Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới

Chương 73: Tính toán của từ thục cầm



Với miếng thịt tôm hùm trong miệng, An Tình nói cảm ơn một cách không rõ ràng.

“Bố, sao bố không đợi chúng con rồi bắt đầu.”

Từ Thục Cầm mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ từ cửa đi vào.

Mái tóc xoăn nhẹ nóng bỏng buông xõa bên hông, trên khuôn mặt mượt mà trang điểm đậm, cánh tay đeo túi xách hàng hiệu.

Tống Nguyên Minh và Tống Triết theo sát phía sau, cùng nhau đi vào phòng ăn.

Ông cụ Tống tỏ vẻ không vui, một nhà ba người của người con thứ hai: “Đã sớm thông báo trước cho các con rồi mà, là các con tự mình nói có việc, không trở về ăn cơm.”

Nói xong, quay đầu lại nói với An Tình: “Đây là thím của cháu, ngày hai cháu kết hôn, cô ấy có buổi biểu diễn ở nước ngoài, không thể trở về tham gia hôn lễ của hai cháu được.”

An Tình mặt không chút thay đổi đáp lại, nhìn Từ Thục Cầm rồi gật đầu.

Từ Thục Cầm có gia thế bình thường, dựa vào bản thân thi vào học viện hý kịch.

Hiện tại được gả vào nhà họ Tống, trải qua nhiều năm cuộc sống quyền quý như vậy, sớm đã quên cuộc sống lúc trước rồi.

Nhìn bộ dáng thô bỉ của An Tình, trong mắt bà ta tràn đầy sự châm chọc.

Không ngừng đánh giá An Tình từ trên xuống dưới, nhìn cô ăn mặc tùy ý, hơn nữa lại là quần áo rẻ tiền.

Không hề che dấu sự kiêu ngạo trên mặt.

Dời tầm mắt, nhìn về phía ông cụ Tống: “Bố à, con thấy cháu dâu ăn mặc quá tùy ý, như vậy đi ra ngoài sẽ bị người ta cười chê đấy.”

Ông là ông cụ lớn tuổi, ngoại trừ những dịp đặc biệt thì mới mặc vest.

Mặc quần áo riêng đều tương đối thoải mái, ông cụ Tống cúi đầu, nhìn An Tình ăn mặc giản dị: “Bố cảm thấy rất đẹp.”

Sắc mặt Từ Thục Cầm có chút xấu hổ, không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Người trẻ tuổi tuy rằng mặc cái gì cũng đẹp, nhưng nhà họ Tống không phải nhà bình thường, ăn mặc vẫn phải chú ý một chút, thím có mấy bộ đồ cao cấp, chưa mặc lần nào, đợi lát nữa thím bảo người giúp việc đưa tới cho.”

Ý cười nơi khóe miệng An Tình dần dần càng sâu, đôi mắt đen như đầm sâu, hiện lên cảm giác lạnh lẽo.

Cô vẫn chưa lên tiếng.

Tống Hàn buông đũa xuống, nhận lấy khăn tay người giúp việc đưa tới.

Lau ngón tay thon dài trắng nõn, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh như băng: “Thím à, những bộ quần áo kia thím cứ giữ lại tự mặc, dù sao An Ý cũng không cùng tuổi với thím, quần áo của thím, cô ấy mặc không hợp đâu.”

Nói xong, anh nhướng mắt lên, nhìn về phía Từ Thục Cầm, đáy mắt toát ra sự lạnh lùng: “Nếu cô ấy muốn loại quần áo gì, cháu sẽ mua cho cô ấy, cho dù chạy khắp thế giới, cháu cũng sẽ mua về cho cô ấy.”

Nghe được lời Tống Hàn nói, sắc mặt Từ Thục Cầm chậm rãi trở nên vặn vẹo.

Tống Hàn đang chế nhạo rằng bà ta già.

An Tình ở một bên thiếu chút nữa cười không ra tiếng, khuôn mặt lạnh như băng hơi cử động một chút, không nghĩ tới Tống Hàn cũng độc miệng như vậy.

Ngực Từ Thục Cầm không ngừng phập phồng vì tức giận.

Nhưng chạm đến ánh mắt Tống Hàn, trái tim Từ Thục Cầm như phát hiện ra điều bí ẩn, vô tình lay động.

Không ngừng lay động.

Năm đó sau khi cháu trai của bà ta bị người ta bắt cóc rồi được cứu trở về, cả con người anh đã thay đổi chóng mặt.

Mỗi lần nhìn ánh mắt của anh, sâu trong đáy mắt lộ ra sát khí nồng đậm.

Tựa hồ nhìn thấu ngụy trang của bà ta, năm đó anh bị người ta bắt cóc, quả thật bà ta có nhúng tay vào.

Chính bà ta đã tiết lộ thông tin cho kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Tống, tạo cơ hội cho người đó bắt cóc Tống Hàn.

Nhà họ Tống có sản nghiệp lớn như vậy, thiếu một người, con trai bà ta lại có thể thêm một phần gia sản.

Một chút bà ta cũng không hối hận về chuyện năm đó đã làm, người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn.

Bà ta có chút bối rối, lấy từ trong túi ra hộp quà màu đỏ, đưa cho Tống Hàn: “Lần này thím tặng quà cưới cho hai vợ chồng các cháu.”

“Cảm ơn thím.”

Giọng nói trầm thấp của Tống Hàn vang lên bên tai mọi người.

Cao Nghị đi lên trước, nhận lấy hộp quà trong tay Từ Thục Cầm.

Từ Thục Cầm mím đôi môi đỏ mọng: “Không có gì.”

Nói xong, cầm lấy đũa trong tay, gắp bào ngư bỏ vào bát Tống Triết: “Con trai ăn nhiều một chút.”

Tống Triết vỗ vỗ cái bụng to phồng lên, anh ta đã cùng những người bạn đó ra ngoài ăn cơm rồi.

“Mẹ, con không ăn, con ở bên ngoài đã ăn no rồi.”

Ông cụ Tống liếc mắt nhìn dáng vẻ Tống Triết: “Suốt ngày ở bên ngoài chơi bời thôi.”

Tống Triết bất mãn mở hai mắt nhỏ nhắn của anh ta ra: “Ông nội, cháu ra ngoài ăn cơm, là vì xã giao mà.”

“Đây là cái cớ để cháu ăn uống vui vẻ thì có.” Ông cụ Tống trong cơn giận dữ thiêu đốt.

Trên khuôn mặt mập mạp của Tống Triết lộ ra nụ cười xấu hổ: “Ông nội, như lời ông nói, cháu cũng vì công ty cũng làm không ít việc, hiện tại doanh thu của công ty tăng lên không ít mà.”

Không nhắc tới thì còn tốt, nhắc tới thì ông cụ Tống lại tức giận, lúc trước Tống Triết hưng phấn chạy tới tìm ông ấy.

Muốn bắt đầu một doanh nghiệp của riêng mình và để cho anh ta đầu tư.

Thấy anh ta hứng thú xông lên như vậy, ông ấy cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình của Tống Triết, liền cầm một phần tiền cho anh ta.

Sau khi công ty thành lập, Tống Triết mượn tài nguyên của nhà họ Tống, kéo được không ít đơn hàng, ông ấy cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Không nghĩ tới Tống Triết lại lén lút cắt giảm vật liệu, trong đó có không ít khách hàng lâu năm làm ăn với nhà họ Tống chạy đến chỗ ông ấy khiếu nại.

Vẫn là Tống Hàn ra mặt mới giải quyết được những chuyện này.

Người bên ngoài nhìn công ty của Tống Triết có tiếng tăm, quả thật vẫn là nhà họ Tống điều hành.

“Doanh thu của công ty tăng lên như thế nào, trong lòng cháu không biết sao?”

Tống Triết không thèm để ý tựa vào ghế, thịt mỡ trên người run rẩy, trên mặt đầy dầu không thèm để ý: “Kiếm được tiền là được.”

“Số tiền đó là cháu kiếm được à? Là Tống Hàn kiếm được đấy, cháu ở công ty giống như đồ vô dụng vậy, nếu như không phải Tống Hàn quản lý thì đã sớm đóng cửa rồi.”

Nói xong, nhìn Tống Nguyên Minh đang ngồi ở đó, yên lặng ăn cơm.

Tống Nguyên Minh lúc còn trẻ rất đẹp trai, học tập cũng không kém, nhưng lại sinh ra nghiệt chướng như vậy.

Từ nhỏ đã không thích học tập, lớn lên suốt ngày đánh nhau chọc thị phi khiến ông ấy lúc nào cũng trong tâm trạng tồi tệ.

Ông ấy thực sự không biết anh ta giống ai nữa.

Từ Thục Cầm không vui nói: “Bố à, bố nói tống Triết như vậy, con thấy khó chịu đấy, Tống Triết mỗi ngày đều dậy sớm đến công ty, tận tâm tận lực, tiền kia sao không phải thằng bé kiếm được chứ?”

Ông cụ Tống trừng mắt: “Con có chắc là thằng bé ở công ty mỗi ngày chứ không phải ở bên ngoài không?”

“Thằng bé... đương nhiên là thằng bé ở công ty rồi.” Từ Thục Cầm không chắc chắn nói, quả thật con trai của bà ta như thế nào, trong lòng bà ta biết rất rõ.

Nhưng bà ta không muốn nghe thấy bất cứ ai nói rằng con trai mình không tốt.

Thân thể ông cụ Tống tức giận không ngừng run rẩy, ông ấy đưa tay chỉ vào Tống Triết: “Con cứ để cho nó làm vậy đi, sau này rời khỏi nhà họ Tống xem thử nó làm sao sống bây giờ.”

Ngực Từ Thục Cầm đập lỡ nhịp, ánh mắt bối rối nhìn về phía ông cụ Tống: “Bố, bố cũng không thể thiên vị, Tống Triết cũng là con cháu nhà họ Tống, gia sản cũng có một phần của thằng bé mà.”

“Nhà họ Tống rơi vào trong tay nó, sớm muộn gì cũng sẽ lụi tàn thôi.”

Tròng mắt Từ Thục Cầm đảo đảo, ông lão này, vẫn không cho Tống Triết tiến vào hội đồng quản trị công ty, nói không chừng có thể nhân cơ hội này, để ông ấy buông lỏng.

Bà ta cố ý nhẹ nhàng nói: “Bố, bố xem có cần phải sắp xếp cho Tống Triết tiến vào hội đồng quản trị công ty không, để cho thằng bé học quản lý, học xong sẽ quản lý công ty.”

Ông cụ Tống nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Từ Thục Cầm, đương nhiên biết tính toán trong lòng của bà ta, để Tống Triết tiến vào hội đồng quản trị.

Vậy còn không thể để cho mẹ con bà ta quấy nhiễu long trời lở đất.

“Để Tống Triết xử lý công ty của mình trước, chờ khi nào thằng bé lập được thành tích mới cân nhắc có nên để nó vào hội đồng quản trị hay không.”