Không còn Thái tử và Ninh Anh nhìn chằm chằm, tâm trạng của Thẩm Dao quả thật trở nên thoải mái, trên xe ngựa về nhà, nàng gối lên chân của Tạ Khâm, cầm lọn tóc lướt qua cằm chàng:
“Tạ đại nhân à, bên nha môn phải tới ngày mười sáu tháng Giêng mới đi chầu lại, chàng cho bản thân mình nghỉ ngơi mấy ngày vậy?”
Tạ Khâm bị nàng làm cho rất nhột, không nhịn được mà xoa cằm: “Chỉ cần nàng muốn, lúc nào ta cũng có thể ở cùng nàng.”
Ý của lời này là ngày nào chàng cũng có việc để làm.
Thẩm Dao bĩu môi đến mức có thể treo cả ấm trà, xoay người đi, mặt hướng về phía bên ngoài, chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại, thân phận của Tạ Khâm vẫn còn đó, khi hưởng thụ quyền thế uy nghiêm của chàng thì chắc chắn cũng phải trả cái giá tương đương, thế là nàng lại bình thường trở lại, một lần nữa xoay người, tiếp tục khều chàng.
Tạ Khâm: “...”
Chàng phát hiện ra Thẩm Dao cực kỳ thích gọi chàng là “Tạ đại nhân”, ban đầu là vì lạ lẫm xa cách, sau này thì sự trêu chọc chiếm đa số, mặc dù chàng biết một tiếng xưng hô không nói lên được điều gì, nhưng Tạ Khâm vẫn hy vọng nàng có thể gọi chàng là phu quân, hoặc là xưng hô thân mật khác.
Ba chữ “Tạ đại nhân” luôn khiến lòng chàng sợ hãi, tựa như Thẩm Dao có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Chàng nâng người nàng lên, ôm hờ nàng vào lòng: “Tứ Tứ, tên chữ của ta là Thanh Chấp, nàng có thể gọi tên chữ của ta mà.”
Thẩm Dao đè vai chàng đẩy ra sau, nàng nằm sấp lên người chàng, chỉ cười khanh khách chứ không tiếp lời, Tạ Khâm dựa vào gối mềm ở phía sau sạp, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Sao vậy?”
“Người khác đều gọi tên chữ của chàng, ta không muốn đâu, không có gì thú vị cả.” Thẩm Dao chống cằm nhìn chàng, đôi mắt trừng trừng: “Chàng lấy tên chữ khác đi, chỉ để một mình ta dùng thôi.”
Tạ Khâm nhân cơ hội nói: “Vậy thì nàng gọi ta là phu quân đi, xưng hô này chỉ có nàng mới có thể dùng thôi.”
Thẩm Dao liếc chàng một cái: “Kiểu cách quá đi, ta nổi da gà đầy người rồi này, sợ người khác không biết Tạ Khâm chàng là người đàn ông của ta à, giống như là cứ muốn rêu rao hôn nhau trên đường vậy.”
Một câu “Tạ Khâm chàng là người đàn ông của ta” đã xoa dịu những trăn trở trong lòng chàng.
Hơi thở Tạ Khâm hơi nóng lên: “Vậy để ta suy nghĩ xem.”
Thẩm Dao thấy dáng vẻ trầm ngâm của người đàn ông thì mím môi cười, ở điện Phụng Thiên nàng đã tận mắt chứng kiến chàng sát phạt quyết đoán thế nào, bây giờ lại hao tâm tốn sức vì chuyện mà người khác sẽ cho rằng là cố tình gây sự, nàng cảm thấy ngạc nhiên, có lẽ Tạ Khâm sinh ra vốn không phải là người lạnh lùng.
Trong đầu đột nhiên thiết lập nên dáng vẻ của Tạ Khâm khi còn bé.
Dần dần biến đổi thành, muốn sinh con cho chàng.
Thẩm Dao mà hào hứng thì sẽ trở nên hấp tấp: “Tạ Khâm, chúng ta sinh con đi.”
Suy nghĩ của Tạ Khâm bị cắt ngang, chàng ngây ra chốc lát rồi chợt ngồi dậy lắc đầu:
“Không phải đã nói bây giờ không muốn sinh con sao?”
Ngày tháng tốt lành của chàng mới bắt đầu thôi mà.
Tạ Khâm cảm thấy khá là hứng thú với quá trình tạo con, về phần kết quả… Gần đây chàng luôn ở bên ngoài, không muốn để nàng có thai nhanh như vậy, để thuyết phục nàng, Tạ Khâm nghiêm túc nói: “Nàng còn nhỏ, chờ qua hai mươi tuổi rồi nói.”
Thẩm Dao bị chàng quét sạch hào hứng, khuôn mặt nhỏ xụ ra: “Ta chỉ nói một chút thôi mà.”
Về đến phủ, quản gia nói cho Thẩm Dao biết là hôm nay các chi lục tục qua đây, bây giờ Tạ Kinh đang mang theo mấy cậu nhóc ở trong phòng lão thái thái nói chuyện, dọn nhà sao có thể chỉ làm trong một lần được, của hồi môn đồ trang trí của các chi không ít, e rằng chưa đến mười ngày nửa tháng thì không xong, ngày mai là năm mới, dọn nhà chắc chắn là điềm xấu, đương nhiên là phải đợi sau mười sáu tháng Giêng, Thẩm Dao cũng sẽ không quá vô tình, trái lại quan tâm đến tâm trạng của lão thái thái:
“Mẫu thân thế nào?”
Quản gia trả lời: “Hôm nay lão thái thái đã cười mấy lần.”
Thẩm Dao yên tâm, phu thê hai người đến Cố Ngâm Đường trước để thay đồ, sau đó cùng nhau thỉnh an lão thái thái, Tạ Khâm xuất hiện một cái rồi rời đi, Thẩm Dao ở lại Diên Linh Đường, lão thái thái có Tạ Kinh bên cạnh, tâm tình tốt hơn không ít.
“Hôm nay ba vị tẩu tẩu của con cũng tới, ta giữ bọn họ ở lại tối nay ăn bữa cơm đoàn viên.”
Chia nhà thì chia nhà, tình thân cốt nhục thì vẫn còn đó.
Thẩm Dao nói: “Đây là việc nên làm, phòng bếp đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mừng năm mới rồi, tất cả đều đã được sắp xếp thay người.”
Một câu nói tựa như vô tâm, nhưng tình hình lại thay đổi.
Lúc ở cùng nhau, cả nhà đều do lão thái thái quyết định, bây giờ lão thái thái ở với chi sáu, ngược lại phải hỏi ý Thẩm Dao, lão thái thái biết rõ chuyện gì Thẩm Dao cũng sẽ nghe theo bà nhưng bà vẫn không tự chủ được mà hỏi một câu, sau đó trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sự kỳ lạ này thoáng qua rồi biến mất, con người phải thừa nhận mình đã già, chia nhà rồi thì bà giảm được chuyện phiền lòng, có thể chính thức dưỡng lão, lão thái thái nhanh chóng xua đi suy nghĩ, lại nói với Thẩm Dao:
“Về phần Kinh Nhi, ta định giữ lại bên cạnh…”
Lão thái thái còn chưa dứt lời, Thẩm Dao đã giữ lấy tay Tạ Kinh, cười nói với bà cụ:
“Con cũng thích Kinh Nhi, Kinh Nhi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh người, có con bé làm bạn với người, con vui vẻ hơn ai hết.”
Tạ Kinh nghe vậy thì đỏ mắt lên, đưa tay ôm lấy Thẩm Dao vào lòng khóc ròng nói:
“Xin lỗi, cháu không thể giúp được người, Dao Dao, cháu cho rằng người sẽ không còn nữa, cháu sợ lắm… Có điều người cũng thật tài giỏi, thế mà còn dám ngụy trang làm người tà giáo bắn chết Đàm Tường, cháu thật bội phục sự can đảm này.”
Thẩm Dao ôm nàng ấy vỗ về: “Đều đã qua rồi, trong mắt bọn cháu là sinh tử tồn vong, trong mắt ta là chuyện bình thường, trẻ con lớn lên ở nông thôn trời sinh to gan, chỗ nào cũng dám xông vào.” Lúc nhỏ nàng từng mang theo Bích Vân đi theo Lưu Đoan chui vào mật đạo trong rừng, nếu như được nuôi dưỡng ở Kinh thành thì có lẽ tính tình của nàng cũng sẽ giống như Tạ Kinh.
Dù sao cũng là cô nương mười mấy tuổi, nói rõ sự việc rồi thì phiền não gì cũng qua.
Đúng lúc có ma ma quản sự đến xin chỉ thị của lão thái thái, hỏi xem một lát nữa bày tiệc đoàn viên ở đâu, lão thái thái vội vàng thu xếp, Thẩm Dao bèn nói chuyện thì thầm với Tạ Kinh.
Tạ Kinh nói cho nàng biết: “Nhà của bọn cháu cách nơi này một khắc đồng hồ đi đường, qua một con hẻm ngang là đến, tổ phụ nhiều con trai, không phân chia viện được, mấy người con thứ chen chúc ở tiền viện, mỗi người một căn phòng nhỏ, chật chội lắm, cha cháu và ngũ thúc là đích tử, lại cưới thê tử hết rồi, được chia cho nơi ở rộng rãi hơn một chút.”
“Dao Dao, trước kia cháu còn cho rằng mẫu thân cháu coi trọng cháu lắm, bây giờ xem như đã hiểu rồi, trong mắt bà ấy, cháu mãi mãi kém hơn nhi tử bà ấy.”
“Tổ phụ cháu chia viện lớn nhất cho nhà cháu, phòng chính ba gian, hai bên đều có một căn phòng phụ, phía sau còn có mấy căn phòng nhỏ, mẫu thân sắp xếp cho nhị đệ ở phòng phụ, cho đại đệ ở phòng nhỏ phía Đông mà vốn dĩ nên để cháu ở, lại muốn cháu và hai vị di nương chen chúc ở phòng nhỏ phía Tây.” Tạ Kinh tức giận, vén tóc trên trán, căm phẫn nói:
“Đại đệ năm nay mười một tuổi, nên đến viện ngoài ở, mẫu thân lại nói ở ngoại viện là mấy thúc thúc con thứ vô dụng, lo lắng bọn họ dạy hư đệ đệ, trong cơn tức giận cháu đã quay về chỗ thái tổ mẫu bên này.”
Trong lòng Thẩm Dao lại như gương sáng, chắc chắn là Ninh thị kia muốn ép Tạ Kinh về nhà chính nối lại quan hệ, chi trưởng đã mất tước vị, đại gia Tạ Văn Nghĩa chỉ là một Thông phán, năm nay còn đang thi cử, không rõ tương lai, Tạ Kinh có quan hệ tốt với nàng, lại được lão thái thái yêu thương, dùng nàng ấy để giật dây dắt mối là thích hợp nhất, Tạ Kinh không có tâm cơ, không nhìn ra được mưu tính sâu xa của mẹ ruột nàng.
Trước kia khi chưa chia nhà, ở bên cây đại thụ Tạ Khâm này, ở bên ngoài ai ai cũng tán thưởng con cháu Tạ gia tài giỏi, gia phong trong sạch liêm chính, nhưng chia nhà rồi thì mới phát hiện ra chẳng phải tài năng giỏi giang gì cả.
Thẩm Dao nhớ đến người học trò Quốc Tử Giám mà Tạ Kinh từng ái mộ:
“Lôi công tử kia gần đây thế nào rồi?”
Nói đến đây, Tạ Kinh lại nở nụ cười thần bí:
“Dao Dao, Lôi Minh đó thấy thân thế của cháu tốt nên không dám trèo cao, bây giờ tổ phụ cháu bị mất đi tước vị, cháu đã trở thành một tiểu thư quan lại bình thường, cháu có thể yên tâm qua lại với huynh ấy, hôm đó Kinh thành xảy ra chuyện, huynh ấy đến gần Tạ phủ, còn âm thầm đưa tin tức, có thể thấy được cũng quan tâm cháu, đêm qua trong lòng cháu khó chịu, viết một bức thư cho huynh ấy, sáng sớm hôm nay huynh ấy đã đến dưới cây hòe già ở ngõ sau nhà cháu, an ủi cháu rất lâu, nói rằng sang năm thi đỗ đạt nhất định sẽ đi cầu hôn.”
Tuy Thẩm Dao không dùng quy tắc đạo đức để trói buộc Tạ Kinh như những trưởng bối khác, nhưng cũng không thể quá mức được: “Cháu phải có chừng mực, thỉnh thoảng viết thư qua lại là được chứ không thể gặp mặt liên tục đâu, cho dù qua lại thì nhất định phải có ma ma đi cùng, tuyệt đối không thể bị người ta ức hiếp được.”
Ở nông thôn, Thẩm Dao từng thấy cô nương bị đối phương dụ dỗ vào rừng tằng tịu, sau đó to bụng thì không có cách nào thu dọn, đương nhiên Tạ Kinh sẽ không làm chuyện như vậy, chỉ là Kinh thành là nơi thế gia tụ tập, miệng lưỡi người đời đáng sợ.
Tạ Kinh ngượng ngùng nói: “Người lo lắng quá rồi, đầu xuân năm sau là huynh ấy phải thi cử, đâu có tâm tư làm như vậy, người yên tâm, cháu có chừng mực mà.”
“Mong cho chàng ấy thi đỗ đạt.” Nếu như Lôi công tử không thể đỗ Tiến sĩ, Tạ gia chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự này, Thẩm Dao hy vọng hôn sự của Tạ Kinh sẽ suôn sẻ.
Một lúc sau, trời hoàn toàn tối đi, xung quanh vang tiếng pháo trúc, đám người đại lão gia đều mang theo đích tử và những đứa trẻ có thể diện dự tiệc, người thì vẫn là người đó, nhưng nụ cười trên mặt đã bớt đi mấy phần chân thành, giữa các chi rõ ràng đã trở nên xa cách rồi.
Tạ Khâm không tham gia, bầu không khí trên bàn vuông thoải mái hơn một chút, Thẩm Dao ăn nửa chén sủi cảo, lại ăn chút đồ ăn, sau đó lặng lẽ nói cho lão thái thái biết mình muốn đến thư phòng với Tạ Khâm, lão thái thái để nàng đi.
Nàng vừa đi, người của mấy chi khác càng cảm thấy tự do.
Đám trẻ con không rành sự đời được tôi tớ dắt ra sân bắn pháo hoa, bình thường mấy vị gia đều không thích nghe lão thái thái nói chuyện lảm nhảm, từ trước đến nay cứ dùng bữa xong là đi, cho dù là đêm giao thừa thì cũng phải đi tìm thú vui, hôm nay lại ngồi chỉnh tề trước mặt lão thái thái.
Hôm nay đại lão gia đã sai người nghe ngóng, bên phía Cẩm y vệ quả thật có người đồn hắn thông đồng với Thái tử, có lẽ là vì nể mặt Tạ Khâm nên chỉ nói là cố ý dính líu, không có ý định lập án, chưa hẳn là tư thông với Thái tử nhưng không từ chối một cách rõ ràng cũng là thật, có điều nếu như hắn không phải là huynh trưởng của Tạ Khâm, Cẩm y vệ làm theo lời đồn mà bắt hắn vào ngục cũng không phải là không thể.
Lần này hắn cảm thấy may mắn tránh được một kiếp.
Vẻ mặt đại phu nhân ưu tư, lúc trước người có chủ ý chân đứng hai thuyền là nàng ta, đương nhiên là đã chịu rất nhiều chỉ trích từ đại lão gia, ngay cả ở trước mặt con cái, nàng ta cũng đã mất đi mấy phần uy nghiêm.
So sánh ra thì phu thê nhị lão gia oan ức hơn nhiều, theo bọn họ nghĩ, nếu không phải chi trưởng bị Tạ Khâm nắm được điểm yếu, bọn họ cũng không đến mức bị liên lụy.
Trước kia có tiền chung chống đỡ, danh tiếng Tạ gia chống đỡ, bọn họ ngồi dưới cây đại thụ hóng mát, bây giờ tự chịu lời lỗ, trong tay thoáng cái đã eo hẹp, không thể không sống thắt lưng buộc bụng.
Phu thê đại lão gia và nhị lão gia lần lượt than khổ.
Duy chỉ có tam lão gia và tam phu nhân giữ im lặng.
Tam phu nhân đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù thật sự chia gia sản thì chi ba cũng không có được chỗ tốt gì, sau khi chia nhà nàng ấy cũng không cần sợ đầu sợ đuôi, nhìn sắc mặt mẹ chồng và chị em dâu nữa, sau này thuận tiện qua lại với thân thích nhà mình, thẳng lưng mà làm người.
Lão thái thái hỏi tam phu nhân: “Nhà cửa bao lớn? Ở đủ không?”
Tam phu nhân ôn hòa tiếp lời: “Đương nhiên là không dễ chịu bằng sống dưới gót chân của lão thái thái, nhưng cũng có thể sống được ạ.”
Điều khó xử duy nhất là vốn liếng ít, tam lão gia không có bản lĩnh gì, sau này phải ngồi không ăn hoang.
Tam phu nhân buồn thì buồn, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra, ngay cả hai người con trai mà lão thái thái cũng không để ý, huống chi chi ba là con thứ.
Không ngờ lão thái thái suy nghĩ chốc lát rồi liếc mắt ra hiệu, ma ma tâm phúc dâng một chiếc hộp gấm hình chữ nhật lên.
Ánh mắt mọi người rơi trên chiếc hộp đó, cùng hiện lên vẻ khác thường.
Lão thái thái mở hộp ra đưa cho phu thê tam lão gia:
“Đây là hai phần sản nghiệp mà phụ thân con đặt mua ở thành Đông, một thôn trang đậu hũ, một thôn trang rượu, đậu hũ đó được làm theo công thức tổ truyền, nổi tiếng xa gần, cách chưng cất rượu cũng được mua lại từ lâu, nuôi sống được cả nhà già trẻ, chắc là không có gì đáng ngại.”
Như vậy thì bà cũng không phụ lòng lão thái gia rồi.
Tối hôm qua lão thái thái không lấy ra là vì sợ mấy nhi tử tranh đoạt, không chia đều được, bây giờ tất cả đã kết thúc, bà cho ai là tự do của bà, người khác chỉ có thể biết ơn.
Quả nhiên, phu thê tam lão gia nhìn nhau rồi đột nhiên rưng rưng nước mắt.
Tam lão gia quỳ xuống dập đầu với lão thái thái:
“Đa tạ mẫu thân đã thương nhi tử, nhi tử và con dâu mới có thể chống đỡ được cái nhà này.”
Đại lão gia và nhị lão gia thấy thế, cho rằng mình cũng có phần nên đều lộ ra ánh mắt chờ mong.
Lão thái thái cười lạnh: “Mấy năm nay lão đại gia nhờ uy phong của Khâm Nhi mà âm thầm nhận không ít lợi ích, con ra ngoài uống rượu chơi gái hào phóng lắm, phần của con ta trả lại cho Khâm Nhi hết rồi.”
Đại lão gia cạn lời, hậm hực gật đầu.
Đến lượt nhị lão gia, sắc mặt lão thái thái tốt hơn một chút nhưng vẫn kiên định: “Lão nhị gia giỏi buôn bán, chi hai các con không lo ăn lo mặc. Các con có mấy cửa hàng, mấy thôn trang ở Giang Nam, ta cũng biết rõ.”
Trong đó có không ít thứ được đặt mua bằng tiền cắt xén quỹ chung.
Sắc mặt nhị lão gia nóng rát.
Nhị phu nhân cười khổ: “Ăn mặc đúng là không lo, chỉ là…” Chỉ là không nói gì được nữa.
Lão thái thái nhìn con cháu ngồi đầy trong phòng: “Cứ như vậy đi đã, ta còn phải giữ một ít lại để thêm của hồi môn cho bọn trẻ.”
Trong lòng mọi người nghĩ, thêm của hồi môn thì có thể tốn bao nhiêu đồng, nói đến cùng thì vẫn là giữ lại cho Tạ Khâm.
Lão thái thái quả thật có suy nghĩ này.
Trước khi chết lão thái gia đã dặn dò bà, muốn gia tộc rễ sâu tốt lá, sừng sững không ngã thì không được chia gia sản, gia sản mà bị chia năm xẻ bảy thì sẽ không còn thế nữa, thay vì đưa cho các chi khác ăn chơi, chi bằng hãy để chúng tự lực cánh sinh, đưa gia sản cho người mạnh nhất, vì người mạnh nhất đó có thể chèo chống vinh quang của toàn bộ gia tộc.
Khi còn sống lão thái gia thích Tạ Khâm nhất, sở dĩ trước khi chết không chia gia sản là vì lo lắng lúc đó Tạ Khâm nhỏ, sẽ bị các huynh trưởng ngấp nghé.
Lão thái gia nhìn xa trông rộng, lão thái thái rất tán thành, mặc dù có chút đau lòng cho những người con trai khác, nhưng cuối cùng bà vẫn quyết định để lại toàn bộ gia sản cho Tạ Khâm.
Mọi người ngồi cùng lão thái thái một canh giờ, tiểu bối đều đến dập đầu thỉnh an, lão thái thái phát lì xì cho từng người.
Thẩm Dao được ma ma nha hoàn vây quanh đi về Cố Ngâm Đường, trên đoạn đường này, các ma ma và dâu con tụ tập ở chỗ gác cổng uống rượu chơi bài, tiểu nha hoàn thì đuổi theo mấy gã sai vặt đòi đèn hoa, đại thiếu gia của chi trưởng mang theo một đám tiểu bối tự do chơi ở trong sân, trong tay hắn giơ cao một ống pháo hoa, mọi người vây quanh hắn giành giật, có người bị trượt chân, có người ngã cắm đầu, tiếng khóc xen lẫn tiếng cười, huyên náo không ngớt.
Thẩm Dao nhớ lại đêm giao thừa trước kia, phần lớn thời gian nàng và Bích Vân sống nương tựa lẫn nhau, thỉnh thoảng đến nhà thím Lưu ăn chực sủi cảo rồi về, đến sau nửa đêm đều lẻ loi trơ trọi một mình gác đêm.
Nàng hâm mộ nhà có trẻ con:
“Từ trước đến nay Hầu gia đón giao thừa thế nào?”
Lê ma ma cười nói: “Hầu gia à, không thích náo nhiệt, giao thừa năm nào cũng thỉnh an lão thái thái, ăn bữa cơm đoàn viên rồi về viện của mình, nên đọc sách thì đọc, nên làm việc thì làm, trong mắt Hầu gia, ngày nào cũng giống như nhau.”
Thẩm Dao hơi thất vọng.
Nàng thích náo nhiệt.
Ánh mắt lại rơi trên người đám trẻ tập tễnh ê a học nói kia, đột nhiên có một chủ ý.
Nàng phải dỗ dành Tạ Khâm sinh con với nàng.
Thẩm Dao thì thầm dặn dò Bích Vân vài câu, Bích Vân muốn nói lại thôi mà nhìn nàng, nhịn một lúc rồi vẫn không kiềm được:
“Cô nương, mặt người có đau không?”
Lúc trước người vụng trộm mua thuốc phá thai là ai vậy?
Thẩm Dao ngượng ngùng sờ mũi, đẩy nàng ấy ra khỏi phòng ngoài: “Nhanh đi!”