Sau khi Triệu Khải Bình trở về biệt thự, cậu trùm đầu ngủ cả đêm, ngày hôm sau vẫn dậy đi làm như bình thường, không hề có dáng vẻ buồn bã quá độ. Đàm Tông Minh biết bác sĩ Tiểu Triệu là người luôn giấu mọi chuyện trong lòng nên anh đã đẩy hết công việc của công ty, ở cùng cậu trong biệt thự suốt hai tuần. Khang Nhuận thường xuyên châm ngòi thổi gió trong ngành. Vương Hải Châu đã liên lạc với Đàm Tông Minh mấy lần, nhưng tất cả câu trả lời mà cô ấy nhận được đều là “Bình tĩnh quan sát thay đổi”, cô ấy lo lắng đến mức muốn đích thân đến cửa hỏi tội người nào đó chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Triệu Khải Bình cố gắng thuyết phục Đàm Tông Minh rằng cậu không yếu đuối như anh nghĩ, cũng không phải là một cậu nhóc nổi loạn bỏ nhà đi, chỉ cần để mẹ Triệu hiểu ra mối quan hệ giữa cậu với Đàm Tông Minh không phải ý nghĩ nông nỗi, cũng không phải nhất thời xúc động, dựa theo tính cách dễ mềm lòng của mẹ Triệu, nhất định sẽ có cơ hội để xoay chuyển tình thế.
“Chẳng lẽ em còn không hiểu mẹ mình sao?” Triệu Khải Bình nói câu này không chỉ để an ủi Đàm Tông Minh, mà còn là để cổ vũ cho chính mình một cách thầm lặng. Nghiêm túc mà nói, cậu cũng không tự tin. Ngày nào cha Triệu cũng âm thầm báo tin cho con trai, cũng khó thấy được nụ cười trên khuôn mặt của vợ mình.
Đàm Tông Minh cảm thấy đau lòng cho Triệu Khải Bình, nhưng anh không thể nói, nếu anh nói ra chắc chắn bác sĩ Tiểu Triệu sẽ bùng nổ ngay lập tức. Anh chỉ có thể nắm lấy tay của bác sĩ Tiểu Triệu, kéo cậu ngồi xuống chân mình, coi bản thân thành một con gấu Koala, dùng sức ôm chặt lấy bác sĩ Tiệu Triệu, ôm đến mức xương sườn của cả hai đều đau, khiến hai trái tim đập cùng tần suất.
“Sao lại buồn nôn thế hả?” Triệu Khải Bình vươn tay vò rối mái tóc đã được chải kỹ của Đàm Tông Minh, ở nhà mà còn đỏm dáng như vậy.
Đàm Tông Minh vùi đầu vào hõm vai của Triệu Khải Bình, ngửi mùi thuốc khử trùng trên người của bác sĩ Tiểu Triệu. Trước đây anh rất sợ ngửi phải mùi này, sẽ bất giác nghĩ đến giường bệnh màu trắng, hành lang sơn xanh và máy móc phẫu thuật lạnh lẽo, nhưng hiện tại tất cả những thứ trong tưởng tượng đều đã có nhiệt độ vì một người. Anh có thể tưởng tượng ra người anh đang ôm lúc này mặc áo khoác trắng kiểm tra từng giường bệnh mỗi ngày, đôi chân bước đi như gió trên hành lang màu xanh, điều khiển những thiết bị máy móc kia bằng những ngón tay thon dài và mạnh mẽ, kiên nhẫn chỉnh sửa phần xương cốt khỏe nhất nhưng cũng yếu ớt nhất của cơ thể. Những tưởng tượng đó khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Anh muốn mỗi ngày lúc em tan làm về nhà sẽ nhìn thấy anh đầu tiên.” Đàm Tông Minh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Triệu Khải Bình.
Triệu Khải Bình bị anh làm cho xấu hổ, muốn rời khỏi chân của Đàm Tông Minh, nhưng lại bị một đôi tay rắn chắc kéo lại.
“Được rồi, anh thừa nhận là anh muốn nhìn thấy em đầu tiên sau khi tan làm về nhà.” Triệu Khải Bình bị một người nào đó đã trung niên lại bỗng nhiên bộc phát trái tim thiếu nữ ôm lấy, đung đưa qua lại, cổ bị những sợi tóc rối chọt ngứa, không nhịn được cười: “Muốn gặp anh, còn có đồ ăn nữa. Được rồi, được rồi, mau thả em đi ăn cơm thôi, em đói sắp chết rồi.”
Từ khi Triệu Khải Bình dọn vào biệt thự, đây là lần đầu tiên cậu thấy Đàm Tông Minh ở nhà cả ngày, cũng không thấy anh làm việc gì, chỉ rửa tay nấu canh, khiến Triệu Khải Bình lúc rảnh rỗi ở phòng phẫu thuật lại nghĩ– Hôm nay ăn gì. Đàm Tông Minh không tiết lộ thu nhập cụ thể của mình cho cậu biết, Triệu Khải Bình tính theo giá cả thị trường mới biết mỗi bữa ăn của cậu đều đắt kinh khủng.
Trường y lại liên hệ với Triệu Khải Bình để thảo luận về việc giảng dạy, nhưng Triệu Khải Bình đã từ chối sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Cậu vẫn muốn đợi chuyện trong nhà có chuyển biến tốt rồi mới tập trung dạy học, huống chi Đàm Tông Minh đã gạt cả công ty lớn như vậy sang một bên để ở cùng cậu, làm sao cậu có thể không “Dùng ngọc Quỳnh Dao để báo đáp”, dành nhiều thời gian hơn cho Đàm Tông Minh và ông cụ. Lãnh đạo trường y bày tỏ sự tiếc nuối, vẫn hy vọng sau này có cơ hội mời cậu đến giảng dạy.
Tình hình của ông cụ không được tính là tốt. Ông hoàn toàn không còn nhớ rõ ai nữa, nhưng ông lại ghét người khác dùng chuyện này để kiểm tra mình, mỗi khi có người đến, ông sẽ bảo người đó giới thiệu về bản thân với ông trước, tiếc là ông vừa quay đi đã trở nên mơ hồ. Mỗi lần Triệu Khải Bình đến khám cho ông, ông sẽ gọi lung tung là “Tiểu Trương”, “Tiểu Lý”, “Tiểu Vương”, Đàm Tông Minh nói đó đều là tên của những cảnh vệ trước đây của ông.
Không biết Đàm Tông Minh nói gì bên tai ông cụ, khiến ông nhìn chằm chằm Triệu Khải Bình một lúc lâu, mới gọi: “Vợ của Tông Minh.”
Triệu Khải Bình huých tay Đàm Tông Minh một cái, ngồi xổm nửa người trước mặt ông, kiên nhẫn giải thích: “Ông ơi, cháu không phải là phụ nữ.”
Ông cụ miễn cưỡng nhận ra cháu trai của mình, quay mặt lại, tức giận với Đàm Tông Minh: “Tại sao cháu lại tìm một người đàn ông làm vợ!”
Một lúc sau, Triệu Khải Bình đo nhịp tim cho ông, trong tâm thất của ông có tạp âm, nhưng ông không cho kiểm tra lại: “Vợ của Tông Minh à, thứ này lạnh quá.” Ông chỉ vào ống nghe trước ngực Triệu Khải Bình.
“Không kiểm tra cũng được.” Triệu Khải Bình cất ống nghe vào hộp cấp cứu, thương lượng với ông: “Chuyện đó, ông có thể gọi cháu là Tiểu Trương, Tiểu Lý, đừng gọi cháu là vợ của Tông Minh là được.”
“Ông biết rồi.” Ông cụ gật đầu: “Thế vợ của Tông Minh à, rốt cuộc cháu họ Trương hay họ Lý thế?”
Chị Đàm chăm sóc ông cụ đã được nửa năm, trong thời gian này ông cụ càng ngày càng như trẻ con, mấy hôm trước còn lén uống nước ô mai trong tủ lạnh, ồn ào đến mức suýt phải nằm viện. Sau mấy ngày luống cuống tay chân, chị Đàm mới nhớ đến chuyện chuyển bức thư chị nhận được cho Đàm Tông Minh.
Có một bức thư quốc tế gửi từ Mỹ. Bên trong là nhiều văn bản có chữ ký và đóng dấu, chứng minh chủ sở hữu đồng ý với kế hoạch xây dựng lại ngôi nhà cũ của nhà họ Minh của chính quyền thành phố.
Việc ngôi nhà biến mất không khác gì người biến mất, cũng giống như việc dọn dẹp hộp thư sạch sẽ hay format đĩa cứng lại một lần, ký ức về quá khứ sẽ tan thành mây khói, nhường chỗ cho câu chuyện chưa có hồi kết.
Còn có một bức thư cũng là thư quốc tế, là giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản do cha mẹ Đàm Tông Minh gửi từ Thụy Điển. Khi họ ra nước ngoài, hầu như chẳng mang theo gì cả, Đàm Tông Minh đặc biệt cử luật sư đến Thụy Điển nhiều lần để làm xong những tài liệu chứng minh này.
Đàm Tông Minh cất những tài liệu này vào xe. Mặc dù ông không thể hiểu những tập tài liệu đó có ý nghĩa gì, nhưng Đàm Tông Minh vẫn không muốn làm ông tổn thương.
Đàm Tông Minh hiếm khi nhắc đến cha mẹ của mình với Triệu Khải Bình. Triệu Khải Bình chỉ biết đại khái cha mẹ Đàm là chuyên gia về tình báo và mật mã học, họ đã ra nước ngoài định cư và giảng dạy vào đầu những năm 1980, Đàm Tông Minh lớn lên cùng ông, năm nào cũng sẽ bay đến Thụy Điển để thăm cha mẹ vài lần.
Từ nhỏ Triệu Khải Bình đã có một gia đình hòa thuận, tuy rằng cha mẹ không nuông chiều cậu, nhưng họ luôn quan tâm đặc biệt đến đứa con trai duy nhất này, chưa bao giờ đánh đập hay mắng mỏ cậu. Theo quan điểm của người ngoài cuộc, cậu cho rằng mâu thuẫn giữa Dương Dương và cô là do giao tiếp không được câu thông, sự giúp đỡ hòa giải của cậu cũng dựa trên sự tin tưởng vào tình cảm gia đình. Nhưng bây giờ cậu không dám kiêu ngạo như vậy nữa, cái giá mà cậu phải trả để hiểu được đạo lý suy nghĩ giữa người với người không thể thông suốt với nhau lớn hơn cậu tưởng. Đột nhiên cậu có ý định hỏi Đàm Tông Minh, làm sao anh có thể chịu đựng được việc coi cha mẹ như những người xa lạ trong cuộc sống của mình, chỉ duy trì tình cảm ở mức sơ giao.
Nhưng cậu không thể, điều này quá ích kỉ.
Lúc trở về biệt thự đã gần nửa đêm. Triệu Khải Bình ra khỏi phòng tắm thì thấy Đàm Tông Minh đang dựa vào đầu giường xem qua một xấp ảnh. Cậu nghiêng người về phía trước, mái tóc còn mang theo hơi nước, đang định xoa mặt Đàm Tông Minh thì bị Đàm Tông Minh quấn khăn lại cọ xát.
“Được rồi, được rồi, em đầu hàng!” Cổ của Triệu Khải Bình bị Đàm Tông Minh nhẹ nhàng cắn xé, cười lăn lộn trên giường. Cậu tiện tay nhặt một tấm ảnh nằm rải rác, trong tấm ảnh là phong cảnh non xanh nước biết, hình như là một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài, trên đảo có một ngôi nhà nhỏ tinh xảo với những chiếc thuyền nhỏ neo đậu trên bến tàu cạnh nhà.
Triệu Khải Bình lắc đầu, nhìn những tấm ảnh còn lại: “Là nơi này à?”
Sau khi biến pháp thất bại, Khang Hữu Vi mua một hòn đảo ở Baden, một cồn cát phía đông nam Stockholm, xây dựng thành “Bắc Hải thảo đường”. Mặc dù phần còn lại của thảo đường đã sớm không được tìm thấy nữa, nhưng khung cảnh tuyệt đẹp của thị trấn ven biển gần đó là một nơi lý tưởng để an dưỡng tuổi già.
Đàm Tông Minh nói một cách bình thản: “Bức ảnh này được ba mẹ anh chụp khi họ đang đi du lịch, họ định mua một số bất động sản gần đó để tận hưởng cuộc sống sau khi về hưu, vì vậy họ gửi ảnh và tài liệu để anh tư vấn giúp.”
Triệu Khải Bình à một tiếng, thực lòng hâm mộ những người giàu có nói mua một hòn đảo nhỏ là mua ngay một hòn đảo nhỏ. Một trong những bức ảnh đó đã chụp lại rõ nét toàn cảnh “Đảo Khang Hữu Vi”, hòn đảo này chưa đầy một trăm mét vuông, giống như chiếc lá rơi xuống đại dương bao la, gần như hòa tan vào màu xanh thẳm vô tận.
Chỉ nhìn thôi đã thấy cô đơn.
Triệu Khải Bình cũng từng có suy nghĩ tránh xa đám đông, nhưng đa phần đều do cảm giác chán nản với tình trạng gián đoạn của cuộc sống. Cậu không phải là người thực sự hướng nội, cậu cần giữ khoảng cách an toàn, cũng cần sự chiều chuộng nóng bỏng rõ ràng. Cậu không thể sống một mình trên một hòn đảo biệt lập. Nếu phải nói thì Đàm Tông Minh càng có tiềm năng trở thành Robinson hơn, anh luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, làm mọi việc một cách thành thạo, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhưng cũng khéo léo tránh mọi rắc rối. Anh không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào, do đó anh có thể phát triển bất kỳ sở thích nào. Theo quan điểm của Triệu Khải Bình, Đàm Tông Minh hơi vô dục vô cầu quá mức. Nhận thức này khiến bác sĩ Tiểu Triệu cảm thấy hơi khó chịu.
“Ba mẹ anh đều là người thích yên tĩnh, họ có nhiều rất sở thích, suy nghĩ cũng rất phong phú, luôn có thể tự tìm được niềm vui.” Giọng nói của Đàm Tông Minh khi nói về cha mẹ mình giống như đang nói về hai người cố vấn đáng kính: “Cho nên anh cảm thấy bọn họ chọn nơi này khá tốt, ít nhất lần sau có thể dẫn em ra khơi câu cá.”
“Chờ đã, ý của anh là muốn để em gặp mặt ba mẹ anh?” Triệu Khải Bình phản ứng lại, từ trên giường ngồi dậy, nhìn Đàm Tông Minh một cách nghiêm túc: “Anh có chắc là hai người họ sẽ không bị dọa sợ không?”
Đàm Tông Minh mỉm cười, ôm lấy cậu: “Em yên tâm, từ từ rồi sẽ đến. Cả hai người họ đều là những người rất cởi mở, trong số những học sinh mà họ dẫn dắt cũng có mấy người có nửa kia là người đồng tính, nên họ sẽ không ngạc nhiên lắm đâu.”
“Học sinh là học sinh, con trai là con trai.” Triệu Khải Bình lẩm bẩm, không nhịn được tự chán ghét, sao nghe câu này cứ giống một người bảo thủ, không văn minh thế nhỉ.
Đàm Tông Minh đoán được suy nghĩ của cậu, kéo cậu dựa vào vai mình, nói linh tinh đủ thứ chuyện. Ví dụ như nên sử dụng phong cách nào để xây dựng một ngôi nhà trên hòn đảo nhỏ này, liệu bến tàu có cần được mở rộng hay không, có thể đánh bắt cá gì ở biển Baltic vào mùa này. Họ đã đủ trưởng thành để hiểu nên làm như thế nào để bình thản tránh những nỗi buồn thực sự.
Không ai có thể trả lời tình yêu là gì. Nó có điểm giống hòn đảo trong tấm ảnh này, giống như một vùng đất nhỏ tự do. Và đằng sau vùng đất ấy, là cả một đất nước được xây dựng từ tất cả những gì vụn vặt của cuộc sống.
Đàm Tông Minh nghỉ phép nửa tháng, nhưng trợ lý suýt chút nữa đã dùng cái chết để ép anh, cuối cùng cũng mời được anh trở lại công ty. Triệu Khải Bình đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, không còn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lộn xộn trong nhà nữa. Sau khi hướng dẫn hai bác sĩ thực tập bắt mạch cho bệnh nhân, cậu nhận được cuộc gọi từ cha Triệu: “Bình Bình à, ba đang ở dưới lầu bệnh viện của con, ba có chuyện muốn nói với con.”
Đã nửa tháng không gặp, dáng người cha Triệu mập mạp hơn. Ông giải thích là do bầu không khí trong nhà không tốt, mẹ Triệu ăn không ngon, theo nguyên tắc không được lãng phí thức ăn, thế là ông đành phải ăn hết, kết quả là ông đã tăng hai ký rưỡi.
“Ba, gần đây mẹ có khỏe không?” Điều mà Triệu Khải Bình quan tâm nhất chính là chuyện này.
Cha Triệu thở dài: “Khỏe mà cũng không khỏe. Con cũng biết tính khí bướng bỉnh của mẹ con, không ảnh hưởng đến công việc, chỉ ảnh hưởng đến khẩu vị.”
Ông ngừng một chút, hỏi con trai: “Mẹ con có từng đến tìm con không?”
“Không ạ.” Triệu Khải Bình nghi hoặc: “Ba, có chuyện gì vậy?”
“Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là cả ngày hôm qua mẹ con không ở nhà, vừa về nhà đã đóng cửa nhốt mình trong phòng, ba lo lắng không biết có chuyện gì.” Cha Triệu cảm thấy khổ sở khi phải đứng giữa hai người: “Ba còn tưởng mẹ con lại đến nói chuyện với con.”
Triệu Khải Bình vòng tay qua vai cha Triệu, nói: “Ba, đã khiến ba và mẹ lo lắng rồi.”
Cha Triệu sờ đầu con trai giống như khi Triệu Khải Bình còn nhỏ: “Con trai ngốc, con đang nói cái gì vậy. Con nhanh chóng về nhà giúp ba chuyển trọng tâm của mẹ con đi. Khoảng thời gian này, mẹ con bắt bẻ ba lắm, ba bị dọa sợ rồi.”
Hai cha con nhìn nhau cười. Triệu Khải Bình nghĩ đến điều gì đó, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một tấm thẻ mới đưa cho cha Triệu.
“Ba, cũng đã lâu rồi ba không cùng mẹ ra ngoài chơi. Lần này coi như con tài trợ, ba và mẹ con đi chơi cho khuây khỏa.” Triệu Khải Bình nói tiếp: “Mật khẩu là sinh nhật của mẹ, ba biết mà.”
Cha Triệu nhìn tấm thẻ đen, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn: “Ai nha, cuối cùng ba cũng sống đến tuổi để con trai bỏ tiền ra rồi.”
Ông nghĩ đi nghĩ lại: “Con nói xem nên dẫn mẹ con đi đâu chơi đây?”
Triệu Khải Bình suy nghĩ một chút, cười nói: “Đi Thụy Điển đi.”