Từ Thục Cầm tính toán thất bại, sắc mặt run rẩy trầm xuống, lửa giận trong lòng giống như nước sôi, sôi trào không ngừng, nhưng bà ta không dám nổi giận trước mặt ông cụ Tống.
Bà ta cúi đầu, nén giận vào trong bụng, tiếp tục ăn cơm.
Đối với quyết định của ông cụ Tống, Tống Nguyên Minh không dám có bất kỳ phản đối nào, ánh mắt nhìn về phía An Tình: “Cháu dâu vừa mới được gả vào cửa, còn chưa từng thấy qua trưởng bối khác trong gia tộc, ngày mai cùng Tống Hàn đi thăm họ đi.”
An Tình khoanh tay tựa vào ghế, vẻ mặt biếng nhác, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc: “Cháu không có thời gian, cháu không đi đâu.”
Nghe thấy An Tình dứt khoát quyết đoán từ chối, gân xanh trên trán Tống Nguyên Minh tức giận không ngừng nổi lên, con nhỏ chết tiệt này, dĩ nhiên không hề nể nang ông ta.
“Đó là trưởng bối gia tộc nhà họ Tống đấy.”
An Tình ngẩng đầu, lông mày thanh tú nhướng lên, dưới hàng mi rậm rạp, đôi mắt đen nhánh, thâm trầm như biển rộng: “Nếu đã là trưởng bối, vậy ngày cháu và Tống Hàn kết hôn, sao họ không tham dự, nếu bọn họ không tham dự hôn lễ của chúng cháu, cháu cũng không cần phải cố ý đi chào bọn họ.”
Từ Thục Cầm nhìn An Tình kiêu ngạo, thái độ ngạo mạn không ai sánh bằng.
Bà ta đứng lên chỉ vào An Tình: “Bố, bố nhìn xem, đây là thái độ mà vãn bối đối với trưởng bối không?”
Ông cụ Tống lạnh lùng nhìn Từ Thục Cầm: “Bố thấy thái độ này của con bé rất tốt, con bé nói đúng, nếu không tham dự hôn lễ của hai đứa thì hai đứa cũng không cần phải đi chào hỏi bọn họ làm gì.”
Nhìn bộ dáng bảo vệ của ông cụ Tống, Tống Nguyên Minh có chút trợn tròn mắt: “Bố, lúc trước bố cũng không đồng ý Tống Hàn cưới con gái riêng của nhà họ Cao, bố lại là người phản đối hơn bất kỳ ai khác mà?”
Ông cụ Tống không được tự nhiên mà ho hai tiếng, vụng trộm nhìn An Tình.
Thấy cô không mất hứng, trong lòng ông ấy như hồi hộp rồi lại bình tĩnh trở lại.
Lúc trước không biết người gả cho Tống Hàn chính là ân nhân cứu mạng của ông ấy, cho nên mới phản đối kịch liệt như vậy.
Ông ấy tỏ ra xấu hổ, lắp bắp nói: “Con nói gì thế? Bố nói không đồng ý khi nào?”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía An Tình: “Cháu đừng để ý tới ông ấy làm gì.”
An Tình nheo mắt, liếc mắt nhìn ông cụ Tống, thản nhiên nói: “Cháu còn phải ôn bài, cháu về phòng trước đây.” Nói xong, đứng lên, mang theo túi xách đi ra ngoài.
Ông cụ Tống kéo Tống Hàn sang một bên: “Mau cùng về với vợ cháu đi, đừng chọc con bé mất hứng đấy.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương của ông ấy, Tống Hàn dở khóc dở cười.
Anh đứng lên, đi theo An Tình đi ra ngoài.
An Tình ăn quá no, cố ý đi một vòng quanh bờ hồ trong viện.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào dáng vẻ cao ngạo của cô, trong lòng tản ra sự xa cách cùng lạnh lùng, làm cho người ta không cách nào tới gần.
Chỉ có thể nhìn từ xa.
Ánh sáng khúc xạ trên mặt hồ, chiếu lên ngũ quan trong trẻo tinh xảo của cô, giống như một đóa hoa lan trầm mặc, xinh đẹp lại không phô trương.
Tống Hàn bỗng nhiên rất muốn đi vào thế giới của cô.
“Ngày mai tôi sẽ đưa em đi học.”
An Tình nghiêng đầu, gió thổi bên hồ thổi lên ngọn tóc của cô, ánh trăng mông lung, phản chiếu sự lạnh lùng trong đáy mắt cô.
Cô nhẹ nhàng trả lời: “Ừm, đến cửa sau của trường là được rồi.” Tống Hàn quá nổi bật, cô không muốn thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp.
Hai người dạo quanh bờ hồ, đi hai vòng rồi trở về phòng của mình.
An Tình rửa mặt xong, mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, cô đưa tay cầm lấy sách trên kệ, dưới ánh đèn bàn sáng ngời đang bật lên.
Đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, đặt trên bàn trà.
Trong căn phòng yên tĩnh trong lúc nhất thời chỉ nghe đến âm thanh lật sách.
Lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên.
Cô buông sách xuống, đưa tay cầm lấy điện thoại di động trên bàn, sau khi nghe điện thoại.
Truyền đến giọng nói của Thiên Hữu: “Bà chủ, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?”
An Tình mặt không chút thay đổi, giọng nói lạnh lùng: “Anh mới rời đi có mấy ngày thôi.”
“Một ngày không gặp, như cách ba thu.”
An Tình nhíu mày, không mặn không nhạt nói: “Nếu như anh gọi điện thoại tới để nói với tôi những chuyện vô dụng này, vậy đừng quấy rầy thời gian ngủ của tôi, tôi cúp điện thoại trước đây.”
“Đừng, đừng, bà chủ, đây không phải là cùng cô đùa giỡn vài câu đâu mà.”
An Tình đè nén lửa giận trong lòng, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn: “Nói, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Cao Tu Nhiên đang bán cổ phần của công ty.”
“Anh nói cái gì, Cao Tu Nhiên đang bán cổ phần của công ty?” An Tình không xác định hỏi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy kích động của Thiên Hữu: “Đúng vậy, bà chủ, cô cũng biết, bình thường tôi không có sở thích gì, chỉ thích đầu tư, kiếm chút tiền tiêu vặt, hôm nay tôi phát hiện Cao Tu Nhiên đang bán cổ phần công ty đấy.”
Sóng mắt An Tình lưu chuyển, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn, bén như dao găm, tỏa ra ánh sáng sắc bén.
“Lấy danh nghĩa của tôi mua tất cả cổ phần của nhà họ Cao đi, bây giờ tôi lập tức chuyển tiền cho anh.”
Thiên Hữu rất kiêu ngạo nói: “Bà chủ, không cần mệnh lệnh của cô, tôi đã bắt đầu mua vào rồi, thế nào, có phải là tôi rất tuyệt hay không?”
“Ừm! Khi anh đến Trung Quốc, tôi sẽ mời anh đi ăn tối.”
“Một bữa làm sao đủ?”
Khóe miệng An Tinh nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Anh muốn ăn mấy bữa cũng được.”
Nói xong, cúp điện thoại, ngồi trên sô pha, rũ mi xuống, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng sâu thẳm.
Khóe miệng cô nhếch lên một vòng cung lạnh lùng, đưa tay mở máy tính trên bàn, mở phần mềm ngân hàng, chuyển tiền trong tài khoản cho Thiên Hữu.
Tiếp theo lại là một loạt mã số, tiến vào máy tính của Thiên Hữu, liên kết với tài khoản của Thiên Hữu, nhìn Thiên Hữu dùng tốc độ nhanh nhất, mua cổ phần của nhà họ Cao.
Mãi đến đêm khuya, giao dịch cổ phiếu xong, An Tình mới tắt đèn đi ngủ.
Tống Hàn ngồi trên ghế sô pha, thấy đèn bên cạnh đã tắt.
Anh tắt máy tính, đứng lên, nghĩ đến ngày mai nói chuyện với cô, để cô đừng ngủ quá muộn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.
Lúc chuẩn bị trở về phòng ngủ, Cao Nghị vội vàng đi vào: “Thiếu gia, có người đi trước chúng ta một bước, mua cổ phần nhà họ Cao rồi.”
“Cái gì?” Tống Hàn kinh ngạc nhìn Cao Nghị: “Có biết là ai không?”
“Tra không được, tài khoản mà người đó sử dụng đăng nhập, giống như ở nước ngoài.”
Ánh mắt Tống Hàn lạnh như băng: “Ngày mai cho người tiếp tục điều tra, tra người đã mua cổ phần của nhà họ Cao.”
“Vâng.” Nhận được câu trả lời, Cao Nghị đi ra khỏi phòng.
Tống Hàn nằm trên giường, không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là ai, so với bọn họ nhanh hơn một bước thu mua cổ phần nhà họ Cao.
Ngày hôm sau, An Tình rửa mặt xong.
Vác túi xách đi ra biệt thự nhà họ Tống, nhìn thấy tống Hàn đậu xe ở cửa, chiếc xe mà anh thường xuyên ngồi.
Cao Nghị nhìn thấy bóng dáng An Tình, đi lên trước mở cửa xe.
Sau khi An Tình ngồi lên xe, nhìn thấy Tống Hàn ngồi trong xe, cầm máy tính, không biết là đang xem tin tức hay là đang xem văn kiện.
Cô không để ý tới, sau khi ngồi yên, liền bảo tài xế lái xe.
Tống Hàn quay đầu, nhìn An Tình: “Còn chưa ăn điểm tâm mà!”
“Ừm, không có thời gian ăn.”
Tống Hàn biết hôm qua cô ngủ quá trễ, anh lấy ra một cái bánh sandwich từ dưới bàn nhỏ bên cạnh, đưa cho An Tình.
An Tình không khách sáo, sau khi lấy, xé mở giấy gói, ăn từng miếng từng miếng.
Tiếp theo, Tống Hàn lấy ra một chai sữa, cẩn thận mở nắp ra, đưa qua cho cô.