Như bao lễ khai giảng khác, tôi chọn một vị trí không xa cũng không gần khán đài, lẫn vào những học viên bình thường để ngước nhìn các nhân vật ưu tú đang phát biểu phía trên.
Có lẽ vì hôm qua đã dồn tất cả sự háo hức mong đợi đến mất ngủ, hôm nay đôi mắt của tôi đã biểu tình rồi chẳng thể nhướn lên nổi vì thiếu giấc.
Tôi gật gù lên xuống, vừa nhắm mắt che miệng ngáp rất nhiều lần.
Mà...tôi cảm thấy mình không cô đơn lắm, vì người ngồi bên trái tôi đây, cậu ta đã ngủ luôn rồi!
Có vẻ cậu ta không quan tâm lắm đến những lời nói phía trên, nếu vậy tại sao không ở lại ký túc xá ngủ cho thoải mái?
Chắc vì nhận ra đôi mắt nhìn chằm chằm của tôi, chàng trai mở mắt. Là đôi đồng tử màu hồng ngọc rất đặc biệt, vừa nhìn liền bị thu hút.
Tôi xin khẳng định. Đây là đôi mắt đẹp nhất tôi từng thấy, trực tiếp thấy.
Gương mặt của cậu ta, hừm, cũng đẹp trai ấy khi đi cùng với đôi mắt thì không hoà hợp lắm, mái tóc đen hơi dài vài phần che đi gương mặt cùng đôi mắt kia, có điều sự lạnh lùng, cứng cỏi thì không qua mắt tôi được.
Biểu cảm khó gần làm tôi hơi ngại. Tôi im lặng, quay mặt nhìn lên khán đài.
Cảm thấy quen quen là sao nhỉ?
Lúc tôi quay lên, cũng là lúc tiền bối Felix Edward đại diện cho hội học sinh đứng lên phát biểu, vì thế tôi cũng quăng luôn dấu chấm hỏi trước.
Chàng trai tóc màu hạt lựu, đôi mắt vàng kim cùng gương mặt điển trai, góc cạnh, giọng nói trầm ấm từ tính, cậu ấy chỉ đứng phát biểu thôi mà tôi lại luôn cảm thấy xung quanh đang không ngừng toả ra hào quang, chói muốn mù luôn đôi mắt của tôi.
Phải chăng đây là hào quang của cái đẹp?
Tôi biết Felix Edward là phản diện của bộ truyện này, nhưng khi đọc lại là nhân vật tôi thích nhất mới ghê chứ. Biết sao được, vì ngoại hình hợp gu tôi quá.
Quả là nhan sắc gánh còng lưng anh ta. Vì thế dù thích ngoại hình của Felix như thế nào thì tôi cũng chỉ dám đứng từ xa.
Bất chợt tôi muốn quay qua nhìn chàng trai ngồi cạnh, chắc lại đang nhắm mắt ngủ.
Khác với điều tôi vừa nghĩ, cậu ta đã tỉnh dậy, lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Felix, không khí xung quanh tự nhiên muốn thấp xuống mấy chục độ làm tôi cũng sởn tóc gáy.
Gì đây? Antifan sao?
Thấy cậu ta có vẻ căng thẳng quá, tôi bèn nho nhỏ hỏi.
"Cậu có hiềm khích với tiền bối sao?"
Có lẽ lo cậu ta nhìn Felix trầm trọng đến thất thần mà không nghe thấy câu hỏi của tôi.
"Cậu..."
"Nghe được."
Cậu ta trả lời, chất giọng nam tính không kém Felix của tôi, có khi còn hay hơn. Tôi đứng hình, không ngờ cậu ta mắt đẹp, mặt khá ưa nhìn, giọng nói lại hay như thế. Nếu chăm chút bản thân thì đua bảng xếp hạng nam thần cũng không khó.
"À, ờm."
Tôi nắm nắm ngón tay hơi ngại. Cậu ta không trả lời thì chắc là antifan rồi.
Cũng không lạ mấy. Tuy Felix phần lớn thiết lập là hội trưởng chính trực, tin cậy, sau lưng cũng đã làm không ít việc xấu. Antifan này chắc là một trong những người bị hại ấy nên mới có cảm xúc tiêu cực khi nhìn Felix đáng sợ như vậy.
Tôi lại lén nhìn cậu ta lần nữa, lần này kĩ hơn, tôi nhìn thấy trên bảng tên màu bạc là hàng chữ không dài không ngắn ---