Bởi vì là thời điểm đi học, sinh viên ở cổng trường rất đông.
Nhận thấy ánh mắt của các bạn cùng lớp, An Tình nhíu mày, trong mắt tràn ngập sự không kiên nhẫn, cô không thích loại cảm giác có nhiều người chú ý này.
Quay đầu lại, nhìn về phía Tống Hàn trong xe: “Không phải tôi đã nói với anh là đưa tôi đến cửa sau của trường sao?”
Tống Hàn buông tài liệu trong tay xuống, đôi mắt đen nhánh lộ ra chút ý cười: “Tôi quên nói cho tài xế biết.”
Nói xong, khom người đi xuống xe.
Diện mạo Tống Hàn vô cùng xuất chúng, rất nhanh thu hút được sự chú ý của các bạn cùng lớp.
Trong đám đông thỉnh thoảng có tiếng bàn tán, xen lẫn tiếng la hét của nữ sinh.
An Tình càng thấy phiền, đè thấp mũ trên đầu hơn: “Anh ra ngoài làm gì?”
“Đương nhiên là đưa em vào trường.”
An Tình vội vàng nói: “Đừng, anh đưa đến đây là được rồi.” Để cho anh đưa vào trường học, chỉ dựa vào diện mạo này, không biết lại gây ra bao nhiêu chấn động nữa.
Đáy mắt Tống Hàn hiện lên ý cười càng sâu: “Được, nghe lời em, em nói thế nào thì thế đấy.”
“An Ý, em có sao không? Sao lại xin nghỉ?” Trong đám người truyền đến giọng của chủ nhiệm khoa Lý Thanh.
Các bạn học hai bên nhao nhao nhường đường cho Lý Thanh.
Lý Thanh âm thầm trầm mặt, đi đến bên cạnh An Tinh, lớn tiếng giận dữ quát: “Cô đang nói chuyện với em, em không nghe thấy sao?”
Giọng nói chói tai kia khiến An Tình nhíu mày, cô vươn ngón tay, che lỗ tai: “Chủ nhiệm Lý, em nghe thấy rồi, cô nhỏ giọng một chút đi.”
Lý Thanh kìm nén cảm xúc: “Em có còn muốn học ở lớp này nữa không vậy?”
“Không phải là em đã tới rồi sao?”
“Đại học Kyoto không phải là nơi em muốn tới thì đến, không muốn đến thì không đến.”
An Tình khoanh tay trước ngực, hai mắt lạnh lùng có chút mệt mỏi: “Thật sự là em có việc.”
Trong đám đông, truyền đến một giọng nói trào phúng: “Chủ nhiệm Lý, xin hãy hiểu cho! Dù sao thì, cô ấy xin nghỉ phép để về nhà và kết hôn mà.”
Những lời này đã khuấy động một làn sóng trong đám đông.
“Đại học còn chưa tốt nghiệp mà đã kết hôn sao?”
“Pháp luật cũng không có quy định học đại học thì không thể kết hôn mà!”
“Thành tích kém như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào kết hôn để thay đổi vận mệnh, dù sao gả cho Tống Triết, tuy rằng danh tiếng của Tống Triết không tốt, nhưng dù sao cũng là người giàu có.”
Trong lúc nhất thời, trong đám người huyên náo, truyền đến tiếng cười nhạo.
Chủ nhiệm Lý kinh ngạc nhìn An Tình, cô ấy vốn tưởng rằng những chuyện kia chỉ là lời đồn, không nghĩ lại là thật, rất ít nữ sinh kết hôn khi còn đang học đại học.
Dáng người mảnh khảnh của An Tình đứng trong đám người, vẻ ngoài trong trẻo lạnh lùng, giống như hoa mai trong gió lạnh, cao ngạo lại độc lập.
“Thật ngại quá, tôi nghĩ hai người có thể hiểu lầm, cô ấy không gả cho Tống Triết.”
Mọi người tìm kiếm giọng nói vừa phát ra.
Nhìn thấy Tống Hàn mặc một thân âu phục, tóc hơi rũ xuống, gió nhẹ thổi phật tóc ngắn của anh, trên khuôn mặt ngũ quan rõ ràng lộ ra nụ cười thanh nhã, phong thái bức người.
Đám đông một lần nữa truyền đến một cuộc bàn tán nhỏ.
“Anh ấy là ai nhỉ?”
“Đó có phải là học sinh của trường chúng ta không? Tại sao tôi không biết có người như vậy nhỉ.”
“Ồ, đẹp trai ghê!”
Tống Hàn đi lại bên cạnh An Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ yêu chiều: “Cô ấy gả cho tôi, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Tống Hàn.”
Có một giọng nói phấn khích trong đám đông.
“Anh có phải là Tống Hàn đương nhiệm nắm quyền của nhà họ Tống không?”
Tống Hàn gật đầu.
“Oa, thật sự là Tống Hàn nè.”
“Con nhỏ chết tiệt kia, thật may mắn lắm khi được gả cho Tống Hàn đó.”
“Tống Hàn sao lại coi trọng cô ấy nhỉ?” Trong lời nói xen lẫn hâm mộ và ghen tị.
Lý Thanh nhìn Tống Hàn, hai mắt sau tròng kính cũng lộ vẻ kinh ngạc, thấy An Tình trốn học nhiều như vậy, cô ấy không thể không nhắc nhở vài câu: “Sau này không được tùy ý xin nghỉ nữa, đến lúc đó thi trượt, cô sẽ trừ điểm của em.”
An Tình bị vây quanh ở trung tâm dư luận, trong lòng không khỏi phiền toái, đôi mắt đen nhánh nổi lên một đám lửa nhỏ.
Cô đẩy đám đông ra và đi về phía cổng trường.
Lý Thanh đẩy cặp kính trên sống mũi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn học sinh còn đang vây xem: “Không lên lớp học sao mà vẫn còn đứng đây?”
Các sinh viên ngay lập tức rời đi.
Tống Hàn nhếch khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú càng thêm nham hiểm.
Xem ra cuộc sống ở trường của cô vợ bé nhỏ này của anh hình như có chút gian nan.
Anh quay đầu, nhìn về phía Lý Thanh: “Xin hỏi, văn phòng hiệu trưởng đi đường nào?”
Sắc mặt Lý Thanh hòa hoãn một chút: “Tôi cũng đến văn phòng hiệu trưởng, tôi sẽ dẫn anh đi cùng.”
Hiệu trưởng ngồi trước bàn làm việc, thấy Lý Thanh dẫn Tống Hàn tựa như thiên nhân đi vào, ông ấy buông bút trong tay xuống.
Ông ấy hỏi: “Chủ nhiệm Lý, có chuyện gì vậy?”
Lý Thanh tránh sang một bên, giới thiệu: “Vị này là Tống Hàn, anh ấy có việc muốn tìm thầy.”
Nghe được tên Tống Hàn, hiệu trưởng đứng lên, không cẩn thận làm đổ mực trên bàn, mực đen dính vào áo sơ mi trắng, đặc biệt bắt mắt.
Ông ấy cầm lấy khăn giấy trên bàn, tùy ý lau một chút, từ trước bàn đi ra.
“Sao ngài lại tự mình tới đây, có chuyện gì chào hỏi một tiếng là được rồi.” Vừa nói vừa cầm ấm trà rót nước cho Tống Hàn.
Nhà họ Tống là cổ đông lớn nhất của Đại học Kyoto, chuyện này, ngoại trừ hội đồng quản trị của trường, không có mấy người biết.
Ông ấy cũng là hiệu trưởng mới biết được chuyện này.
“Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Tống đây đã kết hôn rồi.”
Tống Hàn ngồi trên sô pha, chân thon dài xếp chồng lên nhau, nhận lấy trà hiệu trưởng đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sắc bén.
“Vâng! Người vợ nhỏ bé của tôi cũng ở Đại học Kyoto đấy.”
Nghe nói, hiệu trưởng dừng lại: “Xin hỏi là lớp nào, tên là gì?”
“An Ý, lớp kế toán một.”
Hiệu trưởng lộ vẻ khiếp sợ: “Tôi nghe nói An Ý gả cho nhị thiếu gia nhà họ Tống, sao lại biến thành đại thiếu gia rồi?”
Tống Hàn thản nhiên trả lời: “Lời đồn đại sai rồi.”
Hiệu trưởng không thể tưởng tượng nổi nhìn Tống Hàn.
Ông ấy nghĩ rằng một gia tộc giàu có như nhà họ Tống, sẽ cưới một người môn đăng hộ đối.
Không nghĩ tới là sẽ cưới An Ý, cô chẳng những là con gái riêng của nhà họ Cao, hơn nữa thành tích cũng rất kém cỏi, ông ấy không thể không xem xét lại An Ý.
Ông ấy nuốt nước bọt: “Không biết đại thiếu gia nhà họ Tống đến trường có chuyện gì?”
Nghĩ đến chuyện ở cổng trường, thái độ của đám học sinh đối với An Ý, đáy mắt Tống Hàn càng thêm lạnh lẽo, anh buông cái ly trong tay xuống: “Bình thường tôi bận rộn với công việc, trường học này có thể không quan tâm đến được, lúc tôi đi vắng, muốn các ngài chiếu cố An Ý.”
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán: “Ngài yên tâm, tôi sẽ như thế.”
Tống Hàn nhớ rõ Cao Nghị đã nói qua, thành tích học tập của An Ý cũng không tốt lắm, xem ra cô có thể ở Đại học Kyoto cũng không dễ dàng: “Còn có chuyện học tập của cô ấy, cũng xin ngài chú ý đến nhiều hơn.”
Nghe Tống Hàn nói xong, hiệu trưởng lộ vẻ khó xử, thành tích ở trường trung học của An Ý cực kém, không có môn học nào đạt chuẩn.
Lúc trước có thể đến Đại học Kyoto, dựa vào thư giới thiệu của hội đồng trường.
Nếu không với thành tích như vậy của cô ấy là không thể vào Đại học Kyoto.
Thấy hiệu trưởng trầm mặc không nói, Tống Hàn nhướng mắt lên, đôi mắt đen lộ ra vẻ lạnh lùng: “Thế nào, có gì khó khăn sao?”
Nghĩ rằng vẫn còn ở lại vị trí hiệu trưởng, hiệu trưởng nhắm mắt lại: “Không có vấn đề gì cả.”
“Được, tôi có việc phải gọi điện thoại cho trợ lý của tôi.” Nói xong, đứng lên khỏi ghế sô pha rồi đi ra ngoài.
Dáng người anh gầy gò cao ngất, dưới ánh mặt trời, toát ra tôn quý, làm cho người ta không dám khinh thường.