Thế Giới Thẻ Bài

Chương 26: Đáng.



Chương 26: Đáng.

"Được rồi, bà chị này giao lại cho ông anh."

Mà ông anh cũng máu liều thật đấy, giơ mặt ra cho tên Gidur đó đánh thành cái đầu heo như thế này thì quả thật là trâu bò, đến độ tay hắn còn sưng tấy hết cả lên cơ mà."

Trong khi Sang đang bận đi xử lý một vài tên bỏ trốn thì bên phía Joe căn bản đã ổn định lại được tình hình rồi, giờ thì cậu ta như kiểu anh hùng trong mắt những người còn sót lại vậy.

Ngoài ra thì lúc nãy có không ít người chạy đi nên chắc hẳn đội ngũ phía trường học sẽ sớm tới đây mà thôi, chỉ là cũng nên tranh thủ thời gian xử lý nốt tên cuối cùng để tránh phải tiếp tục bận bịu thêm một phen nữa.

"@^@₫!=:@:..."

Thủ lĩnh nhóm hô hào muốn nói gì đó nhưng bởi vì mặt mũi lẫn cổ họng của anh ta đã thành ra như thế này rồi nên chỉ riêng việc phát âm thôi cũng đã khó khăn rồi chứ đừng nói đến những chuyện khác.

"Duxon muốn cảm ơn về những gì mà cậu đã làm cho bọn tôi, Joe."

Nếu không có cậu can thiệp vào thì tên Gidur kia cùng bè lũ của hắn sẽ tiếp tục càn rỡ hơn nữa, đến lúc đó sẽ chỉ càng có thêm những người không liên quan, vô tội như chị Jill phải dính vào."

Hơn cả nhờ vào phát súng của cậu nên chắc hẳn tin tức sẽ sớm tới tai của ban giám hiệu nhà trường, đến lúc đó chuyện của bọn tôi cũng dễ dàng làm lớn lên hơn."

Chỉ là chúng tôi cũng thành thật xin lỗi cậu khi đã kéo cậu vào mớ rắc rối này, tôi đề nghị là cậu nên đưa khẩu súng kia lại cho tôi, đến lúc đó chúng tôi thay cậu nhận tội cũng dễ dàng hơn."

Duxon hai tay nâng lấy Jill đang b·ất t·ỉnh vừa nghe vừa gật gù, chuyện lần này còn có súng tham gia vào nữa nên quả thật là có chút không ổn, luận tội thì có khi Joe còn bị đuổi học.

Hơn cả dưới tư cách là những người trong cuộc nên bọn họ cũng tự biết đối tượng mà bản thân đang đứng lên phản kháng lại là ai.

Gidur đến cuối cùng cũng chỉ là con chó canh chuồng cho đám quý tộc, hạ bệ được hắn thì kẻ khác sẽ lên thay nhưng chắc chắn là những kẻ dám làm loạn như bọn họ sẽ không sống được quá tốt.

Vụ việc này liên quan đến cả quý tộc nên bọn họ mới muốn thông qua nhà trường hay bên trung gian làm điểm giảm sốc để thỏa hiệp điều kiện.

Căn bản thì ngay từ đầu bọn họ đã sẵn sàng cho phần hậu quả sau đó rồi nên những nỗi đau dày vò mà Duxon phải chịu lúc nãy cũng chỉ như là gió thoáng qua.

Việc kéo Joe dính vào chuyện này quả thật là nằm ngoài dự đoán của bọn họ, tuy rằng rất biết ơn nhưng bọn họ biết rõ rằng một người còn trẻ và có đầy cơ hội như cậu ta không nên bởi vụ việc này mà lỡ mất tương lai ở phía trước.

"Các anh sợ kéo tôi xuống bùn cùng các anh hay sao? Tôi không cảm thấy phiền thì các anh bận lòng cái gì cơ chứ?"

Những lời nói của Joe nghe qua có vẻ rất đần độn nhưng lại vang vọng bên trong tâm trí của tất cả những người đang có mặt ở đây khiến cho trái tim của bọn họ không khỏi cảm thấy bồn chồn.

"Đừng quá lo lắng, quý tộc tôi cũng dám v·a c·hạm thì mấy tên này đã là gì?"

Các anh đã nghe qua v·ụ đ·ánh n·hau ở nhà để xe sáng nay hay chưa? Là tôi đánh với một thằng con trai của bá tước Westham của quận số 2 này đấy."

Ấy vậy mà lúc tôi cùng tên đó bị kéo lên phòng hiệu phó thì tên đó bị chửi cho mặt mũi xám xịt còn tôi thì chỉ đơn giản là bị cảnh cáo vài lời rồi thả về lại lớp học."

Có thể các anh sẽ không tin nhưng chuyện tôi dám gây chuyện với quý tộc, thậm chí là bá tước là thật và hơn cả sau đó tôi vẫn được vào lớp năng khiếu rồi đứng trước mặt các anh như thường thì các anh thực sự nghĩ tôi không có hậu thuẫn gì hay sao?"

Nhóm hô hào bắt đầu im lặng lại đôi chút để bắt đầu suy nghĩ về việc này, nếu đúng là thật thì có thêm Joe trợ giúp sẽ khiến mọi thứ sau này trở nên trơn tru hơn nhiều.

Vấn đề là bọn họ thực sự chẳng có mặt mũi nào để kéo Joe vào hố lửa này vì dù cho cậu ta không sợ bá tước Westham đi chăng nữa thì chủ của chuồng chó cũng không chỉ có duy nhất một người.

Quý tộc không dễ chọc và cộng đồng các quý tộc lại càng như vậy, huống hồ nếu chuyện này có liên quan đến lợi ích của các quý tộc cấp cao hơn nữa thì Joe cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Dựa hơi người khác mà to mồm dữ vậy!"

Lúc này thì Sang cùng với Oggy mới xuất hiện, Sang thì những người ở đây đều đã thấy mặt qua từ trước rồi nhưng lão quản gia theo ngay sau thì chưa nên bọn họ bắt đầu liên tưởng đến hậu thuẫn sau lưng của Joe.

Sang thì chắc chắn không phải rồi vì tên James kia đã chính miệng nói rằng cả Joe cùng Sang đều xuất thân từ năm quận vòng ngoài nên chắc hẳn là có móc nối với lão quản gia này.

"Mượn hơi quan hệ của mày thì tao cần gì phải e thẹn cơ chứ? Mà mày xử lý xong hết rồi sao?"

Chuyện này thì Sang cũng không vội nói mà Oggy tự mình bước lên phía trước lấy ra một thẻ bài rồi kích hoạt nó.

Cứ như vậy hàng chục tấm thẻ gốc bắt đầu tràn ra ngoài xếp thành một gò đất nhỏ, có thể thấy những con chó canh chuồng khác thực sự đã bị Sang xử lý sạch sẽ rồi.

"Ahem, đây là tất cả những thẻ gốc mà ngài Sang đã thu thập lại giúp các ngươi, mau chóng lên nhận lại và cũng đừng quan tâm đến những chuyện sau đó nữa."

Oggy bắt đầu gằn giọng nói như thể chẳng hề quan tâm đến vụ việc này và nhiệm vụ của ông ta chỉ đơn giản là chấp hành mệnh lệnh từ chủ của mình thôi vậy.

"Bởi vì sau này sẽ không còn câu lạc bộ thẻ bài thân thiện nữa, nhà trường hay bất cứ bên nào khác cũng sẽ coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra nên các ngươi tốt nhất cũng nên quên tất cả đi."

Và cũng nên nhớ rõ rằng chẳng có ai trong số ngài Sang hay bạn của ngài ấy là Joe•Weaver có trách nhiệm với các ngươi kể từ sau khi các ngươi tự do cả nên ta cảnh báo trước là so với đám quý tộc kia thì bọn ta chỉ có càng không dễ chọc vào hơn mà thôi."



Nghe xong thì đám đông trực tiếp ngớ hết cả người ra không biết nên làm gì tiếp theo, không phải là bọn họ không tin vào những lời nói của Oggy mà mọi thứ tới quá mức choáng ngợp nên vẫn có chút chưa thích hợp được kịp.

Có điều trong số bọn họ vẫn có người cắn răng tiến lên bắt đầu lục lọi trong đống thẻ gốc này để tìm ra được tấm thẻ gốc của mình.

Mà có một người tiên phong đi đầu thì theo ngay sau là cả một đám đông tập thể.

Vào lúc này gần như chẳng ai trong số bọn họ nghĩ được quá nhiều nữa vì ai ai cũng đã hiểu được kết quả của việc thẻ gốc của bản thân bị đặt trong tay của kẻ khác.

Độ thảm đương nhiên là không thể nào diễn tả được huống hồ ngay từ đầu bọn họ đấu tranh cũng chỉ là để dành thẻ gốc mà thôi.

Đương nhiên nếu theo diễn biến ban đầu thì những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay là không đủ để khiến đám Gidur giao ra thẻ gốc vì làm như vậy hắn sẽ khiến đám quý tộc ở đằng sau hắn phản ứng lại ngay lập tức.

Thậm chí bọn họ cũng tự biết rằng kể cả khi có nhà trường xuất hiện dưới tư cách là bên thứ ba giảng hòa thì đám quý tộc cũng sẽ không tình nguyện trao trả lại thẻ gốc cho bọn họ.

Vậy nên khi một đống thẻ gốc được trả về trước mặt bọn họ thì tất cả đều đồng loạt ngớ hết cả người ra như vậy nhưng trong khi phần đông vẫn đang không ngừng tranh dành thì những người hiểu chuyện lại vẫn đang đứng đó như chờ đợi một điều gì đó.

Có điều người tụ lại càng đông thì bọn họ lại càng gấp, phần nhiều là vì bọn họ không dám đặt cược vào những lời vừa nãy của Oggy nên đến cuối cùng cũng chỉ có 7 người ở lại.

Những người đã lấy được thẻ gốc của mình thì đều đã bị Oggy dọa chạy mất, thấy vậy thì Joe cũng không nói gì cả còn Sang chỉ vỗ vai cậu ta để lấy lại tinh thần rồi nói những người còn lại:

"Đây là cái giá của sự tự do, là mất đi sự bảo hộ mà chiếc chuồng mang lại cũng như tài nguyên mà chủ chuồng cung cấp."

Oggy cũng đã nói rồi đấy, tôi hay Joe đều không có nghĩa vụ lo cho các anh chuyện sau đó."

Hành động của chúng tôi chỉ đơn giản là bất bình nên can thiệp vào thôi và chúng tôi cũng đã giúp các anh lấy lại thẻ gốc."

Tôi cũng thừa biết rằng các anh đã có ý tưởng cho tình huống này rồi, dù sao gọi ra được thẻ gốc cũng đồng nghĩa với việc có thể chế tạo và sử dụng thẻ bài."

So với những kẻ đến ngưỡng cửa ngay trước mắt cũng không bước qua được thì các anh đặc biệt hơn nhiều và ngoài kia cũng có không ít nguồn để các anh phát triển bên cạnh quý tộc như thương hội, q·uân đ·ội chẳng hạn."

Thậm chí nếu bây giờ tôi sẵn sàng thu nhận các anh thì đến cả một lời hứa hẹn tôi cũng không dám nói vì quyền lực để g·iết một ai đó, khiến đám quý tộc không dám làm gì thì tôi có nhưng tài nguyên thì không."

Đến độ tôi hiện tại cũng chỉ có khoảng 100 điểm học phần để có thể huy động và vẫn chưa có bất cứ ý tưởng nào trong việc sử dụng chúng một cách triệt để cả."

Hiện tại Sang nuôi bản thân chưa xong thì nói gì là đến người khác nên dù Duxon quả thật đã thu hút được sự hứng thú của cậu ta nhưng cậu ta vẫn chưa ngu ngốc đến độ không nhận ra tình cảnh của bản thân vào lúc này.

Chưa kể quyền lực được nhắc tới ở trên còn là đến từ Lumine, thật ra thì cũng như nhau mà thôi vì mối ràng buộc của cả hai đủ sâu để Sang có thể tùy ý dùng những nhân mạch này.

"Chúng tôi thực sự không dám làm phiền cậu và lời cảm ơn vì đã làm tất cả những thứ này cho chúng tôi thì vẫn phải nói ra."

Cả cậu nữa Joe•Waver, chúng tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ vào ngày hôm nay."

Với chúng tôi, cậu luôn là một anh hùng."

Hai chữ anh hùng này nghe qua tưởng chừng rất nhẹ nhưng độ nặng lại khủng kh·iếp vì anh hùng luôn đi kèm hai chữ trách nhiệm.

"Nhưng mà cái gì là anh hùng?"

Trong khi bầu không khí đang dần trầm xuống theo tâm trạng của Joe thì một giọng nói trầm đục vang lên.

Một âm thanh thật sự khác thường phát ra từ một người đã từ lâu đánh mất hy vọng để có thể tiếp tục sống, một người đã quên mất rằng bản thân đang tồn tại, một người lãng quên đi âm thanh của chính mình.

Nghe thấy câu hỏi này thì dù là bất cứ ai cũng không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời được.

Nhưng kể cả như vậy thì trong màn đêm u tối nhất, một tia sáng lẻ loi, yếu ớt vẫn lập lòe giữa bóng tối vô tận chói rọi lên khuôn mặt tàn tạ của cô gái ấy.

Joe đối mặt với câu hỏi đó nhẹ nhàng đi lại gần tới chỗ của Duxon rồi khuỵu một gối quỳ xuống, hai tay bắt lấy bàn tay đầy những vết bầm tím của Jill rồi lên tiếng nói:

"Anh hùng là người mang trong mình sứ mệnh lẫn trách nhiệm để bảo vệ người khác."

Giọng nói của Joe lúc này hệt như âm thanh của trời đất, ấm áp tựa tia nắng ban mai nhưng cũng đồng thời dõng dạc tựa đất mẹ ôm ấp lấy tất cả vào lúc.

Đôi mắt vô hồn của Jill như được thổi vào một làn gió mới, tuy vẫn đục ngầu, thiếu sức sống nhưng trong đáy mắt đã dần nhem nhém lên ngọn lửa của hy vọng.

"Vậy thì vì cớ gì người khác lại cần được bảo vệ?"

Tại sao lại mang trên mình trách nhiệm để bảo vệ những người khác?"

Vì cái gì mà muốn bảo vệ người khác?"



Liên tiếp ba câu hỏi, càng về sau lại càng khó trả lời.

Đối mặt với ba câu hỏi này đừng nói là Sang, ngay cả một người đã sống đủ lâu, gặp qua quá nhiều chuyện như Oggy cũng không biết nên trả lời như nào mới đúng.

Câu đầu tiên Jill tự hỏi chính mình, cái này đại diện cho sự tỉnh thức về bản thân.

Nó vừa nói lên sự quật cường lẫn vô năng của Jill hay những người khác trong hoàn cảnh của bọn họ để rồi cuối cùng không thể cứu lấy mình mà chỉ có thể kéo một người không liên quan như Joe vào.

Câu thứ hai nói về tính trách nhiệm, có câu nói rằng kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu hay sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm cũng cao tương ứng.

Nhưng đây vốn dĩ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt cá bé hơn nữa, những kẻ sinh sống ở tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn như bọn họ thì mục đích sống duy nhất chỉ là để nuôi dưỡng những kẻ mạnh.

Vốn dĩ trách nhiệm là thứ không hề tồn tại ở đây, chẳng ai muốn trở thành người hùng cả.

Vậy thì vì cớ gì mà Joe phải trở thành người hùng?

Cuối cùng, câu hỏi này hỏi chính bản thân Joe, tại sao lại muốn cứu bọn họ?

Một câu hỏi đơn giản nhưng lại rất khó để trả lời được nhưng kể cả vậy ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc không ngừng bốc cao lên, thiêu đốt trời xanh của Joe vẫn rất kiên định.

Chính điều đó đã khiến Jill trong vô thức một lần nữa tự hỏi về chính bản thân rồi lại một lần nữa hy vọng.

"Chẳng vì gì cả."

Cảm thấy đáng giá."

Làm ra lựa chọn."

Vậy là đã đủ rồi."

Nghe thấy câu trả lời này thì Sang chỉ cười trừ cho qua chuyện nhưng Oggy ở bên cạnh đã trực tiếp ngớ người ra.

'Hay cho bốn câu:

"Chẳng vì gì cả."

Cảm thấy đáng giá."

Làm ra lựa chọn."

Vậy là đủ rồi."'

Một hạt giống anh hùng tốt, nếu như được sinh ra vào thời đại các anh hùng vẫn đi đầy đất kia thì con người mang tên Joe•Waver này hơn ai hết xứng đáng để ngồi cùng những vị đó.'

Đáng tiếc, đáng tiếc.'

Nhận được câu trả lời này thì không hiểu sao trong lòng của Jill cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá rồi vô thức nở ra một nụ cười và lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu vì mệt mỏi.

Khi đã hoàn hồn trở lại thì cả 7 không nói thêm bất cứ lời nào nữa mà cùng đi lên lấy lại thẻ gốc của mình rồi cúi đầu một lúc lâu với Sang và Joe sau đó mới bắt đầu rời đi khỏi nơi này.

Thấy khung cảnh này thì Joe có chút lạc lỏng, không phải là cậu ta làm không tốt hay chưa đủ tốt mà cuộc đời vốn dĩ là như vậy, không có gì vẹn toàn nên cuộc đời mới chính là cuộc đời.

"Tao biết mày đang có rất nhiều tâm tư nhưng mà đã làm thì cũng nên làm cho xong việc."

Vỗ vai của Joe một cái xong Sang cũng quay người rời đi tới khu nhà xe với Oggy để lại cậu ta một mình với tên Gidur vẫn còn đang hấp hối trên mặt đất.

Để mà nói thì tên Gidur này dưới tư cách là thủ lĩnh trong số đám chó canh chuồng, hắn cũng chẳng phải dạng tốt lành gì và đó cũng chính là lý do mà quý tộc lại chọn hắn thay vì những con chó trung thành khác.

Tất cả là vì tên Gidur này là một kẻ hai mặt rất có tham vọng, trước mặt quý tộc thì hắn tỏ ra biết thân biết phận nhưng trước những con chó trong chuồng khác thì lại rất biết cách vận dụng triệt để những quyền lực được ban cho để làm những gì mà hắn muốn.

Nhận xét Gidur có tham vọng là vì hắn rất chuyên quyền và cũng muốn dựa vào cái chuồng chó này để đánh bóng bản thân hơn nữa.

Quý tộc cần một con chó canh chuồng như vậy để mài đi hết răng nanh và móng vuốt của những con chó khác rồi từ đó dễ dàng khống chế đám chó trong chuồng hơn nữa.

Cũng vì điểm đó nên dù kẻ nào nhân lúc hoạn nạn cũng cho tên Gidur một đạp nhưng không thực sự có ai dám g·iết hắn cả vì hắn chung quy cũng là con chó được yêu thích nhất trong tất cả.

Đáng tiếc rằng Joe không phải là chó trong chuồng cũng như là đám quý tộc kia, trước một kẻ như Gidur thì cũng cần một ai đó ra tay kết thúc tất cả.

Lại thêm một tiếng súng vang lên, Joe theo thói quen tháo nòng súng cùng tay cầm ra với mục đích là để phi tang rồi cũng tranh thủ lục soát qua cơ thể của Gidur một lượt rồi cầm đi những thứ giá trị trên cơ thể của hắn bao gồm cả thẻ học sinh lẫn hộp thẻ bài và thiết bị khiên chắn kia rồi cũng đứng lên, rời đi khỏi hiện trường.



"Những chuyện như vậy điện hạ vẫn là nên để tôi làm thì tốt hơn."

Ở đầu bên kia Sang cùng Oggy đã đi được một lúc, ông ta nhắc tới vấn đề này là vì tay của ông ta đã nhuộm đủ máu tươi rồi, dính thêm chút máu nữa cũng không sao cả.

"Đừng coi tôi cùng Joe là những đứa trẻ chưa nếm qua vị đời vậy chứ?"

Ngoài ra thì lý do mà tôi nhắc cậu ấy làm chuyện này chủ yếu là để cậu ấy bình tĩnh trở lại mà thôi."

Năm xưa vì làm không cẩn thận nên cha của cậu ấy đã phải đích thân ra mặt để xử lý, may mắn là ông ta cũng có chức quyền trong đội trị an của khu vực."

Ngay trong đêm đó thì hai cha con bọn họ đã có một cuộc trò chuyện rất dài, tuy tôi không nắm được chi tiết cụ thể nhưng về mấy mảng như này thì ông ta thực sự giúp được cho cậu ấy hơn là tôi."

"Vậy là điện hạ cố tình để nhắc nhở ngài Joe về nói chuyện với cha của mình?"

"Cũng không sai biệt lắm."

Mà Lumine tỉnh lại rồi hay sao ông lại xuất hiện ở chỗ này? Ban đầu tôi cứ tưởng là hai cô hầu kia sẽ xuất hiện cơ đấy, dù sao cũng đều là bạn học với nhau cả."

Ở đây Sang đang ám chỉ đến cặp người hầu đã giúp cậu ta khâu lại bàn tay bị Oggy chặt đứt hồi sáng.

Ban đầu thì Sang không nhận ra nhưng khả năng cao cả hai chính là hai học sinh còn lại tới từ lớp số 9 bên cạnh với Grizz, chắc hẳn nhiệm vụ của bọn họ là giá·m s·át cậu ta.

Mà cũng bọn họ lộ ra sơ hở nào đó để Sang nắm được, mọi thứ chỉ đơn giản là trùng hợp khi thiên phú của cả hai lẫn sự tồn tại của bọn họ khiến cho cậu ta cảm thấy nghi ngờ mà thôi.

"Nếu xét theo phương diện nào đó thì cả hai đều tính là khuê mật của tiểu thư nên ngài ấy cũng đã đích thân dặn dò cả hai rằng dù có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không được nghe lời của điện hạ."

Còn về tình trạng hiện tại của tiểu thư thì giờ ngài ấy đã tỉnh lại rồi và đang ở trong căn hộ của ngài, cũng bởi vì ngài mãi chưa thấy về nên tôi mới phải chạy thêm một vòng nữa tới quận số 2 này."

Sang có chút kinh ngạc quay người nhìn chằm chằm vào Oggy để đảm bảo rằng ông ta không nói đùa.

Chỉ riêng chuyện Lumine đồng ý dời ra năm quận vòng ngoài để sinh sống thôi thì đã đành, tại sao còn phải ở trong căn hộ của cậu ta nữa cơ chứ?

"Chính miệng điện hạ đã thừa nhận chuyện giữa cả hai nên thân mật hơn để tìm hiểu về nhau tốt hơn."

Vậy nên chẳng phải từ giờ sống chung với nhau và cùng nhau sinh hoạt thì lại càng tốt hơn hay sao?"

Nói thật thì hôm nay là một ngày dài kể cả với kẻ đã sống rất lâu như Oggy.

Bản thân ông ta cũng chẳng thể nào ngờ được không chỉ Sang mà ngay cả Joe cũng có thể khiến ông ta bất ngờ từ hết lần này tới lần khác.

Đặc biệt là Joe, tuy loại anh hùng như cậu ta vào cái thời đại này rất khó trưởng thành nhưng một khi đạt tới được độ chín nhất định rồi thì sợ rằng chỉ có các vị tồn tại đỉnh tiêm vào thời đại hoàng kim nhất của liên minh mới sánh bằng được.

Cũng chính bởi vì vậy nên Oggy cũng muốn trêu đùa đôi chút để xem phản ứng của vị điện hạ này.

Đáng tiếc rẳng Oggy không thể theo về để chứng kiến khung cảnh kia được.

"Ông thực sự nghĩ rằng hai người trẻ trong tuổi mới lớn sống chung với nhau mà lại không làm gì cả hay sao?"

"Tôi lẫn ngài gia chủ đều tin tưởng vào điện hạ nên ngài cũng đừng coi thường khả năng chịu đựng trước cám dỗ của bản thân đến như vậy."

"Ta chỉ có thể nói rằng bản thân sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể nhưng còn Lumine thì sao? Rõ ràng cô ấy vào lúc đó không hề bình thường một chút nào cả."

"Cái này phải xem nghị lực của ngài nữa."

"Là ông đang quá coi trọng quyết tâm của một thằng nhóc 16 tuổi hay là đang coi thường sự quyến rũ của tiểu thư nhà mình vậy?"

"Cả hai đều không phải bởi vì tôi tin rằng điện hạ toàn tâm toàn ý với tiểu thư nên sẽ không làm ra bất cứ hành động nào làm hại đến ngài ấy cũng như con của cả hai tức cậu hoặc cô chủ nhỏ."

Sang thực sự cảm thấy rất khó hiểu khi tự dưng Oggy nói về chủ đề này.

Giả sử cho cả Sang lẫn Lumine đều chìm vào dục vọng vì khế ước máu đi chăng nữa thì cũng không quá đáng đến độ thực sự ứng niệm cái câu đùa 'bắn cái trúng đích luôn' trước đó của cậu ta chứ?

"Ý này là sao?"

"Như tôi đã nói trước đó, độ tương thích giữa điện hạ cùng tiểu thư quá cao, chính ngài cũng có nói rằng chỉ ngài ấy sẽ dính chỉ với một lần duy nhất rồi đấy."

Vấn đề ở đây là huyết mạch của tiểu thư đang trong trạng thái cực kỳ bất ổn."

Nếu không giải phóng ra được mà bước vào những giai đoạn cực kỳ nguy hiểm với ngài thì không chỉ hại mỗi ngài ấy đâu mà còn có cả cậu hoặc cô chủ nhỏ nữa."

"Tức là nếu tôi không kiềm chế được thì khả năng cao Lumine sẽ mang thai và trong quá trình mang thai thì có tỷ lệ rất lớn cả hai mẹ con bọn họ sẽ xảy ra bất trắc hoặc thảm nhất là c·hết cả đôi."

"Điện hạ hiểu được tới như vậy thì tôi cũng an tâm phần nào rồi."