Cuối cùng Lục Hành Thâm đưa ra một cái cớ vô cùng hợp lý.
"Mấy ngày nữa tôi phải kiểm tra giác quan mới cho cậu, yêu cầu cậu hàng ngày ở lại đây phối hợp quan sát, không thể ra ngoài."
Hạ Ca bị thuyết phục.
Không cần phải đi gặp mặt thượng tá cũng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, mắt thường có thể thấy tươi tắn hẳn lên.
Đến cả thịt nướng cũng ăn thêm mấy xiên.
Khả năng hành động của Lục Hành Thâm rất mạnh, nói muốn cho Lâm Ngọc Âm biết, đợi đến lúc Trần Tiếu Niên đi, Hạ đi ngủ thì liên lạc với cậu ta bằng trí não để bàn giao chuyện này.
Ban đầu thái độ Lâm Ngọc Âm rất kịch liệt, phản đối dữ dội.
"Tôi không muốn gặp anh ta! Anh Lục, anh biết tôi... tôi không thích anh ta mà... Người máy kia đâu? Không phải chuyện này là vì cậu ta ư, vì sao không để cậu ta đi?"
"Cậu ấy chưa tỉnh."
Lục Hành Thâm trợn mắt nói dối: "Cậu quên rồi à? Mấy hôm nay cậu cáo bệnh với bên ngoài, thế vì sao cậu không đi được, Lâm Ngọc Âm, không phải cậu vẫn luôn muốn ra ngoài à? Một tuần rồi, ra khỏi cửa ngắm ánh mặt trời chút đi."
"Anh Lục..."
Lâm Ngọc Âm dịu giọng, đáy mắt loé lên ánh nước: "Tôi biết anh đang lo cho tôi, nhưng tôi thà cứ ở nhà không ra ngoài còn hơn, tôi không gặp ai cả, cũng không gặp người kia, không phải anh nói anh ta thích tôi lắm à? Ai biết đến lúc đó anh ta sẽ làm gì..."
Nếu chỉ nghe y nói, người không biết sẽ không đoán ra đang nhắc đến Phó Bạc Vọng, phải nói biến hắn thành tên lưu manh không biết điều cũng không đủ.
Lục Hành Thâm hỏi lại: "Thật à?"
Lâm Ngọc Âm không khỏi căng thẳng, đã mấy ngày rồi y không nói chuyện với ai, cả ngày ở trong phòng bực dọc, nếu không phải học thì là chơi game, luyện đàn.
Điều này khiến y càng dễ gắt gỏng hơn trước, ngón tay vô thức cuộn chặt: "Tôi ghét anh ta như vậy, lỡ đến lúc tôi không nhịn được, bị lộ thì làm sao đây? Tôi, tôi không giỏi nói dối. Nếu bị anh ta nhìn ra, mọi cố gắng trước kia của chúng ta đều uổng phí."
"Cậu không cần lo."
Lục Hành Thâm đã sớm đoán ra y sẽ từ chối như vậy, khẽ cười: "Bây giờ hắn gi3t chết người máy cậu thích, còn ra tay với người bạn chơi thân của cậu, dù cậu tỏ ra chán ghét cũng không sao, không chừng hắn sẽ xin lỗi, tất nhiên cậu đừng nhận lời xin lỗi của hắn."
Lâm Ngọc Âm ngẩn ra, cụp mắt im lặng mấy giây, kỳ quái nói: "Vậy à? Là vậy sao... Thượng giáo... không ngại chứ?"
"Tôi nghĩ thế."
Lục Hành Thâm thuyết phục: "Cho nên cậu có thể thả lỏng, đến lúc đó sẽ khá đông, cậu không cần lo hắn gây chuyện, làm xong việc rời đi là được rồi."
"Anh Lục... Vậy tôi phải như thế này thêm bao lâu?"
Lâm Ngọc Âm không cãi hắn tiếp mà đáng thương nói: "Tôi phải trốn ở đây bao lâu?"
"Nếu như không muốn cũng không cần làm, tất nhiên tôi sẽ không ép cậu, Lâm Ngọc Âm."
Lục Hành Thâm thấy cậu ta dao động, dịu giọng kiên nhẫn nhắc nhở: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, Phó Bạc Vọng đã chấp nhận việc cậu ghét hắn, dù cậu tự kết hôn, sau khi cưới sống chung như người xa lạ, hắn cũng sẽ không quan tâm hoặc để mắt cậu."
"Không! Không được!"
Giọng Lâm Ngọc Âm đột nhiên cao lên, trở nên bén nhọn: "Không đâu! Tôi đã làm nhiều như vậy, đi tới bước này rồi, sao có thể từ bỏ! Dù Phó Bạc Vọng có chết ở ngoài, tôi cũng phải thoát khỏi thân phận này, thoát khỏi nhà họ Lâm!"
Đôi con ngươi lạnh lẽo của Lục Hành Thâm nhìn bóng người trước mắt, ý mỉa mai chợt loé lên.
"Hắn sẽ không chết."
***
Vì lúc nướng đồ ngoài trời bị bỏng nên kế hoạch lắp xúc giác được đẩy lên.
Các dây thần kinh xúc giác trên da không dễ lắp như khứu giác vị giác mà liên quan tới toàn thân, vì lý do an toàn, Lục Hành Thâm sẽ làm da tay trước.
Theo lý mà nói xúc giác ở tay nhạy bén nhất, cũng là nơi phức tạp nhất, chỉ cần làm tốt nơi này, những chỗ khác sẽ không dễ xảy ra vấn đề.
Những thứ cần chuẩn bị hơi phức tạp, sang hôm sau, Lục Hành Thâm mất dạng cả ngày, không phải ngâm trong phòng thì cũng đi lại trong tầng hầm.
Đợi tới gần chiều hắn mới mang thành quả ra đi vào phòng 996.
"Dù lần này chỉ là da và thần kinh trên tay nhưng cần khá nhiều thời gian, cũng không thể để cậu ngủ đông giữa chừng."
Lục Hành Thâm cẩn thận nói hết những điều cần chú ý cho Hạ, dáng vẻ nghiêm túc khiến Hạ Ca không nhịn được thu lại nụ cười: "Nên cậu phải chuẩn bị sẵn sàng."
Hạ Ca ừ mấy lần, sau đó nghiêm túc nói: "Chuẩn... chuẩn bị gì? Phải ngồi im, không cử động, không lên tiếng trong thời gian thật dài à?"
"Đúng vậy, rất dài."
Lục Hành Thâm xoa đầu cậu, bình tĩnh nói: "Cho nên nếu muốn ăn, muốn chơi, muốn làm gì thì nhân lúc chưa bắt đầu chuẩn bị hết đi, làm xong sớm."
Hạ Ca: "... Được được."
Nửa tiếng sau, Hạ Ca nằm ngửa giữa một vòng đồ ăn vặt, đồ chơi vây quanh chờ cải tạo.
Khung cảnh khiến người ta hoa mắt không thể quấy rầy trạng thái làm việc của Lục Hành Thâm.
Cùng lúc đó, Trần Tiếu Niên lái xe bay tới đón Lâm Ngọc Âm, muốn đi chung đến chỗ gặp quân đội.
Đúng như kế hoạch đã lên sẵn từ trước, cậu ta giả vờ không biết Lâm Ngọc Âm và Hạ là hai người khác nhau, nở nụ cười ấm áp, khách sáo hỏi thăm sức khoẻ.
Lâm Ngọc Âm mỉm cười gật đầu, cử chỉ lịch sự phải phép, trước khi lên xe còn cẩn thận đạp chân lên thảm trước cửa nhà, tránh mang bụi từ đế giày lên.
"Tôi khoẻ hơn rồi, cảm ơn đã quan tâm."
Trần Tiếu Niên ừ một tiếng, nụ cười trên mặt nhạt đi, không có hứng thú nói tiếp.
Quả nhiên mặt ngoài giống nhau đến đâu thì vẫn vô dụng, dù sao cũng không phải chung một người.
Vậy cũng tốt.
Địa điểm, thời gian đều do Phó Bạc Vọng chọn, là một căn nhà xa nội thành nhưng không quá vắng vẻ.
Nhà tầng không quá cao, dường như vốn là một toà nhà được thuê để làm ăn, xung quanh có một vùng công viên ngập nước và một sân đánh golf thưa người.
Lúc xe của Trần Tiếu Niên đến, toà nhà kia đã bị người bên quân đội chiếm dụng toàn bộ, từ sân, cổng, các tầng khác nhau đều có người đóng giữ.
Không thể trách bọn họ bày sẵn trận địa như vậy.
Trần Tiếu Niên dừng trước cửa ra vào, sau khi xác nhận thân phận thì đi vào với Lâm Ngọc Âm.
Tất cả đều diễn ra thuận lợi, người phụ trách là Phó Bạc Vọng và phó quan của hắn, xác nhận thiết bị cải tiến, dùng thử tại chỗ, kiểm tra đo lường xong sẽ xác nhận tài liệu và hợp đồng.
Hợp đồng được lưu dưới ba dạng điện tử, đám mây, giấy để tránh bất cứ hậu hoạ nào.
Vì để đề phòng tài liệu lọt ra ngoài, lần này bọn họ không đọc tài liệu ngay tại chỗ mà để Trần Tiếu Niên cùng nhân viên nghiên cứu quân đội chuyên nghiệp đưa chip tới một căn phòng khác kiểm tra.
Trong căn phòng trống, trừ lính canh gác ra, Phó Bạc Vọng chờ bốn người ngồi hai đối hai ở hai bên bàn, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Từ lúc bọn họ đi vào, ánh mắt Phó Bạc Vọng đã khoá chặt trên người Lâm Ngọc Âm, người thông minh đều biết hai người này có hôn ước, cũng có thể nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa cả hai.
Nhất là phó quan Trương.
Gã biết Phó Bạc Vọng muốn từ hôn, cũng biết tới giờ Phó Bạc Vọng dần có thói quen thích kéo dài.
Cuối cùng gã cũng biết vì sao lại kéo dài tới tận giờ rồi.
Phó quan Trương làm việc cạnh Phó Bạc Vọng, trừ tình anh em nhiều năm ra không thể thiếu tính cách bù đắp cho nhau, qua sự kiện đột ngột xảy ra trước đây cộng thêm một tuần này Phó Bạc Vọng cực kỳ khó chịu đã nhìn ra hai người này có vấn đề.
Chính gã cũng không dám tin, thậm chí cảm thấy việc Phó Bạc Vọng quan tâm đối tượng thông gia khó mà tin nổi.
Nhưng hôm nay hai người trong cuộc đứng ngay trước mặt, bầu không khí quỷ dị, gã muốn tự lừa mình dối người cũng không được.
Đây mà là mới biết yêu gì.
Đây là vì yêu sinh hận thì có?
Lâm Ngọc Âm cứ giữ thái độ lạnh nhạt, toàn bộ quá trình tâm lặng như nước, giải quyết việc chung, hoàn toàn xem thượng tá Phó như nhân viên hợp tác xa lạ.
Trong lòng phó quan Trương suy nghĩ rất nhiều, không khỏi lo lắng cho anh bạn cũ của mình, Phó Bạc Vọng tuổi trẻ tài cao, thân thế không tốt, chính gã nhìn hắn bò lên tới vị trí này, nói là anh em thân thiết cũng không đủ.
Gã không thể trơ mắt nhìn anh em thân thiết có chuyện lại chỉ biết vờ làm ngơ được.
Mấy giây im lặng trôi qua, gã ho khan một tiếng khiến ba người còn lại ngạc nhiên, sau đó lén đạp vào chân Phó Bạc Vọng ngồi bên cạnh dưới chân bàn.
Phó Bạc Vọng bỗng sực tỉnh, nhìn phó quan bên cạnh rồi lại nhìn Lâm Ngọc Âm lạnh lùng cúi đầu nghịch trí não.
Sóng ở đây bị cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài, trí não không có gì để nghịch, cùng lắm chỉ chơi được ít game.
Hắn biết thật ra Lâm Ngọc Âm không muốn nói chuyện với mình, dù một ánh mắt cũng không muốn cho hắn.
Ánh mắt Phó Bạc Vọng càng loé lên, hắn nhìn người đối diện, cuối cùng mới nhớ ra mình có miệng, cất tiếng gọi.
"Lâm Ngọc Âm."
Hàng mày Lâm Ngọc Âm chợt nhăn lại.
Vẻ phản cảm, chán ghét không hề giả tạo.
Phó Bạc Vọng thấy cậu ta không phản ứng, nói tiếp: "Cảm ơn em... Bấy lâu nay... cố gắng nghiên cứu ra thiết bị này, nó rất quan trọng với tôi."
Trần Tiếu Niên bên cạnh không nhìn nổi mà ho nhẹ một tiếng, nửa đùa nửa thật mỉm cười: "Thượng tá thật biết đùa, thứ này được tôi và cậu Lâm cùng nghiên cứu để giúp đỡ thêm nhiều người khác."
Bóng gió là anh cũng phải cảm ơn tôi, vả lại nói rõ thứ này không phải làm riêng cho anh.
Phó Bạc Vọng vẫn nhìn chằm chằm người đối diện, Lâm Ngọc Âm lại không nhìn hắn, cũng làm lơ Trần Tiếu Niên bên cạnh.
"Em đã nói em ủng hộ việc tôi làm, ai nói gì cũng sẽ hiểu cho tôi."
Lâm Ngọc Âm không khỏi chán ghét, bàn tay bên người cuộn lại nắm chặt.
"Vậy à?"
Lúc cậu ta cất tiếng, âm điệu lạnh lùng cực kỳ bài xích.
Cậu ta rất không vui.
Thế thân kia nói mấy lời lảm nhảm vô dụng nhiều như vậy?
Đúng là thừa thãi.
Lâm Ngọc Âm chớp mắt trông cực kỳ vô tội: "Xin lỗi thượng tá, tôi không nhớ nữa."
Ý xa lánh khiến mấy lời định thốt ra của Phó Bạc Vọng nghẹn lại.
Hắn vốn muốn hỏi bây giờ em còn nghĩ vậy nữa không?
Hối hận không?
Chỉ một lát sau, người kiểm tra đã trở về.
Đồ đã xác nhận xong, có thể hoàn thành bước cuối cùng.
Trên mặt bàn là mấy bản hợp đồng cần ký liên quan đến giao dịch, hiệp nghị bảo mật, còn có một số hạng mục công việc cần chú ý.
Trần Tiếu Niên và Lâm Ngọc Âm đồng thời cầm lấy đọc, xác nhận các mục bên trên.
Đến lúc ký tên, bàn tay cầm bút của Lâm Ngọc Âm do dự mấy giây.
Quả thật cậu ta đã dùng cả đêm tập luyện vì bị Lục Hành Thâm thuyết phục, vì để an toàn, cậu ta phải xử lý ổn thoả, cẩn thận ký tên bằng nét bút ngây ngô đứt quãng của người máy, phân rõ quan hệ với mình.
Nhưng mà...
Lâm Ngọc Âm nhìn lên, quả nhiên gặp phải ánh mắt đang đè nén của thượng tá Phó.
Rất nóng.
Thượng tá đứng ở trên cao, lạnh lùng vô tình có tiếng mà cũng có thể bày ra dáng vẻ như nhận thua vậy ư?
Rõ ràng là người khiến người khác vừa e ngại vừa ghét hận, mới chỉ nhìn thêm một cái đã dấy lên thêm hi vọng rồi à?
Nỗi sợ bị phát hiện, bị bắt quả tang cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Quả nhiên mọi thứ đều như Lục Hành Thâm đã nói, Phó Bạc Vọng bây giờ sẽ không suy nghĩ nhiều về thái độ của y.
Dù là thần thánh cũng sẽ có lúc làm sai, huống gì Phó Bạc Vọng sẽ có lúc lơi lỏng cảnh giác.
Xưa nay Lâm Ngọc Âm không phải là một người cẩn thận.
Lúc đặt bút, cảm xúc nào đó không ngừng lan ra, tràn lên chiếm hết đầu ngón tay cậu ta.
Hàng chữ đặt xuống viết ra lời cam kết, cũng ký tên thật của Lâm Ngọc Âm.
Nét chữ mang theo sự tuỳ ý, tản mạn, thoạt nhìn như không nghiêm túc đặt bút mà chỉ hận không thể sớm xong việc, viết linh tinh vội vàng, thật ra lại xinh đẹp có phong cách, mang hơi thở của kẻ giàu có.
Kiểu chữ như vậy viết ra sẽ được danh gia khen thư pháp đẹp.
Như vậy thì đã sao?
Lâm Ngọc Âm khẽ nhíu mày, đặt bút xuống, thu tay thu tư thế cực kỳ nhã nhặn.
Chẳng qua chỉ là một thế thân, bây giờ người được xem trọng, cẩn thận đối đãi là cậu ta, tất cả đều là của y.
Phó Bạc Vọng ở đối diện cầm lấy hợp đồng, ký tên mình bên cạnh, đóng mấy con dấu đặc biệt.
"Được rồi."
Phó quan Trương khẽ thở phào, cho người mang hết đồ đi, đồng thời bảo bọn họ cất các hợp đồng liên quan thật kỹ.
Gã chủ động đứng dậy, mỉm cười đi vòng qua bàn: "Thời gian còn sớm, để ăn mừng lần hợp tác này, chúng ta đi dạo đi, nào, cậu Trần, để tôi dẫn cậu đi xem..."
Trần Tiếu Niên cứ vậy bị gã lôi đi, động tác nhìn thì khách sáo nhưng sức lại rất lớn.
Cậu ta trợn mắt, dùng ánh mắt giận dữ mắng phó quan Trương vô liêm sỉ.
Sao gã không viết luôn mấy chữ "Tác hợp cho hai người kia, bóng đèn đi thôi" luôn đi?! Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ!
Vừa định quay đầu, Phó Bạc Vọng đã giữ chặt tay Lâm Ngọc Âm.
"Em đi theo tôi."
Lâm Ngọc Âm không khỏi ngạc nhiên, giọng điệu này... Quá ngang ngược vô lễ khiến y không vui.
Vô thức bị kéo đi mấy bước, y bỗng hất tay, thoát khỏi sự lôi kéo của Phó Bạc Vọng, chau mày nói: "Thượng tá."
Trong chốc lát, xung quanh đã chỉ còn hai người họ.
Phó Bạc Vọng đi trước, bị hất ra cũng không giận, chầm chậm xoay lại, trong mắt đã không còn nhiệt độ ban nãy.
Cảm giác đè ép đáng sợ, địch ý khiến người khác run rẩy làm cơ thể Lâm Ngọc Âm cứng đờ, không nói thành lời.
Y không hiểu vì sao hắn lại trở mặt như vậy: "Anh... anh định làm gì?"
Không thể nào.
Dù nói thế nào đi nữa, Phó Bạc Vọng cũng không thể làm gì y trong tình huống lẫn nơi này!
Phó Bạc Vọng tới gần, một giây sau, hắn móc khẩu súng gắn bên cạnh hông ra nhắm thẳng y.
Cạch, tiếng súng lên đạn.
Con ngươi Lâm Ngọc Âm đột nhiên co rụt, mồ hôi lạnh thoáng chảy ròng sau lưng, lui về dựa lên vách tường sau lưng, run đến mức gần như không đứng vững.
Sao có thể như vậy... Sao lại biến thành thế này?!
Chẳng lẽ thất bại rồi ư? Bị phát hiện rồi?
"Thượng tá, sao anh..."
"Sao tôi phát hiện ra?"
Phó Bạc Vọng từng bước tới gần, dán chặt họng súng lên trán Lâm Ngọc Âm, nhiệt độ lạnh lẽo của kim loại truyền tới, sức lực không hề nhẹ nhàng ép Lâm Ngọc Âm ngẩng đầu, không dám cử động mà nhìn vào mắt hắn.
Cậu ta bị doạ sợ, đến cả lúc sợ hãi cũng đoan trang như vậy.
Phó Bạc Vọng cười khẩy: "Suýt nữa tôi đã bị cậu lừa."
"Không, không phải... Thượng tá, anh nghe tôi giải thích, không phải tôi..."
Bị phát hiện rồi!
Hốc mắt Lâm Ngọc Âm lập tức chứa đầy nước mắt, cực kỳ đáng thương, cũng cực kỳ vô tội: "Xin anh..."
Nụ cười trên mặt Phó Bạc Vọng dần nhạt đi, nhìn chằm chằm dáng vẻ đau khổ cầu xin, rất giống, giống đến mức khiến tim hắn nặng nề theo.
Vô nghĩa.
Thật vô nghĩa.
Địch ý đã dịu đi, Phó Bạc Vọng đặt súng xuống, một tay bóp mạnh cổ y ghì lên vách tường, sau đó ghé vào tai, trầm giọng đe doạ.
"Đừng làm những chuyện như vậy bằng ánh mắt và giọng nói của em ấy, đồ giả mạo, hôm nay tôi có thể bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau."
Lâm Ngọc Âm bỗng cứng đờ.
Cơn khó thở khiến y đau đớn, nhưng giọng nói bên tai càng khiến đầu óc y ong lên.
Giả mạo...
Y bị xem như... thứ gì đây?
"Gửi lời lại Lâm Ngọc Âm, tôi sẽ gửi bản hợp đồng khác."
Phó Bạc Vọng cắn răng, đè nén tức giận và không cam lòng, trầm giọng nói: "Nói với em ấy, nếu em ấy không muốn gặp tôi tới vậy cứ nói thẳng, tôi có thể đi đường vòng, phái người khác đến bàn bạc thay tôi, nhưng đừng dùng người máy như thế này! Đừng tưởng ai thấy người giả mạo cũng có thể vui vẻ một cách ngu xuẩn!"
Vừa mới dứt lời, hắn chợt vung tay vứt Lâm Ngọc Âm sang một bên, lăn bịch trên đất.
Mu bàn tay lẫn trán của Phó Bạc Vọng nổi lên gân xanh, lại không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Âm ngã thật mạnh, cơ thể đau nhức, một tay che lấy cổ mình, cuống họng đau rát thở không ra hơi, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới chầm chậm ngồi dậy, nước mắt nhem khắp mặt, giãy dụa vịn lấy cạnh bàn chống đỡ cơ thể.
Đau quá, đau quá.
Hận.
Đau đớn dần nhạt bớt, cơ thể y lại càng run rẩy dữ dội, ngón tay dần kéo căng, phát ra tiếng ma sát bén nhọn đau tai như đang cào trên mặt bàn cứng.
Y ngồi trên ghế, bị ngọn lửa căm hận nhục nhã tra tấn đến gần như mất khống chế.
Dựa vào đâu... Dựa vào đâu dựa vào đâu!
Y mới là thật, y mới là Lâm Ngọc Âm, dựa vào đâu lại phải chịu đối xử như người máy, bị Phó Bạc Vọng đối xử ác độc như thế!
Lâm Ngọc Âm rất hận, đôi mắt đỏ ngầu, cuối cùng khi ngoài cửa vang lên tiếng đập thì dùng sức đẩy, quét hết toàn bộ chén bát và bình hoa xuống đất phát ra tiếng choang thật lớn.
Phó Bạc Vọng đã đi xa, y trừng mắt tràn ngập hận ý nhìn theo bóng lưng hắn, lại không xông lên nói cho đối phương biết mình là người hay thế thân.
Chút lý trí cuối cùng khiến Lâm Ngọc Âm nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống xúc động làm vậy.
Vẫn chưa phải lúc...
Bây giờ xông qua giải thích sẽ khiến mọi thứ thành công toi, cố gắng của y, kế hoạch của y... không thể mắc cạn vào lúc này.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Lâm Ngọc Âm cuống quít lấy khăn ướt lau mặt, điều chỉnh trí não sửa soạn lại bề ngoài, sau đó lại trở nên điềm đạm đáng yêu, yếu đuối vô hại, đi ra mở cửa.
Trần Tiếu Niên đứng ngoài cửa nhìn y, lại ngó qua vai nhìn đồ đạc vương vãi đầy đất.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi choáng, đứng không vững nên làm đổ hết rồi."
Trần Tiếu Niên: "... Phó Bạc Vọng không làm gì cậu chứ?"
Cậu ta đã nhanh chóng thoát khỏi gã phó quan khó chơi kia, gấp gáp quay về.
Lâm Ngọc Âm nghe thấy câu này, muốn nói lại thôi, đôi mắt ậng nước, lắc đầu.
Theo động tác lắc đầu của y, nước mắt rơi xuống hai giọt, y cuống quít nâng tay lên lau: "Không không, thượng tá không làm gì cả, do, do tôi không tốt..."
Trần Tiếu Niên: "... Vậy tôi yên tâm rồi."
Lâm Ngọc Âm: "?"
Trần Tiếu Niên thở một hơi thật dài, xoay người đi ra, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.
May mà hôm nay Lâm Ngọc Âm đi chứ không phải Hạ, quả nhiên Phó Bạc Vọng không phải loại tốt lành gì, bằng không người bị bắt nạt sẽ là Hạ.
Trông tình hình này cũng không giống bị phát hiện, ừm, hết nguy hiểm rồi.
Lâm Ngọc Âm:???
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Bạc Vọng: Đừng xem tôi như loại đàn ông cặn bã high được với cả thế thân!