Thế Giới Trong Suốt

Chương 26: Nhân gian rất đáng giá



Để chúc mừng sinh nhật năm mươi lăm tuổi của mẹ Triệu, đồng thời mừng mẹ Triệu sắp nghỉ hưu, mọi người đã tụ tập ăn một bữa cơm. Địa điểm được Đàm Tông Minh giới thiệu, là một nơi rất cao cấp, nếu không hẹn trước sẽ không thể vào. Đàm Tông Minh đưa cho Triệu Khải Bình số hẹn trước của mình, cẩn thận giải thích lúc này cá hồi vẫn còn ngon, nhất định phải gọi nếm thử, sau đó lại đưa sợi dây chuyền mà anh đã chuẩn bị sẵn cho Triệu Khải Bình: “Nhớ tặng cho dì giúp anh.”

“Anh không có danh cũng chẳng có phận, làm sao em có thể tặng được?” Triệu Khải Bình giả bộ ghét bỏ.

Đàm Tông Minh mỉm cười: “Hay là anh sẽ viết một tấm thiệp chúc mừng: Gửi mẹ vợ yêu quý.”

“Anh mơ đẹp quá nhỉ.” Triệu Khải Bình nhét hộp trang sức vào trong túi: “Đến lúc đó coi như em tặng hai phần.”

Đối với lời nhờ cậy của chủ tịch Đàm, bác sĩ Tiểu Triệu phải hoàn thành nhiệm vụ. Trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, mẹ Triệu rất hài lòng với sợi dây chuyền này, còn nhờ con trai đeo ngay cho bà: “Nhìn này, môn sinh vật của chúng ta cũng là một môn thời thượng đấy.”

Triệu Khải Bình nhịn cười: “Chỉ cần mẹ thích là được rồi.”

Bữa tiệc lần này không có người ngoài, cũng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản với gia đình cô. Cơ thể của dượng hồi phục nhanh chóng dưới sự chăm sóc cẩn thận, cơ bản đã có thể đi lại mà không cần xe lăn. Lần này Dương Dương đã xin nghỉ khá lâu, vì vậy nhất định phải bay về Mỹ vào ngày mốt, khoảng thời gian trước, cô ấy đã chạy khắp các trung tâm quản lý gia đình ở Hàng Châu để tìm một bảo mẫu, tự mình kiểm tra phỏng vấn, cuối cùng cũng quyết định chọn một người, may mà có thể chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cha mình sau khi cô ấy rời đi. Về vấn đề nhà ở, hiện tại dượng và cô vẫn ở tại căn nhà ban đầu ở quận Tây Hồ, bên quận Thương Thành cũng có một căn nhà mới sửa sang, dự định sau này tách ra sẽ chuyển đến đó.

Trước đây, hầu như cô không làm việc nhà, nhưng sau khi nói rõ chuyện ly hôn, cô giống như đã thay đổi thành một người khác, dần dần học cách nấu cơm. Lúc ở bệnh viện cô không nói chuyện với dượng, nhưng khi ở nhà, thường xuyên đụng mặt nhau, không nói lời nào với nhau khiến căn phòng trống trải đến mức khó chịu, thế là hai người cũng bắt đầu trò chuyện với nhau vài câu, mối quan hệ cũng được cải thiện một cách bất ngờ.

Mẹ Triệu mang theo hy vọng, thử thăm dò: “Hay là đừng ly hôn nữa?”

Cô lắc đầu: “Chuyện đã quyết định rồi, cho dù có rút lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Bây giờ hai gia đình vẫn có thể ngồi ăn cơm với nhau như thế này, cảm giác giống như đã trải qua ba kiếp. Cha Triệu đề nghị mọi người nâng ly lên, từ nay về sau luôn nhìn về phía trước, Triệu Khải Bình nhấp một ngụm rượu vang rồi đặt ly xuống, đụng phải ánh mắt khó hiểu của cha Triệu ngồi đối diện, trái tim cậu chợt nhảy dựng lên, trời xui đất khiến quay đầu nhìn lại, phía sau tấm bình phong mạ vàng sơn mài đỏ xuất hiện một nửa bóng dáng quen thuộc.

Đàm Tông Minh không hề nói với cậu chuyện tối nay anh sẽ đến đây, mà anh cũng không đi một mình. Triệu Khải Bình nghiêng người sang bên cạnh, miễn cưỡng nhìn thấy một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi đang ngồi đối diện Đàm Tông Minh với dáng vẻ uy nghiêm. Mặc dù không nhìn rõ, nhưng Triệu Khải Bình vẫn theo bản năng cảm nhận được khí tức của người ở vị trí cao trên người đàn ông đó, có vẻ ông ấy và Đàm Tông Minh đang bàn chuyện gì đó rất quan trọng.

Triệu Khải Bình đưa mắt nhìn lại, mỉm cười với cha Triệu: “Ba, ba ăn thử món cá hồi này đi, con nghe nói đây là món nổi tiếng ở chỗ này đấy.”

Cha Triệu gắp một miếng cá hồi đặt vào đĩa của mẹ Triệu: “Vậy thì nhất định phải để “thọ tinh” của ngày hôm nay nếm thử trước.”

Mọi người đều cười, lần lượt đứng lên nâng cốc chúc mừng mẹ Triệu.

Trong bữa tiệc linh đình, Triệu Khải Bình và cha Triệu nhìn nhau. Cha Triệu nâng ly lên, mỉm cười thở dài rồi uống nốt phần rượu còn lại.

Hiểu con không ai khác ngoài cha. Từ nhỏ Triệu Khải Bình đã thân thiết với cha nhất, phàm là yêu cầu mà cậu nói, chỉ cần cha Triệu cảm thấy hợp lý, ông nhất định sẽ giúp cậu thực hiện. Năm cậu học lớp bốn, nhà trường tổ chức trại hè đi học ở Bắc Kinh, Triệu Khải Bình đã từng được mẹ đưa đến Bắc Kinh, vì vậy cậu thật sự không muốn dành cả kỳ nghỉ hè để tham gia trại hè nhàm chán này. Sau khi cậu báo với giáo viên rằng mình không tham gia, giáo viên chủ nhiệm vội vã đến tìm cha Triệu: “Điều kiện nhà thầy không tồi, sao lại có thể ngăn cản không cho con trẻ ra ngoài? Làm như vậy không có lợi cho việc mở rộng tầm nhìn và tu dưỡng tinh thần tập thể cho em ấy.” Cha Triệu cười ha ha nói: “Thưa cô, tôi cho rằng Bình Bình ở nhà đọc tác phẩm của Dostoevsky một tháng càng có thể mở rộng tầm nhìn hơn là đến Bắc Kinh.” Khuôn mặt của cô giáo đỏ bừng vì tức giận, kể từ đó, Triệu Khải Bình chưa bao giờ bị ép buộc tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào.

Triệu Khải Bình vẫn còn nhớ nụ cười giảo hoạt của cha cậu khi ông trả lời giáo viên chủ nhiệm, giây phút ấy cha Triệu chính là anh hùng của cậu. Ông thông minh, điềm tĩnh, hào phóng, bất kỳ việc gì gấp gáp vào trong tay ông, ông đều có biện pháp giải quyết, để lại đường lui, ông chính là cây “Định Hải Thần Châm” ở ngôi nhà này.

Khi đi chọn quà cùng cha Triệu, Triệu Khải Bình hỏi ông: “Chuyện đó, sao ba nhìn ra được…”

Cha Triệu bày ra vẻ “Con tưởng con có thể giấu được đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh này của ba sao”, ông hạ giọng: “Mấy ngày dượng con vừa xảy ra chuyện, ngày nào cậu ấy cũng đến bệnh viện chờ con. Lúc hai đứa ở trong xe, khụ khụ, cũng không chú ý xung quanh.”

Triệu Khải Bình thiếu điều muốn thề với trời: “Ba, lúc đó chúng con thật sự không làm gì cả.” Được rồi, có lẽ con đã nằm sấp xuống đùi người ta một hai lần rồi.

Cậu có chút vui mừng chính là ba cậu là người phát hiện ra sự việc của cậu và Đàm Tông Minh trước, ít nhất bây giờ cậu đã có thêm một đồng minh giúp cậu chinh phục thành lũy cứng rắn của mẹ Triệu.

Cậu phải thừa nhận rằng mình rất ích kỷ, dùng một loại tình yêu đến làm lá chắn cho một loại tình yêu khác. Nhưng cậu đã tự kéo mình vào trong rồi, không còn đường lui nữa. Cậu cầm ly rượu vang đỏ, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của Đàm Tông Minh cách một tấm bình phong. Cậu thật sự thích Đàm Tông Minh, có thể Đàm Tông Minh không hoàn hảo, nhưng cậu cần Đàm Tông Minh, cậu không thể từ bỏ Đàm Tông Minh.

Chuyện yêu thích không thể nói đạo lý, khi gặp được chỉ có thể cảm kích.

Giữa chừng, mẹ Triệu nghe một cuộc điện thoại, có một học sinh đã hẹn gửi tài liệu đến cho bà, mẹ Triệu trực tiếp kêu cô ấy đợi ở nhà hàng dưới lầu. Mẹ triệu đã uống mấy ly, sắc mặt đỏ bừng, bảo Triệu Khải Bình đi cùng bà một chuyến. Khi đi qua bàn của Đàm Tông Minh, cậu cố ý đi lại gần, hắng giọng thật thấp, Đàm Tông Minh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với cậu, người đàn ông trung niên khí thế cường hãn kia quay đầu lại liếc nhìn cậu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ

Cái nhìn áp chế đó khiến Triệu Khải Bình cảm thấy khó chịu. Đàm Tông Minh không để cậu hòa mình vào vòng xã hội của anh, anh không muốn bác sĩ Tiểu Triệu nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết với mình. Tuy rằng Triệu Khải Bình không hận nhà giàu, luôn nói đùa rằng muốn Đàm Tông Minh giới thiệu cho cậu mấy bệnh nhân giàu có, nhưng bản chất lại không phải là người sẽ uốn mình theo người khác, nếu cậu thật sự gặp phải người có tiền hoa tay múa chân, làm mưa làm gió ở bệnh viện, cậu sẽ không nhu nhược, nể nang người ta đâu.

Vừa đi xuống lầu vừa suy nghĩ lung tung, nữ sinh gửi tài liệu ngồi ở quán cà phê ngoài sảnh vẫy tay với bọn họ. Nếu nói là đến đưa tài liệu thì cô gái này ăn mặc quá long trọng, có thể nhận ra cô ấy đã trang điểm tỉ mỉ. Triệu Khải Bình lập tức phản ứng lại: Mẹ Triệu đang tạo cơ hội để cậu xem mắt. Cậu có chút dở khóc dở cười, quả nhiên mẹ Triệu đã kéo Triệu Khải Bình ngồi xuống ghế trong quán cà phê, trò chuyện với cô gái về những vấn đề như trình độ học vấn, sở thích, bối cảnh gia đình, tất cả đều là cố ý nói cho Triệu Khải Bình nghe. Điều kiện của cô gái này thật sự rất tốt, hình như cũng rất hài lòng Triệu Khải Bình. Mẹ Triệu đã xong việc nên muốn rời khỏi, nhường chỗ cho hai người trẻ tuổi tự do phát triển, nhưng Triệu Khải Bình đã đánh đòn phủ đầu, cầm lấy điện thoại giả vờ trả lời cuộc gọi rồi vội vàng đi ra ngoài, đến khi chắc chắn mình đã ở trong góc hẻo lánh, nằm ngoài tầm mắt của mẹ Triệu thì cậu mới dám thở phào nhẹ nhóm.

Điện thoại vẫn đang cầm trên tay đột nhiên thật sự rung lên, Triệu Khải Bình luống cuống bắt máy, nghe thấy Đàm Tông Minh ở đầu bên kia cười hỏi cậu: “Bác sĩ Tiểu Triệu, sao em giống như ăn trộm vậy?”

Triệu Khải Bình thở phào nhẹ nhõm, bất giác mỉm cười: “Em làm gì giống trộm, em quang minh chính đại đi xem mắt mà.”

“Ồ.” Đàm Tông Minh phối hợp với cậu, giả vờ kinh ngạc: “Vậy bác sĩ Tiểu Triệu trốn sau cây Vạn Tuế làm gì vậy, đừng để cô gái nhỏ nhà người ta uống cà phê một mình.”

Triệu Khải Bình nhận ra có điều gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy Đàm Tông Minh đang dựa vào lan can bằng đá cẩm thạch trắng trong nhà hàng mỉm cười với cậu.

Vừa rồi chắc hẳn Đàm Tông Minh đã nhìn thấy mọi chuyện, Triệu Khải Bình đỏ mặt vì chột dạ.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, can đảm lên.” Đàm Tông Minh nói đùa với cậu: “Mời em trở về vị trí chiến đấu của mình.”

“Về cái đầu anh ấy.” Triệu Khải Bình cười mắng.

Lại nhìn thấy người đàn ông vừa rồi ở trong nhà hàng lại xuất hiện trong tầm mắt mình, Đàm Tông Minh vội vàng nói: “Bên chỗ anh còn có chút việc, khi nào xong việc anh sẽ đến nhà em đón em.”

Đàm Tông Minh cúp điện thoại, nói vài câu với người đàn ông rồi hai người cùng nhau biến mất.

Triệu Khải Bình cảm thấy mình đã trốn đủ lâu, dứt khoát quay lại quán cà phê, nói với mẹ Triệu: “Mọi người vẫn đang đợi trên lầu, chúng ta đừng trì hoãn thời gian của cô Phương nữa.”

Mẹ Triệu nắm tay cô gái, quyết tâm tạo cơ hội cho con trai: “Hôm nay làm phiền em rồi, thế này đi, nếu Tiểu Phương không chê thì đi lên ăn cơm với chúng ta.”

Triệu Khải Bình bình tĩnh ngăn bà lại: “Mẹ, mẹ say rồi, sao có thể để cho cô Phương ăn đồ thừa được.”

Cô gái cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội xua tay: “Không cần, không cần, em ăn rồi. Vậy tạm biệt cô ạ.”

Mẹ Triệu vẫn có chút không nỡ, nhưng Triệu Khải Bình đã tự giác tiễn người ta ra ngoài rồi. Cô gái này rất tốt, cậu nên giải thích sớm một chút, không thể để người ta bị chậm trễ. Cô ấy cũng là người thông minh, biết nhìn mặt nói chuyện, cũng biết hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, may mà Triệu Khải Bình vẫn khách khí với cô ấy, không làm cô ấy mất mặt trước mặt cô giáo. Cuối cùng Triệu Khải Bình còn nói “Xin lỗi” với cô ấy, cô gái lắc đầu cười: “Bác sĩ Triệu, sau này tôi có thể đến đăng ký khám ở chỗ của anh không?”

“Đương nhiên rất hoan nghênh.” Triệu Khải Bình cười trả lời: “Không đúng, hẳn là nên chúc cô cố gắng không cần đến phòng khám của tôi.”

Sau khi tiễn cô gái đi, Triệu Khải Bình đau đầu đứng trong gió đêm. Cuộc sống, luôn thích khiến người ta trở tay không kịp.

Khi cậu trở lại nhà hàng, Đàm Tông Minh đã không còn ở đó nữa. Bữa tiệc sinh nhật cũng chỉ còn lại tiết mục cuối cùng là thổi nến cắt bánh kem. Mẹ Triệu nhắm mắt lại ước nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến trong một lần. Cha Triệu hỏi bà: “Bà ước gì vậy?”

Dương Dương cười ngắt lời ông: “Cậu ơi, nói ra nguyện vọng là mất linh đấy.”

Mẹ Triệu nhìn mọi người rồi nói: “Không, tôi phải nói ra. Nguyện vọng của tôi chính là cả gia đình chúng ta có thể bình an, hạnh phúc. Ngoài ra, tôi hy vọng Bình Bình có thể sớm tìm được người mình yêu, thành gia lập nghiệp.”

Triệu Khải Bình cười, đưa dao cắt bánh cho mẹ Triệu: “Được rồi, mẹ, mẹ chia bánh đi, con sắp đợi không nổi nữa rồi.”

Bánh kem phô mai tan ra trong miệng, nhưng Triệu Khải Bình lại cảm thấy trong vị ngọt ngào xen lẫn một chút chua xót khó tả. Khuôn mặt hạnh phúc của mẹ Triệu có thêm dáng vẻ của thiếu nữ. Sinh nhật này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với bà, nhưng số mệnh đã định sẵn Triệu Khải Bình không thể nào thực hiện ước nguyện không hề quá đáng này của bà.

Cha Triệu khẽ lắc đầu với cậu. Triệu Khải Bình lại mỉm cười, đứng dậy giúp đưa miếng bánh đã chia đến trước mặt mọi người.

Sau khi tiễn gia đình cô lên taxi về khách sạn, Triệu Khải Bình và cha mẹ cậu cũng bắt taxi trở về nhà. Gần đây mẹ Triệu rất chú trọng đến việc kiểm soát cân nặng, tuy buổi tối có uống một chút rượu nhưng bà vẫn yêu cầu không đi thang máy, đi thang bộ. Nhà Triệu Khải Bình sống ở tầng chín. Ngày nào cha Triệu và mẹ Triệu cũng đi bộ lên xuống để tập thể dục. Mẹ Triệu kéo Triệu Khải Bình đi ở phía trước, cha Triệu cầm một đống đồ đi theo phía sau.

Khi gần đến cửa nhà, mẹ Triệu đột nhiên hỏi: “Bình Bình, cô gái tối nay trông xinh đẹp đúng không?” Đương nhiên bà vẫn chưa quên chuyện này, vẫn có chút không hài lòng với thái độ thờ ơ của con trai mình tối nay, nhưng Triệu Khải Bình là kiểu người không thích bị người trong nhà can thiệp, bà chỉ cho rằng cậu tức giận vì không được báo trước.

“Xinh đẹp.” Triệu Khải Bình trả lời một cách thành thật.

“Bình Bình, con có thích không?” Mẹ Triệu cảm thấy có hy vọng. Tiêu chuẩn thống nhất của những người bạn gái trước đây của Triệu Khải Bình đều là hai chữ xinh đẹp.

“Mẹ, con chỉ mới gặp mặt cô ấy một lần, không thể nói đến chuyện thích hay không được.” Triệu Khải Bình thực sự bất lực.

“Này, con người luôn nhìn vào ấn tượng đầu tiên. Nếu con cảm thấy ổn thì hẹn gặp nhau vài lần, chẳng phải tình cảm sẽ được vun đắp sao?” Mẹ Triệu vô cùng kiên trì. Cô gái này đã hợp ý bà lâu rồi, lại tốt về mọi mặt, nghe nói có người quen muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy nên mẹ Triệu mới vội vàng ra tay trước.

“Mẹ, thật ra con đã có người yêu rồi, làm bạn cũng rất lâu rồi.” Triệu Khải Bình chỉ có thể cắn răng mặc kệ tất cả.

Mẹ Triệu kinh ngạc đứng tại chỗ, lập tức tỉnh rượu. Phải một lúc sau mới nhớ ra mình nên vui mừng: “Ôi chao, Bình Bình à, sao con không nói sớm, hại mẹ làm ra chuyện này.”

Triệu Khải Bình nhìn xuống chân mình, không trả lời.

“Vậy con nói cho mẹ biết về cô gái đó đi, con yên tâm, mẹ đảm bảo sẽ không nói cho ba con đâu.” Mẹ Triệu vui mừng đến mức không biết phải nói gì.

Triệu Khải Bình chậm rãi ngẩng đầu, nắm lấy tay mẹ, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Mẹ, người kết bạn với con, là đàn ông.”

Mẹ Triệu giống như nhất thời nghe không hiểu, chỉ nhìn thẳng vào con trai, giống như trước mắt bà là một người xa lạ đang dùng tiếng nước ngoài để nói chuyện với bà.

“Bình Bình, ý của con là gì?” Máu trên mặt mẹ Triệu rút đi sạch sẽ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Triệu Khải Bình nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mẹ, dường như không thể nói ra lời tiếp theo, nhưng cậu vẫn gằn từng chữ nói rất rõ ràng: “Mẹ, người mà con thích là một người đàn ông.”

Mẹ Triệu im lặng một lúc, sau đó đột ngột nắm chặt lấy tay Triệu Khải Bình, cắn răng hỏi: “Bình Bình, con đang nói đùa với mẹ có đúng không?”

Triệu Khải Bình lắc đầu một cách kiên định.

Mẹ Triệu hất tay Triệu Khải Bình ra, đè thấp cổ họng hỏi cậu với vẻ không dám tin: “Bình Bình, tại sao vậy con, tại sao, hả?”

Triệu Khải Bình muốn đưa tay ra trấn an bà, nhưng mẹ Triệu đã tránh đi. Hai mẹ con im lặng đứng giằng co ở trên cầu thang, rõ ràng chỉ cách nhau một bước, nhưng lại giống như cách nhau một bức tường.

“Này, đang làm gì vậy, muốn nói chuyện thì về nhà rồi nói.” Cha Triệu thở hổn hển, vội vàng tiến lên giảng hòa.

Mẹ Triệu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chồng mình: “Có phải ông đã sớm biết chuyện này không?”

Cha Triệu không nói nên lời, đành phải ôm một đống đồ ngăn giữa vợ và con trai, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Chuyện này, chỗ này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta về nhà đi, về nhà rồi nói.”

Mẹ Triệu kéo cha Triệu sang một bên: “Ông không được phép nói chuyện, về nhà tôi sẽ tính sổ với ông sau.”

Cha Triệu còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị mẹ Triệu dùng ánh mắt giết người nhìn qua, ông đành phải cúi đầu đi mở cửa, vừa gõ mật khẩu vừa lén lút quan sát tình hình.

Triệu Khải Bình biết tính tình bướng bỉnh của mẹ Triệu lại nổi lên, nhất thời không thể nói rõ ràng, cậu nhanh chóng lộ ra vẻ yếu thế: “Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện đi.”

Mẹ Triệu nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó quay người đi tới cửa, đẩy cha Triệu đang lén lút quan sát vào nhà. Sau đó, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ lại có ngày mình bị mẹ ruột đóng cửa nhốt bên ngoài.

Cậu đứng bên ngoại gọi mẹ Triệu rất nhiều lần, nhưng không ai trả lời cậu.

Tiếng ồn ào trong phòng cuối cùng cũng lắng xuống, Triệu Khải Bình nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là tin nhắn của cha Triệu: Bình Bình à, con về trước đi, chờ tâm trạng của mẹ con tốt hơn rồi lại đến.

Triệu Khải Bình cười gượng gạo, cất điện thoại vào túi.

Cậu đi trong vô định được vài bước, bỗng nhiên mũi chua xót, đôi chân như nhũn ra, đành phải ngồi xuống cầu thang.

Rất lâu sau, cậu mới đưa tay lên lau mắt.

Đàm Tông Minh đã gọi cho cậu rất nhiều lần, nhưng Triệu Khải Bình không bắt máy cho đến cuộc cuối cùng.

Đàm Tông Minh đang ở dưới lầu nhà cậu, nhưng ngay cả sức để đi thang máy xuống mà Triệu Khải Bình cũng không có.

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của mình và Đàm Tông Minh, cũng tin rằng mình có thể không để ý đến ánh mắt của người khác. Nhưng cậu để ý đến mẹ mình, đó là người mà cậu không thể không để ý đến nhất trên thế giới này. Cậu có thể không cần lời chúc phúc từ người khác, nhưng cậu không thể chịu đựng được việc mẹ mình không hiểu mình. Khi cánh cửa trước mắt đóng sầm lại, cậu mới biết bốn chữ “Như bị lửa đốt” không phải là giả dối.

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu. Triệu Khải Bình cúi đầu nói: “Đàm Tông Minh, em khó chịu.”

Đàm Tông Minh sờ gáy cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh biết.”

Anh quay lưng lại, ngồi xổm xuống, sau đó xoay người nói với Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Tiểu Triệu, lên đi.”

“Anh làm gì vậy, em có tay có chân, có thể tự đi được.” Triệu Khải Bình quay đầu đi, không để Đàm Tông Minh nhìn thấy nước mắt trong mắt mình.

“Anh lớn như thế này nhưng chưa từng cõng ai đâu, em không muốn thử thật sao?” Đàm Tông Minh hỏi lại cậu.

Triệu Khải Bình im lặng một lúc, sau đó lao lên lưng anh, suýt nữa thì cả hai người đều loạng choạng.

“Được rồi, thử thì thử.”

Đàm Tông Minh cõng bác sĩ Tiểu Triệu đi xuống cầu thang. Mặc dù Triệu Khải Bình cao, nhưng cân nặng lại nhẹ, giờ phút này cậu nằm trên lưng Đàm Tông Minh rất ngoan ngoãn, trong lòng Đàm Tông Minh lại buồn phiền vì cậu.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, em còn khó chịu không?” Đàm Tông Minh hỏi cậu.

Triệu Khải Bình vùi mặt vào hõm vai Đàm Tông Minh, thở ra một hơi dài, như muốn trút bỏ tất cả ủy khuất của mình.

“Không khó chịu nữa.” Cậu ôm chặt lấy cổ của Đàm Tông Minh, ghé vào tai của Đàm Tông Minh nói: “Ở bên anh, em không thể nghĩ đến chuyện không thoải mái.”

Trong thế gian này, có anh ở bên là đáng giá rồi.