Tô Linh tự biết bản thân không trốn tránh được nên hít sâu một hơi, bước lên phía trước.
Diệp Vân nhíu mày, muốn kéo nàng lại nhưng bây giờ không tiện, vì vậy hắn cũng bước lên phía trước, đứng sóng vai cùng Tô Linh.
"Tông chủ đại nhân, việc này quả thực kỳ quặc. Linh nhi là con gái của ta, từ nhỏ lại lớn lên bên cạnh mọi người, làm sao trong cơ thể lại mang huyết mạch Yêu tộc được chứ?" Tô Hạo lên tiếng, tuy nhiên giọng nói không có vẻ gì là sốt ruột.
"Vô Ảnh Phong chủ nói vậy là không đúng! Mọi người đều biết, huyết mạch Yêu tộc luôn tiềm ẩn trong cơ thể, có thể qua trăm năm không thức tỉnh, hoặc có thể bị đánh thức trong thời gian ngắn. Mà nếu không thức tỉnh thì không cách nào kiểm tra được!". Thi Trưởng lão bước ra, hờ hững nói.
"Lời này của Thi Trưởng lão hoàn toàn chính xác, ta nghĩ rằng vẫn nên xem xét kỹ càng một lần. Chỉ cần huyết mạch Yêu tộc đã thức tỉnh, chắc chắn có thể thăm dò được loại máu huyết Yêu Tộc bên trong cơ thể". Giọng nói Âu Dương Vấn Thiên vang lên lanh lảnh.
Hai hàng lông mày Tô Hạo nhướng lên, nói: "Linh Nhi là con gái ta, vì vậy trước tiên ta muốn dẫn nó về nhà hỏi han, kiểm tra một lần kỹ càng. Nếu như có kết quả gì tất nhiên sẽ báo cho các vị đầu tiên".
"Vô Ảnh Phong chủ, ông đang nói đùa sao? Yêu tộc là đại địch của nhân loại chúng ta, một khi huyết mạch Yêu tộc thức tỉnh rất có thể Tô Linh sẽ mất đi nhân tính, hóa thân thành yêu. Tuy rẳng chúng ta chưa tận mắt chứng kiến sức mạnh yêu ma, nhưng trong điển tịch cổ cũng có ghi chép. Sự việc như thế nào, ắt hẳn ông cũng biết rõ!" Thi Trưởng lão đột nhiên quát.
"Thi trưởng lão nói thế sao được. Trên người Linh Nhi có lẽ xuất hiện một ít biến hóa nhưng ai dám đảm bảo đó là huyết mạch Yêu tộc? Trừ phi chính bản thân người đó cũng có huyết mạch Yêu tộc. Với lại trong truyền thuyết chẳng phải Tiên giới cũng có huyết mạch truyền lưu tại đại thế giới sao? Vì sao Linh Nhi lại không phải là huyết mạch Tiên thiên?" Tô Hạo khịt mũi xem thường, không chút lưu tình với Thi trưởng lão.
"Huyết mạch Tiên thiên? Tô Hạo ngươi thật khéo tưởng tượng. Tiên nhân chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, ngàn vạn năm nay có người nào diện kiến? Mà Yêu tộc xác thật đã được ghi chép lại! Giữa cuộc đại chiến vạn năm trước, Yêu tộc gần như đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh, nếu không phải thế sự thay đổi, cao thủ xuất hiện thì liệu bây giờ còn có Nhân tộc tồn tại hay không?" Thi Trưởng lão hừ lạnh, không chút nhượng bộ đáp lời.
"Xem ra Thi Trưởng lão đã làm Thái Thượng Trưởng Lão trên Thiên Thần Phong quá lâu rồi. Lâu đến nỗi đến thân phận mình cũng đã quên mất. Sự tình của Thiên Kiếm Tông, khi nào đến lượt ông định đoạt?" Tô Hạo cười ha ha, tinh quang trong mắt chợt lóe.
"Thì sao? Vô Ảnh Phong chủ động thủ sao? Ông cho rằng ta sẽ sợ?" Sát ý ngưng kết trong mắt Thi Trưởng lão.
"Được rồi, tất cả đều im ngay hết cho ta".
Ngay lúc hai người giương cung bạt kiếm, thanh âm của Thiên Kiếm Tông chủ vang lên như sấm, liên tiếp nổ bên tai mọi người.
"Bổn tọa chấp chưởng Thiên Kiếm Tông cũng vài chục năm, chứng kiến nha đầu Linh nhi từ khi mới sinh đến bây giờ. Không nói đến việc trong cơ thể nàng có huyết mạch Yêu tộc hay không, đã thức tỉnh hay chưa mà cho dù có thì lấy năng lực của nàng có thể gây nên sóng gió gì chứ?"
"Tông chủ minh giám!" Tô Hạo nghe lọt tai, vội vàng hành lễ.
"Vô Ảnh Phong chủ, ông tạm thời dẫn Linh Nhi về kiểm tra cho tốt, ta nể tình phối hợp với ông nhưng việc này cần phải truy xét rõ ràng. Nếu như huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể Linh Nhi chỉ là lời đồn bóng gió thì thôi, còn nếu là thật thì xử lý như thế nào chắc hẳn không cần ta dạy ông đâu nhỉ?". Tông chủ đại nhân mặc dù lời nói thản nhiên nhưng lại có khí thế không được trái ý hàm chứa trong đó.
Tô Hạo chau mày lại, gật đầu nói: "Đó là việc tất nhiên!"
Mộ Dung Vô Tình đi lên phía trước, nét mặt vẫn lãnh khốc như cũ, ánh mắt không mấy tình cảm. Ước chừng cũng phải nửa ngày mới quay đầu đi. Diệp Vân và Tô Linh cảm thấy dường như người đứng trước mặt không phải con người mà là một khối huyền băng ngàn năm không thay đổi. Dù có đứng cách xa mấy trượng vẫn khiến người ta cảm thấy một luồng lãnh ý lạnh thấu xương.
Diệp Vân cảm nhận được cô gái bên cạnh mình run rẩy bất an, hắn nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay trắng nõn, thấp giọng nói bên tai nàng: "Không phải sợ, ta đi cùng nàng!".
Những lời này phảng phất như chất chứa ma lực, thân thể Tô Linh đang run rẩy lập tức dịu xuống, thời gian như ngừng trôi. Tô Linh quay đầu nhìn về Diệp Vân, đôi mắt mỹ lệ sáng ngời ngập tràn sợ hãi.
"Tông chủ đại nhân, việc này cần gì để Tô Hạo dẫn tiểu nha đầu kia về? Ngay tại nơi này kiểm tra không phải tốt hơn sao? Chúng ta ai cũng đều Trúc Cơ Cảnh Hậu kỳ, xem như cũng có chút kiến thức. Cả đám chả nhẽ không thể giành lại công bằng cho Tô Linh?". Thanh âm Âu Dương Vấn Thiên bỗng nhiên vang lên.
Đám người Diệp Vân và Tô Hạo sắc mặt sững sờ, ánh mắt đồng loạt nhìn sang, đóng đinh trên mặt Âu Dương Vấn Thiên.
"Âu Dương Vấn Thiên, chẳng lẽ ông cảm thấy mình nắm chắc phần thắng? Hơn cả người nhậm chức môn chủ đời kế tiếp của Thiên Kiếm Tông?" Tô Hạo lạnh lùng trào phúng, gần như là đâm trúng điểm yếu.
Âu Dương Vấn Thiên sắc mặt khẽ biến, quát: "Tô Hạo, ông chớ nói lung tung, ta thực tình đề nghị!"
Tô Hạo lạnh lùng nói: "Tôn chủ đại nhân đã ra quyết định, chẳng lẽ ông muốn ngài ấy thay đổi xoành xoạch, nói không giữ lời hay sao?"
"Ông..." Âu Dương Vấn Thiên sắc mặt trắng bệch, tức giận hừ một tiếng, lập tức lui ra sau.
"Tông chủ, chủ ý của Vấn Thiên cũng không tệ. Có mọi người ở đây, cho dù trong cơ thể Tô linh có có huyết mạch Yêu tộc hay không cũng chẳng hề gì. Không bằng ở đây kiểm tra một lần, nếu như không phải thì minh oan cho Tô Linh cũng tốt". Thi Trưởng lão ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói.
"Như thế nào? Thi Trưởng lão cảm thấy lời nói của bổn tọa không có phân lượng, tùy ý đều có thể sửa đổi sao?" Thiên Kiếm Tông chủ lông mày chau lại, trong lời nói ẩn chứa hàn ý.
Thi Trưởng lão tuy rằng là Thái Thượng Trưởng lão cao quý, nhưng mà Thái thượng trưởng lão khi đứng đây vẫn có khác biệt rất lớn. Tu vi của ông ta chẳng qua mới ở Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, khoảng cách đến Kim Đan Cảnh còn rất xa. Đối mặt với sự giận dữ của Tông chủ đại nhân thực sự không dám tiếp lời.
"Vô Tình, ngươi đi theo Vô Ảnh Phong chủ một chuyến, xem xét cho tốt. Nếu như thật sự trong cơ thể của Linh Nhi có huyết mạch Yêu tộc thì ngươi cùng Tô Hạo dẫn nàng đến thần điện gặp ta". Ánh mắt của Thiên Kiếm Tông chủ nhìn qua khuôn mặt Tô Linh, chậm rãi cất tiếng.
Mộ Dung Vô Tình gật gật đầu. Tuy rằng tu vi hắn trác tuyệt, trời sinh tính tình cao ngạo, khinh thường việc giao tiếp với người khác nhưng với Thiên Kiếm Tông chủ thì vẫn lưu vài phần mặt mũi.
"Vô Tình sư đệ, vậy làm phiền đệ rồi". Tô Hạo ôm quyền, sau đó đi đến trước mặt Tô Linh, ánh mắt ngưng đọng nhìn con gái. Sau một hồi lâu, hắn thở dài nói: "Linh Nhi, con yên tâm, chuyện này cha tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng".
Tô Linh không nói gì, chỉ có thể gật gật đầy, hai mắt óng ánh nước mắt nhưng nàng cố gắng kiềm chế, không để chúng rơi xuống.
"Tốt rồi, trong thân thể của Tô Linh có huyết mạch Yêu tộc hay không tạm thời để sang một bên. Bây giờ trước mắt xem xem lần này các đệ tử trở về từ trong Đoạn Hồn Sơn Mạch sẽ nhận được phần thưởng gì!". Một trung niên nam tử bước lên trước, thi lễ với đám người tông chủ một cái rồi cười nói.
"Lần thí luyện này sẽ có khen thưởng sao?" Đoàn Thần Phong nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
"Vào lúc điểm tiến vào sơn mạch, Phong chủ đại nhân có nói nhất định phải sống sót trở về, ta nghĩ chắc có khen thưởng!". Dư Minh Hồng thấp giọng nói, trong Đoạn Hồn Sơn Mạch xém chút nữa là tiêu đời giờ nghe được sẽ khen thưởng, nỗi lòng không khỏi kích động.
"Người này là ai? Ta chưa từng thấy qua". Diệp Vân thấp giọng hỏi.
Tô Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa muốn mở miệng thì thanh âm Tô Ngâm Tuyết đã vang lên sau lưng.
"Đây là điện chủ của Thí Luyện Điện - Toàn Hành Thanh!".
"Điện chủ của Thí Luyện Điện? Tu vi của hắn so với sư tôn thế nào?" Diệp Vân tiếp tục hỏi.
"Kém hơn một chút, nghe nói đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng đỉnh phong. Nếu như thi triển toàn lực có lẽ miễn cưỡng chạm đến Trúc Cơ Cảnh lục trọng sơ kỳ". Tô Ngâm Tuyết suy nghĩ một chút, thấp giọng nói.
Diệp Vân gật gật đầu. Lần này thí luyện tại Đoạn Hồn Sơn Mạch khiến hắn hiểu rõ ràng thực lực bản thân. Tuy rằng chỉ mới ở Luyện Khí Cảnh tam trọng, nhưng chân chính lại có thể chống đỡ với Trúc Cơ Cảnh tứ trọng đỉnh phong. Mặc dù lần này khen thưởng sẽ không tệ, song hắn cũng không quá để ý.
"Lần này có năm tiểu đội tiến vào, ngoại trừ đệ tử của Liễu Trích Tinh Phong bị tiêu diệt toàn bộ thì những người khác đều an toàn đi ra. Thế nhưng mấy năm nay đệ tử có thể trải qua rèn luyện ở Đoạn Hồn Sơn Mạch chỉ có một lượt là có thể sống sót đi ra." Trong tiếng nói của nam tử trung niên tràn ngập hưng phấn. Hắn đưa tay lên không trung nhẹ nhàng điểm vài cái, lập tức mấy đạo quang ảnh xuất hiện trong không trung. Là bốn bình ngọc dương chi, tản mát ra vầng sáng trong suốt, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
"Mộ Dung Vô Ngân, Giản Thủy Ngưng, Diệp Vân, Quân Nhược Lan tiến lên lĩnh thưởng." Thí luyện điện chủ Toàn Hành Thanh thấp giọng quát.
Đám người Diệp Vân cảm thấy toàn thân chấn động, bước chân không tự chủ tiến lên phía trước. Trong thanh âm của nam tử trung niên kia dường như mang theo một luồng ma lực, vẫy gọi bọn họ.
Trong lúc đó, Diệp Vân cảm thấy một luồng khí thanh thuần ngay lập tức từ ngực lan tỏa gột tẩy toàn thân, cái cảm giác khó hiểu kia lập tức biến mất.
Diệp Vân ngẩng đầu thì thấy ba người Mộ Dung Vô Ngân vẫn tiếp tục chậm rãi đi lên phía trước. Nhưng sau ba bước thì thân hình Mộ Dung Vô Ngân khẽ run, tinh quang trong mắt bắn ra mãnh liệt, cơ thể lập tức dừng bước. Ngay sau đó Quân Nhược Lan cũng dừng chân, đôi mày thanh tú cau lại.
Chỉ có Giang Thủy Ngưng bị thanh âm của Toàn Hành Thanh khống chế hoàn toàn, mất tự chủ đi lên phía trước.
Diệp Vân không hề nhận ra trong mắt đám người Thiên Kiếm Tông chủ hiện lên vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng đảo mắt về hắn.
Đối mặt với Ma âm của Toàn Hành Thanh, Diệp Vân chỉ đi lên một bước liền dừng lại, mà Mộ Dung Vô Ngân lại là ba bước, Quân Nhược Lan bốn bước. Trong khi đó Giang Thủy Ngưng lại đi thẳng tắp đi một hơi đến trước Toàn Hành Thanh rồi quỳ một chân xuống đất.
"Toàn điện chủ, người làm gì vậy?" Mộ Dung Vô Ngân bực bội, lạnh giọng hỏi.
"Chẳng lẽ sau khi chúng con trở về còn có lần khảo hạch này sao?" Giọng nói của Quân Nhược Lan cũng mang theo khó chịu, kèm theo giận dỗi. Hai người bọn họ đều là những tài năng xuất chúng, tu vi ngày sau tất nhiên sẽ đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, khoảng cách đến Kim Đan Cảnh có lẽ trong tầm tay nên dù Toàn Hành Thanh là điện chủ của Thí Luyện Điện cũng không khiến bọn họ kính sợ bao nhiêu.
Diệp Vân không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Toàn Hành Thanh. Hành động của Toàn Hành Thanh tất nhiên đã được bày mưa tính kế từ trước, nếu không hắn đương nhiên không thi triển Ma Âm thần thông trước mặt mọi người.
Như vậy đám người cấp cao của Thiên Kiếm Tông lại muốn làm gì đây? Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Vân đảo qua đám người không hề mang theo nửa phần kính sợ!