên và tiếng nghiến răng cũng vang lên ken két, máu cũng bắt đầu chảy ra từ khóe miệng.
Tất cả đều lọt hết vào trong tầm mắt của Joe nhưng cậu ta không nói gì cả mà chỉ cúi người xuống, gương mặt dần chìm vào trong bóng tối.
Thẻ bài chính là cách thức để đổi đời nhưng cuối cùng thân phận ti tiện lại không hề thay đổi.
Mọi thứ được bắt đầu từ khi sinh ra và sẽ tiếp diễn cho tới tận khi c·ái c·hết mang tới hồi kết.
Còn bên phía dãy B thì bởi vì không có bốn tên hầu đi theo bên cạnh mà đám ngồi trên kiệu cũng chẳng mấy ai chủ động chịu xuống nên quá trình hạ kiệu xảy ra không ít chệch choạc.
Việc này cũng dẫn tới người bên trong kiệu nổi giận và khi kiệu đã hạ xuống hoàn tất thì có tên còn vẫy tay gọi tên người hầu gần đó đi vào rồi một tát trực tiếp đánh bay hắn ra bên ngoài.
Kinh khủng hơn là tên người hầu kia còn không dám phản kháng mà chỉ dám hèn mọn ôm lấy bên mặt sưng vù rồi cúi người rời đi.
Trước khi trạng thái của Joe bùng nổ thì Sang nhanh hơn một bước lấy tay phải nhấn cả người của cậu ta xuống đất rồi bắt đầu nói:
"Mày nhớ tao đã nói những gì khi tao kể với mày lý tưởng cùng kế hoạch để đạt tới lý tưởng đó của tao hay không?"
Biết rõ hiện tại nói gì cũng rất khó để khuyên ngăn được Joe nên Sang trực tiếp nhắc về lý tưởng của cả hai.
"Mày muốn thoát khỏi thân phận ti tiện và vươn tới nơi cao hơn dù cho có phải trở thành con thiêu thân đi chăng nữa."
Lúc này Joe chỉ âm trầm nói trong khi mặt vẫn bị úp thằng xuống dưới mặt đất và máu mũi đã tuôn ra thành vũng.
"Tao còn muốn mày ở bên cạnh tao vào lúc đó nữa, tao cũng đã nói rằng mày muốn làm gì thì làm."
Chỉ cần mày nghe theo lời của tao là được và chính tao cũng sẽ giúp mày trải đường sẵn."
Mày khiêu khích quý tộc hay gì tao cũng mặc kệ nhưng tao sẽ không để mày đi tìm c·hết, đó cũng là những lời mà tao đã hứa với cha của mày rồi."
Cả hai cứ tiếp tục im lặng không nói gì thêm khoảng hơn 10s nữa khiến cho không ít người xung quanh cảm thấy lạnh hết cả sống lưng vì khí tức áp đảo mà Sang bày ra.
"Nhưng..."
"Nhưng cái mả mẹ gì?! Mày hiện tại có thể thay đổi được cái gì hay sao?!"
Tao nói cho mày hay, ai sinh ra cũng như nhau nhưng chênh lệch lớn nhất chính là thân phận."
Hai chữ thân phận này chính là do những đời trước không ngừng đấu tranh mà dành được."
Mày nói cho tao nghe mày hiện tại có thân phận gì? Mày có thể thay đổi được cái gì?"
Hơn cả mày thực sự cho rằng bản thân có thể thay đổi được điều gì hay sao?"
Mày thấy tên bị vả cho bầm tím hết cả mặt mày kia có dám phản kháng lại hay không?"
Mạng tiện chính là mạng tiện, muốn phản kháng nhưng nào có dũng khí để phản kháng?"
Mày có bao giờ tự hỏi rằng tại sao đã mấy trăm năm kể từ khi tòa thành này được dựng lên mà vẫn chưa có bất cứ tiền lệ nào mà đám mạng tiện kia thành công hay chưa?"
Mà dù cho mày có thực sự đủ năng lực để lật đổ đám quý tộc thì lại sao cơ chứ?"
Để đám mạng tiện này leo lên và trở thành một đám quý tộc mới rồi lại chèn ép những người khác hệt như đám quý tộc cũ à?"
Nếu tao là thiêu thân thì mày chính là đom đóm, tao chẳng có gì hết nên bóng tối không thể nào nuốt chửng được tao nhưng mày lại mang trên mình thứ ánh sáng mà bất cứ kẻ nào trong bóng tối cũng theo đuổi."
Đó cũng chính là lý do mà mày lại rất dễ chìm vào bóng tối vì mày sẵn sàng sẽ chia chút ít ánh sáng của mày cho đám mạng tiện khao khát ánh sáng nhưng không dám liều mình hướng về nó kia."
Bởi chính vì mày cảm thông cho bọn chúng nên lại càng dễ chìm vào trong bóng tối."
Nếu là kẻ khác thì tao chẳng thèm quan tâm đến nhưng mày là bạn bè của tao, là anh em chí cốt của tao."
Nếu mày không thể vì mày thì hãy vì tao, vì những anh em khác, vì lão Đồng, vì những hàng xóm láng giềng trông mày lớn lên ở khu chung cư và đặc biệt là vì cha mày."
Có thể vì người khác nhưng trước khi vì người khác hãy nghĩ tới những người vì mày trước, tao cũng không thể để mất mày được."
Nói xong những lời này thì Sang cũng buông tay ra rồi quay lại chỗ ngồi của mình âm trầm nhìn về hướng những hàng ghế phía trên của Lumine.
Trong khi đó Joe vẫn không hề di chuyển dù chỉ là một chút nhưng những lời của Sang vẫn luôn vang vọng trong đầu của cậu ta khiến cho cậu ta có chút không kiềm được mà nước mắt tuôn rơi.
Tủi thân là có nhưng đây là việc mà chỉ có mình Joe mới có thể tự mình vượt qua được, Sang có thể khuyên nhưng không thể nào quyết định thay cho cậu ta cả.
Những người còn lại vẫn bị khí tức của Sang làm cho không động đậy nổi.
Lúc này cậu ta đã thực sự giận rồi và càng không để những người khác đụng vào Joe lúc này.
Sau đó thì buổi lễ khai giảng được bắt đầu nhưng Sang nói riêng và gần như tất cả những học sinh còn lại của dãy A đều không có hứng để nghe.
Đặc biệt là mấy lời chó má như kiểu trường học là nơi mà các em lật mình hay kiểu mật bí quyền năng của thẻ bài các thứ sẽ có thể cung cấp những quyền năng như thế nào chẳng hạn.
Nói thật thì nếu có thể, Sang đều muốn tự mình đi lên đấm c·hết lão hiệu trưởng đang không ngừng lải nhải về lịch sử của trường cũng như đã đào tạo ra những người này người nọ các thứ.
Cứ như vậy hơn một tiếng rưỡi trôi qua, những học sinh của hai dãy B và C cũng lần lượt trở về lớp học của mình để chuẩn bị cho tiết học cuối cùng vào buổi sáng.
Vào lúc này thì Joe cũng đã một lần nữa quay lại chỗ ngồi của mình bên cạnh Sang và một lần nữa bày ra bộ mặt tươi cười của bản thân một cách hết sức gượng ép.
Sang biết rõ rằng hiện tại Joe vẫn cần nói chuyện với một người, là cha của cậu ta.
Vào lúc này Sang cũng chỉ có thể cầu nguyện rằng mọi thứ sẽ diễn ra một cách ổn thỏa.
Tuy Riley không phải là một người bố tốt, thậm chí còn trầm mê vào hơi men như kiểu không có chúng thì ông ta sống không quá ngày mai được vậy nhưng có vài lúc ông ta còn lý trí hơn cả Sang.
Biết tham vọng của Sang nhưng không ngăn cản mà còn chủ động nhắn nhủ cậu ta phải chú ý đến Joe.
Con người như vậy hoặc là cái gì cũng không quan tâm hoặc là cất chứa quá nhiều tâm tư trong lòng.