Về đến Cố Ngâm Đường, gió lạnh bị ngăn cản ở bên ngoài, Thẩm Dao vẫn không nỡ buông tay, cơ thể lả lướt hấp dẫn dán sát vào người chàng, hận không thể khảm vào trong lòng chàng, Tạ Khâm bật cười, dứt khoát ôm nàng ngồi trên giường La Hán, Hạnh Nhi ngồi xuống cởi giày cho nàng, Tạ Khâm nâng đôi chân mang vớ trắng kia lên ôm vào lòng.
Thẩm Dao thuận thế tách hai đầu gối ra, ôm lấy eo chàng, khuôn mặt nhỏ vùi vào vai chàng không dậy.
Hai tay Tạ Khâm vòng lấy eo nàng, nhắm mắt lại: “Ta còn phải đến thư phòng một chuyến.”
“Không cho đi.” Nàng chơi xấu, sau đó bắt đầu vân vê cổ áo chàng.
Ngón tay vuốt ve cổ chàng từng cái một.
Tạ Khâm thử thương lượng: “Vậy thì ta ôm nàng đi?”
“Không, gió to.”
Thẩm Dao liếc mắt nhìn qua đồng lậu trên kệ để đồ, đã là giờ Hợi rồi: “Trễ thế này rồi, chàng còn phải bận gì nữa?”
Ngoài viện vang lên tiếng động dọn nhà sột soạt nên khiến người ta cảm thấy như vẫn còn sớm.
Khuôn mặt Tạ Khâm ấm áp: “Còn vài thư từ nữa phải viết.”
Không phải là chuyện quá quan trọng thì Tạ Khâm sẽ không lên tiếng, trong triều bước đầu ổn định, sự vụ lộn xộn, mặc dù trong lòng Thẩm Dao có chút mất mát nhưng vẫn rời khỏi lồng ngực chàng:
“Chàng đi đi.”
Sau đó dẩu môi lên cao thiệt cao: “Vậy ta ngủ trước đây.”
Tạ Khâm gọi người vào hầu hạ Thẩm Dao súc miệng rửa mặt, rốt cuộc còn cùng thê tử liếc nhìn nhau qua gương đồng rồi nhanh chóng về thư phòng, đợi Thẩm Dao thu dọn thỏa đáng rồi vùi mình vào chăn, phần nệm sau lưng lún xuống, một cơ thể nóng hổi sáp đến:
“Quay về nhanh vậy?”
Tạ Khâm dán vào người nàng: “Mấy bức thư thôi mà, viết xong là hết việc.”
Lúc ngồi một mình trong thư phòng yên tĩnh viết thư, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn hai mươi năm trước kia chàng đều như thế này, bây giờ mỗi một khoảnh khắc cô đơn một mình cũng không chịu nổi, viết xong thư từ quan trọng, chàng giao hết việc còn lại cho quan viên dưới quyền rồi quay về hậu viện.
Thẩm Dao quay qua ôm chàng, gối lên cánh tay chàng mà ngủ, đợt này phu thê hai người trải qua quá nhiều chuyện, thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, trong chốc lát đã cùng nhau ngủ thiếp đi.
Cũng không biết bắt đầu như thế nào, lúc Thẩm Dao mở mắt ra thì trời còn mờ sáng, hôm nay Tạ Khâm không cần vào triều, Thẩm Dao cũng không cần lo liệu việc nhà, hai người đều không bị gò bó.
Điểm tốt của việc tách mấy chi khác ra là không còn nhiều quy tắc nữa.
Bây giờ các quản sự trong phủ ai ai cũng ra sức làm việc, sợ Thẩm Dao bán họ đi, đâu còn cần nàng nhìn chằm chằm như thường ngày nữa, nàng trở nên muốn làm gì là làm.
Lúc Tạ Khâm tiến vào, Thẩm Dao chưa chuẩn bị kỹ càng, cảm thấy hơi khô rát, đây có lẽ là lần đầu nàng có cảm giác này khi đã ở bên chàng lâu như vậy, nàng hơi dùng sức đẩy vai chàng:
“Sao vội vậy?”
Tạ Khâm ý thức được hình như mình không tỉnh táo như thường ngày, hơi thở nặng nề:
“Tại vì muốn.”
Vô cùng muốn nàng.
Kéo đẩy không quá dịu dàng, gấp rút giống như hơi thở của chàng vậy.
Thẩm Dao vô cùng đau đớn, lại cảm thấy có điều không thích hợp, nàng sờ lên trán chàng, hỏng bét, chàng phát sốt rồi.
“Chàng bệnh rồi.”
Thẩm Dao muốn dừng, Tạ Khâm lại không chịu, chàng vùi mặt vào người nàng, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Bảo nàng đừng nhúc nhích, nhưng bản thân chàng lại động vô cùng dữ dội.
Thẩm Dao bị chàng đè chặt, vừa tức vừa cười.
“Chàng chà đạp thân thể mình thì thôi đi, còn muốn chà đạp thân thể ta à?”
Có lẽ là hai chữ chà đạp không quá dễ nghe, Tạ Khâm dừng lại, ngước mắt nhìn nàng.
Ánh mắt rõ ràng là có chút chậm chạp, nhưng lại mang theo dục vọng nặng nề.
Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phương diện này của chàng.
Chàng thế này làm lòng nàng ngứa ngáy, có chút yêu thích.
“Tới đi.” Nàng thản nhiên tiếp nhận.
Thẩm Dao luôn cho rằng, đàn ông khi bị bệnh thì thể lực chắc chắn sẽ không bằng lúc trước, nhưng Tạ Khâm thì khác, bị bệnh chỉ khiến chàng bớt đi sự kiềm chế và ẩn nhẫn của trước kia, cánh cổng mở ra quá đột ngột, tựa như nước lũ mãnh thú, Thẩm Dao không chống đỡ được.
Chỉ thấy nàng bị chàng xô đẩy từ bên giường đến góc giường, nàng như một cục bột mềm, mặc cho chàng xoa nắn, Thẩm Dao muốn khóc mà không được.
Người đàn ông này còn có bao nhiêu thứ mà nàng không biết đây.
Kết thúc sau hai lần, Thẩm Dao cứ ôm lấy thành giường bạt bộ như con bạch tuộc, kiên quyết không chịu tiếp tục.
Tạ Khâm mơ màng nhìn chằm chằm vào tấm lưng nàng, mồ hôi trượt xuống từ cổ nàng, tóc rối ướt sũng, cổ áo hơi rộng mở để lộ ra da thịt trắng hồng, tuy quần áo dúm dó nhưng vẫn còn nguyên vẹn, nửa đoạn chân trắng trẻo hoàn mỹ lộ ra từ dưới làn váy.
Nhận thấy hơi thở tới gần từ sau lưng, Thẩm Dao ra vẻ vô cùng đáng thương: “Đừng làm nữa, ta không được nữa đâu.”
Trong đầu Tạ Khâm hiện lên bốn chữ “Khẩu thị tâm phi”, tóm lấy cổ của nàng cắn một cái, phủ lên người nàng từ phía sau.
Thẩm Dao vô thức muốn hét lên, cổ họng còn chưa phát ra tiếng thì bàn tay nóng hổi đã che miệng nàng lại, ngón tay chui vào răng môi quấn quýt với đầu lưỡi của nàng, chơi đùa mặc cho nàng gặm nhấm, cơ thể căng cứng không tự chủ được mà thả lỏng, giống như một cái móc mà câu lấy nàng, khiến nàng buông bỏ phòng bị từng chút một, để chàng công thành đoạt đất…
Ánh nắng mặt trời ngày cuối năm có chút nhẹ nhàng, được gió lạnh bao bọc, chiếu vào trong khoang xe tựa như muốn nói lại thôi.
Thẩm Dao mặc một chiếc áo choàng lông gấm thật dày, gần như là ngồi dán vào vách xe, cách người nọ thật xa.
Trong đầu toàn là hình ảnh bị chàng ôm lấy bắt nạt.
Ngoại trừ khuôn mặt có thể nhìn được thì những nơi còn lại đều khó coi, trước ngực đến bây giờ vẫn còn nóng hổi.
Cái đồ vô liêm sỉ này suýt nữa đã giết chết nàng rồi.
Sau khi đổ mồ hôi toàn thân, lúc này lại khỏe hơn, cả người tràn đầy một cảm giác thoải mái thỏa mãn.
Thẩm Dao tức giận bất bình mà liếc nhìn chàng, có lẽ là vì sau khi phóng túng, một chút hơi thở tàn bạo chôn sâu trong xương cốt đã tiêu tan sạch sẽ, khuôn mặt chàng vô cùng tuấn dật trong trẻo, đường nét góc cạnh cũng được dát lên một lớp ánh sáng, ngược lại có chút phong thái như tiên giáng trần, Thẩm Dao nhìn khuôn mặt này, bỗng nhiên không còn cáu kỉnh nữa.
Nàng yên lặng mắng chính mình không biết tiến bộ.
Hôm nay là giao thừa, Hoàng cung có bữa tiệc trưa, là lần đầu tiên Trần Quý phi công khai lộ diện trước mặt cả triều văn võ và quan quyến, Trần Quý phi không có gia thế hiển hách, năm đó chỉ là Hoàng đế đi tuần phía Nam đã vô tình gặp được một mỹ nhân, khí chất lại hiếm có, duyên dáng thanh lịch như mưa bụi Giang Nam.
Đột nhiên bước lên địa vị cao, Trần Quý phi lại không hề ăn mặc xa hoa, cũng không khoe khoang phô trương, làm việc dịu dàng uyển chuyển như chính con người nàng ấy, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Bởi vì Hoàng đế tĩnh dưỡng ở điện Phụng Thiên nên bữa tiệc được tổ chức ở điện Phụng Thiên, Hoàng hậu vắng mặt, phi tử hậu cung chỉ có Trần Quý phi xuất hiện, bữa tiệc kết thúc, Trần Quý phi dẫn quan quyến đến chỗ trang nhã ở cung Nhân Thọ, cũng nhân cơ hội này liên kết chút tình cảm với quan quyến, Trần Quý phi không câu nệ thân phận, cả đoạn đường này đều đi cùng Thẩm Dao.
Năm nay Trần Quý phi còn chưa đến ba mươi tuổi, nàng ấy được bảo dưỡng vô cùng tốt, trông vô cùng trẻ trung, nàng ấy không nói nhiều, cũng không có khí thế hùng hổ dọa người, Thẩm Dao cùng nàng ấy trò chuyện vài câu, vô cùng thoải mái.
Vừa uống một chén trà thì một cung nhân đi vào bẩm báo, nói là Hoàng hậu mời Thẩm Dao qua đó.
Trần Quý phi lo âu nhìn thoáng qua Thẩm Dao: “Ta đi cùng ngươi.”
Thẩm Dao nhớ đến Ninh Anh còn đang tĩnh dưỡng ở cung Khôn Ninh, nàng có linh cảm không ổn, Trần Quý phi chịu đi cùng nàng là tốt nhất, nàng cảm kích khom gối: “Vậy thì làm phiền nương nương rồi.”
Trần Quý phi trấn an những quan quyến khác rồi mang theo Thẩm Dao đi ra khỏi cửa hông của cung Nhân Thọ, sau đó đi đến cung Khôn Ninh, hai cung cách nhau không xa, đi một khắc là đến, trên đường đi, Thẩm Dao thăm dò hỏi Trần Quý phi: “Nương nương có biết Hoàng hậu triệu kiến thần phụ vì chuyện gì không?”
Sắc mặt Trần Quý phi khó coi: “Chuyện cụ thể thì ta không biết, có điều bất kể có chuyện gì, ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Thẩm Dao một lần nữa nói cảm ơn.
Hai người cùng nhau vào buồng sưởi của cung Khôn Ninh, Thẩm Dao liếc nhìn nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh Hoàng hậu, mấy tháng không gặp, Ninh Anh càng ngày càng gầy, nhỏ nhắn yếu ớt giống như một đóa hoa trắng có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào, Hoàng hậu ngồi ở giữa sạp mềm, vẻ mặt lười biếng nhìn qua.
Hai người hành lễ với Hoàng hậu trước.
Ninh Anh cũng đứng dậy hành lễ với Trần Quý phi, bốn người ngồi xuống theo tôn ti.
Trần Quý phi đi theo đến là chuyện Hoàng hậu không dự đoán được, chỉ là Hoàng hậu đã trải qua sinh tử, tính tình thay đổi lớn, thấy Trần Quý phi ôn tồn lễ độ nhưng bà ta lại không còn sự ung dung như khi đối với Thích Quý phi và Lý Quý phi, trái lại thái độ cực kỳ không khách khí.
“Quý phi không ở cung Nhân Thọ chiêu đãi quan quyến, đi theo tới cung Khôn Ninh làm gì?”
Trần Quý phi không mặn không nhạt trả lời: “Quan quyến quan trọng nhưng không hơn nương nương được, thần thiếp lo lắng cho cơ thể của nương nương nên đặc biệt đến thăm.”
Hoàng hậu không có cách nào phản bác nàng ấy được, cũng không coi trọng nàng ấy, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Thẩm Dao, kiềm chế lại mấy phần:
“Tạ phu nhân, bản cung triệu ngươi tới là vì có chuyện quan trọng.”
Thẩm Dao chắp hai tay trước ngực, ngồi một cách ưu nhã, nàng nhàn nhã liếc nhìn về phía Ninh Anh ở đối diện, hỏi: “Kính xin nương nương chỉ thị.”
Hoàng hậu nương nương chỉ vào Ninh Anh, giọng điệu than thở: “Thất nương tử này đã cứu mạng của bản cung, nếu không có nàng ấy, sợ là bản cung đã sớm chết dưới lưỡi đao rồi, công lao của nàng ấy rất cao, vì bản cung mà cơ thể bị thương, trong lòng bản cung áy náy, muốn bù đắp cho nàng ấy.”
Thẩm Dao nghe đến đây thì đã đoán được đại khái, mím môi không lên tiếng.
Hoàng hậu chuyển hướng, cười nói: “Tạ phu nhân biết đó, Anh Nhi và Tạ Thanh Chấp là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu không phải lúc trước lão Thái sư đã đính hôn cho nàng ấy thì nàng ấy vốn phải gả cho Thanh Chấp làm phu nhân Thủ phụ.”
Thẩm Dao hơi nhíu mày lại.
Trần Quý phi ở đối diện nghe được thì biến sắc, nhắc nhở Hoàng hậu:
“Nương nương cẩn thận lời nói, trong lòng Tạ Thủ phụ ngưỡng mộ Tạ phu nhân thì mới vượt qua muôn vàn khó khăn để tới cửa cầu hôn, việc này cả triều đều biết, sao lại nói vốn nên cưới người khác chứ?”
Hoàng hậu bất mãn khi Trần Quý phi xen vào, quát: “Bản cung và Tạ phu nhân đang nói chuyện, ngươi chen miệng cái gì.”
Sau đó không cho Trần Quý phi có cơ hội, bà ta dứt khoát nói với Thẩm Dao:
“Bản cung cũng không có ý gì khác, Thanh Chấp đã cưới ngươi làm thê tử, đương nhiên ngươi sẽ được kính trọng, chỉ là cũng không thể khiến đứa trẻ này tủi thân được, bản cung có ý định ban nàng ấy cho Thanh Chấp làm bình thê, từ đây tỷ muội các ngươi cùng nâng đỡ lẫn nhau, cùng hầu hạ phu quân.”
Thẩm Dao lẳng lặng nhìn Ninh Anh ở đối diện, sửa sang lại vạt áo rồi chậm rãi cười lên:
“Nói dễ nghe là bình thê, nói khó nghe là làm thiếp, thất nương tử Ninh gia xuất thân tôn quý, được Thái sư dạy dỗ, không ngờ cũng là người không biết xấu hổ.”
Ánh mắt Ninh Anh sắc bén giống như kim bạc.
Hoàng hậu nghe xong thì sầm mặt: “Thẩm thị có ý gì?”
“Nương nương à.” Thẩm Dao đứng dậy khom gối hành lễ với bà ta:
“Nương nương yêu quý phu quân, thần phụ vô cùng cảm kích, chỉ là trước đó không lâu phu quân đã mở từ đường lập gia quy cho dòng tộc, con cháu Tạ gia không được phép nạp thiếp, không thể làm trái ý của nương nương, không thể làm ngược lại gia quy, nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng cứ đón Ninh cô nương về phủ trước, đợi ta và phu quân đến bốn mươi mà không có con thì sẽ chính thức nạp nàng ta vào cửa, nương nương thấy thế nào?”
Hoàng hậu nghe thấy lời này thì cảm thấy tức chết, nói là đồng ý nhưng thật ra là từ chối, trước tiên là đón người qua đó nhưng lại không cho danh phận, chẳng phải là sỉ nhục Ninh Anh sao, hoặc là lại làm chậm trễ thời gian của nàng ta một phen, ép chết Ninh Anh cũng khó nói, nếu chờ Tạ Khâm đến bốn mươi thì Ninh Anh cũng bốn mươi rồi, còn nói gì mà bốn mươi không con thì mới có thể nạp thiếp, việc này quả thật là… Hoàng hậu chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận xông thẳng lên đầu, căm hận nói:
“Thẩm thị, ngươi dám kháng chỉ à?”
Thẩm Dao rũ mắt nói: “Thần phụ không dám, nếu như Hoàng hậu không tin thần phụ thì có thể hỏi phu quân.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Tạ Thanh Chấp và Ninh Anh là thanh mai trúc mã, cả Kinh thành đều biết, bản cung hỏi ngươi thật ra là đã coi trọng ngươi, nể mặt ngươi rồi, nếu như hạ chỉ cho phu quân ngươi thì không biết hắn vui đến mức nào đâu.”
Hoàng hậu lập tức lấy ra ý chỉ đã được chuẩn bị, lúc này một tiểu thái giám đi tới, cao giọng bẩm:
“Bệ hạ có chỉ, tuyên Hoàng hậu nương nương, Trần Quý phi nương nương, Tạ phu nhân và Ninh thất nương tử đến điện Phụng Thiên gặp ngài.”
Thẩm Dao nhìn thoáng qua Trần Quý phi, Trần Quý phi gật đầu với nàng, Thẩm Dao liền biết được là Trần Quý phi giúp nàng bẩm báo với Hoàng đế.
Đoàn người vội vàng đi đến điện Phụng Thiên, trong buồng sưởi, Hoàng đế nghiêng người dựa vào gối, sắc mặt xám xịt, rõ ràng là đã mất đi khí phách trước kia, Tạ Khâm thì ngồi bên cạnh ông, nhìn thấy Hoàng hậu và Trần Quý phi thì khom người hành lễ, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Dao kéo nàng hành lễ rồi ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không nhìn Ninh Anh.
Ninh Anh đứng ở dưới cùng, sững sờ nhìn Tạ Khâm, ánh mắt nàng ta luôn nhìn theo chàng, mà chàng lại xem nàng ta như vô hình.
Cuối cùng vẫn là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nhắc nhở nàng ta, nàng ta mới quỳ xuống dập đầu.
Hoàng hậu thấy nàng ta yếu đuối mong manh thì nói với Hoàng đế:
“Bệ hạ ban ghế ngồi cho Anh Nhi đi.”
Hoàng đế nhàn nhạt nhướng mày nhìn thoáng qua Ninh Anh mà không lên tiếng.
Đây là ý từ chối.
Sắc mặt Hoàng hậu cứng đờ.
Hoàng hậu không có con, ở hậu cung tựa như đã thành đồ trang trí, đừng nói là triều thần, ngay cả cung nhân cũng chẳng được mấy ai nghe theo sự sai bảo của Hoàng hậu. Cho nên chuyện Ninh Anh cứu được Hoàng hậu chẳng được ai trong cả triều văn võ để tâm.
Hoàng hậu đã vì Ninh Anh mà nhiều lần cầu tình cho Ninh gia, khiến Hoàng đế bất mãn, mặc dù Hoàng đế và Ninh Thái sư có chút tình nghĩa quân thần, nhưng một khi liên quan đến tạo phản thì trong mắt đế vương không chứa nổi một hạt cát.
Hoàng đế không cho Ninh Anh ngồi chính là đang cảnh cáo Hoàng hậu, hậu cung không được tham gia vào chính sự.
Trong mắt Ninh Anh thoáng hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng vẫn đứng bên dưới không rên một tiếng, bởi vì vậy mà nàng ta càng có vẻ không ra gì.
Hoàng đế không nhịn được mà nhìn Hoàng hậu: “Hoàng hậu có chuyện gì thì nói trước mặt trẫm đây này.”
Hoàng hậu bị Hoàng đế ra oai phủ đầu, mất đi khí thế vừa rồi khi ở cung Khôn Ninh, giọng điệu vô cùng mềm mại, lắp bắp nói ra suy nghĩ:
“Bệ hạ, Ninh gia phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng đứa trẻ này vô tội, ngài nể mặt thần thiếp, gả nó cho Tạ Khâm đi, không phải trước kia ngài cũng có quyết định này sao, Thẩm thị trẻ tuổi không giỏi chăm sóc người khác, Anh Nhi lại không như thế, nàng ấy rất giỏi dược lý, biết xoa bóp, có thể hầu hạ trượng phu thật tốt…”
Hoàng đế khó mà tưởng tượng được Hoàng hậu lại nói ra lời như vậy, khiến cho ông vô cùng mất thể diện trước mặt Thẩm Dao, sắc mặt cực kỳ khó coi:
“Thẩm thị là Chu Quốc phu nhân nhất phẩm mà trẫm thân phong, đêm đó không có nàng ấy, ngươi có biết trẫm phải chịu bao nhiêu đau khổ không, bao nhiêu binh lực chết dưới đao giặc, ngươi nói nàng ấy không biết chăm sóc người khác, ngươi quả thật… hồ đồ!”
Hoàng đế tức giận đến mức đau ngực, che miệng muốn ho, Hoàng hậu sợ tới mức vội vàng muốn vỗ lưng cho ông, Hoàng đế hất tay bà ta ra, ra hiệu cho Trần Quý phi tiến lên, Trần Quý phi lập tức đi qua cẩn thận xoa cho ông, giúp Hoàng đế hít thở, vào lúc này, Trần Quý phi lặng lẽ nhìn thoáng qua Tạ Khâm và Thẩm Dao ngồi bên dưới.
Phu thê hai người đều có nét mặt như nhau, mặt không biểu cảm.
Sau đó ánh mắt rơi trên ống tay áo xếp chồng lên nhau của hai người rồi lập tức nhìn đi chỗ khác.
Cùng lúc đó, Ninh Anh cũng phát hiện ra hành động nhỏ giữa phu thê hai người họ, mười ngón tay giao nhau, khều qua móc lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng ta cũng không dám tưởng tượng đây là chuyện mà Tạ Khâm sẽ làm ra, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng đó thậm chí còn chủ động gãi vào lòng bàn tay Thẩm Dao, khiến cho Thẩm thị rụt lại, chàng dứt khoát cầm trọn bàn tay, ngón tay mạnh mẽ ép tay nàng luồn vào kẽ ngón tay chàng.
Ninh Anh choáng váng tinh thần, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi.
Hoàng hậu ở bên cạnh đợi một lúc lâu, nghĩ đến việc đã nói ra rồi, chi bằng cứ lên tinh thần, bà ta tiếp tục khuyên nhủ:
“Bệ hạ, ngài quên Ninh Thái sư rồi sao? Không phải ngài luôn khen ngợi ông ấy nổi danh bốn biển, làm gương cho đời…”
Hoàng đế nghe Hoàng hậu lải nhải, âm thầm hít một hơi, ban đầu tiên đế không hề coi trọng Hoàng đế, là Ninh Thái sư phát hiện ra ông có tư chất xuất chúng, một lòng dạy dỗ, Ninh Thái sư đối với ông quả thật không có gì để chê, Hoàng đế khó xử nhìn thoáng qua Thẩm Dao, nếu như Thẩm Dao chưa từng lập công thì Hoàng đế có thể sẽ không do dự, khuyên Tạ Khâm tiếp nhận, một người phụ nữ thôi mà, có người đàn ông nào mà không tam thê tứ thiếp, nhưng Thẩm Dao lại khác.
Lần trước nàng đã đánh bại Quận chúa Mông Ngột, bây giờ lại lặng lẽ bắn chết Đàm Tường, thay đổi chiến cuộc.
“Nếu như ngươi thương nàng ta không có chỗ để đi, trẫm có thể ban một mối hôn sự cho nàng ta, vì sao cứ phải chọn Tạ Khâm? Hơn nữa, bình thê chỉ là lừa mình dối người thôi, đó chính là làm thiếp.” Hoàng đế lại ngước mắt nhìn Ninh Anh:
“Ngươi làm thiếp cho người ta, phụ thân ngươi ở trên trời có linh thiêng sẽ đồng ý sao?”
Cơ thể mỏng manh của Ninh Anh trở nên cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng, nàng ta không biết vì sao mình lại có chấp niệm như vậy, có lẽ vì từ khi còn nhỏ đã động lòng với chàng, sau đó không thể ngăn cản được nữa, đưa mắt nhìn khắp Kinh thành cũng chỉ có nàng ta là xứng với Tạ Khâm nhất, nàng ta càng tâm niệm muốn gả cho chàng.
Sau này bị phụ thân ngăn lại, trong lòng nàng ta phẫn uất, sau khi gả đến Trịnh gia thì cũng không phải không nghĩ tới việc chấp nhận số phận, nhưng nghe nói Tạ Khâm chậm chạp không cưới, tâm tư bị đè nén lại trở nên xao động, nàng ta chỉ có thể suy đoán là Tạ Khâm vì nàng ta, thế là quyết tâm ép chết Trịnh nhị, cuối cùng cũng có thể về Kinh.
Nhiều năm như vậy, gả cho Tạ Khâm đã trở thành chấp niệm khắc sâu vào xương tủy nàng ta.
Dù cho đến hôm nay, nàng ta cũng thà ép dạ cầu toàn làm thiếp cho chàng thì nàng ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần ở bên cạnh chàng thì sớm muộn gì cũng có thể có được tình yêu độc nhất của chàng, đuổi hết tất cả những người phụ nữ không nên xuất hiện bên cạnh chàng.
Nhưng mà quanh đi quẩn lại, lăn lộn đến bây giờ, người đàn ông đó cao không thể với, tuấn tú vô song, là một người đàn ông như thần linh trong mắt nàng ta, lại cùng nữ tử khác ve vãn trước mặt nàng ta, thậm chí từ đầu đến cuối cũng không hề liếc nhìn nàng ta một cái.
Không nhìn nàng ta thì cũng thôi đi, nghe thấy đế hậu vì nàng ta mà tranh chấp, phu thê bọn họ vẫn cứ như không bị ảnh hưởng chút nào, càng khiến nàng ta trông có vẻ buồn cười.
Bức tường được nàng ta dựng lên bằng tín niệm, chậm rãi sụp đổ ngay trước mắt.
Khói bụi bay lên làm mờ mắt nàng ta, đầu gối Ninh Anh mềm nhũn, cứng ngắc quỳ phịch xuống, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Hai mắt nàng ta như phủ một lớp ngăn cách mờ mịt, ngơ ngác nhìn về phía Tạ Khâm.
Hoàng đế chỉ cho rằng nàng ta si mê Tạ Khâm, nhất thời tâm trạng phức tạp, thế là nhìn sang Tạ Khâm:
“Thanh Chấp, ngươi nói một câu đi.”
Nếu như Tạ Khâm muốn nạp thiếp, Hoàng đế cũng sẽ không ngăn cản, nói chung lời vừa rồi của ông đã xem như là giải thích với Thẩm Dao, tiếp sau đây chính là chuyện của phu thê bọn họ.
Ninh Anh nghe được câu này thì hít một hơi thật sâu, mang theo chút hy vọng cuối cùng nhìn qua Tạ Khâm.
Nhưng rơi vào tai lại là giọng điệu hững hờ, mang theo chút mệt mỏi của người đàn ông:
“Bệ hạ, tính tình của phu nhân thần lười biếng, bình thường thần lại rất nuông chiều nên nàng có chút yếu ớt, bên cạnh quả thật thiếu một người cẩn thận quan tâm hầu hạ nàng, chi bằng bệ hạ cứ làm theo ý của Hoàng hậu nương nương, thưởng nàng ta cho thê tử của thần đi.”
Ninh Anh phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất như chiếc lá khô.
Nàng ta có thể chấp nhận chàng từ chối, nhưng không thể chấp nhận chàng dùng cách thức gần như sỉ nhục này để đẩy nàng ta xuống vũng bùn.
Nàng ta tự kiêu cho rằng thông qua Hoàng hậu, cho chàng cái cớ để hạ mình, khiến phu nhân của chàng không thể không chấp nhận nàng ta, không ngờ, từ đầu đến cuối là nàng ta đang đóng kịch một vai, là nàng ta đang tự biên tự diễn, nhảy nhót như hề.
Ninh Anh gằn từng câu từng chữ:
“Bệ hạ, thần nữ không gả nữa…”
Đột nhiên vào lúc nàng ta cúi đầu, một thái giám của Đông xưởng vội vã vào trong điện, không biết hắn nói gì với Hoàng đế, Ninh Anh mơ hồ cảm nhận được có người nhắc đến nàng ta, lại bị bắt ra ngoài, cảnh cuối cùng sau khi nhắm mắt lại là Hoàng hậu chỉ vào nàng ta chửi ầm lên.
Lúc Thẩm Dao và Tạ Khâm bước ra khỏi Đông Hoa Môn, ánh chiều tà rực rỡ, hoàng hôn đỏ như lửa hâm nóng gò má nàng, nàng xoa khuôn mặt đỏ bừng, nửa tin nửa ngờ hỏi Tạ Khâm:
“Lời Đề đốc Đông xưởng nói là thật à?”
Vào khoảnh khắc Ninh Anh ngất xỉu, Đề đốc Đông xưởng đi vào nói cho Hoàng đế biết, trước cung biến Ninh Anh đã nhiều lần vào cung, dùng việc hầu hạ Hoàng hậu làm lý do, bỏ thuốc vào hương xông, dần dần thần trí Hoàng hậu trở nên mơ hồ, ngày nào cũng vô cùng mệt mỏi, mặc cho Ninh Anh thao túng, Hoàng đế giận dữ, sai người đưa Ninh Anh vào ngục, chịu cùng tội với Ninh gia.
Thẩm Dao đoán là tác phẩm của Tạ Khâm.
Tạ Khâm xoa ấn đường, suy nghĩ lại xem mình đã làm sai chỗ nào, dẫn đến Ninh Anh dây dưa không rõ, sau này đã có bài học kinh nghiệm, không thể để người ta làm Thẩm Dao ấm ức nữa:
“Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là người đó sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.”
Chàng đặt bàn tay mềm mại của nàng vào lòng bàn tay: “Đi, chúng ta về nhà đón giao thừa.”