Sau khi Tống Hàn rời đi, hiệu trưởng ngồi phịch xuống ghế sô pha, không ngờ đều vì An Ý mà Tống Hàn lại đích thân đến trường.
Ông ấy ngẩng đầu, nhìn Lý Thanh cách đó không xa: “Lời vừa rồi cô đã nghe được chưa?”
Lý Thanh nghĩ đến thái độ thường ngày đối với An Ý, giờ phút này, như đứng trong gió lạnh tháng mười hai, rét lạnh thấu xương.
An Tình học xong tiết học đầu tiên, thu dọn túi xách, chuẩn bị đến khách sạn tham gia cuộc thi luận văn hội nghị học thuật.
Lâm Tư Thần đi lên trước, giữ chặt tay An Tình, nhỏ giọng nói: “Cậu lại muốn trốn học sao?”
“Ừm, tớ đi ra ngoài có chút chuyện.”
Thư Phàm ở một bên cũng tiến lại gần: “Cậu còn trốn học, chủ nhiệm Lý ở cổng trường đã nói với cậu như thế nào, kỳ thi cuối kỳ nếu không đạt, sẽ trừ điểm tín chỉ của cậu đó.”
An Tình không thèm để ý nói: “Tôi biết rồi.”
“Biết mà cậu còn trốn học à?” Nói xong, Thư Phàm làm bộ mặt nghiêm túc, đoạt lấy quyển sách trong tay cô.
An Tình đưa tay lấy lại sách từ trong tay Thư Phàm, nhét vào trong túi: “Tôi thật sự có việc, yên tâm đi! Trở về tôi sẽ xem xét.” Nói xong, đeo túi xách rời khỏi lớp học.
“Lại trốn học, từ lúc khai giảng đến nay, không biết ở trong lớp học có mấy tiết học, nếu không phải dựa vào nhà họ Tống, cô ta đã sớm bị đuổi học rồi.” Trần Đình ngồi ở chỗ ngồi, giọng nói không khỏi có chút kỳ lạ.
Đến hôm nay cô ta mới biết, thì ra An Ý không phải gả cho Tống Triết, mà là Tống Hàn, người nắm quyền hiện tại của nhà họ Tống.
Đó là đối tượng mà bao nhiêu nữ sinh muốn kết hôn cùng.
Kim Tuệ Nghiên buông sách vở xuống, đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Tư Thần ôm cổ cô ấy.
Hai người liếc nhau, nhìn thấy ý cười trong mắt nhau.
Kim Tuệ Nghiên quay đầu, ánh mắt trêu chọc nhìn Trần Đình: “Không còn cách nào khác mà, An Ý nhà chúng tôi mệnh tốt, gả vào nhà giàu có hàng đầu thủ đô, cái này gọi là dựa lưng vào đại thụ hưởng bóng mát, làm người khác ghen tị mãi mà không được.”
“Cô.” Trần Đình bị tức giận sắc mặt đỏ bừng: “Cô nói ai ghen tị.”
Lâm Tư Thần nói: “Chậc chậc... đâu có nói tới cô đâu, sao kích động dữ vậy?”
“Các cô...” Trần Đình tức giận vứt bỏ bút trong tay, chạy ra khỏi phòng học.
Cô ta đứng ở hành lang, nhìn bóng lưng An Tình đi ra cổng trường.
Khóe mắt đỏ tươi lộ ra vẻ tàn nhẫn, cô ta dựa vào cái gì mà có thể gả cho Tống Hàn.
Lúc này, Cao Tuyết đi đến bên cạnh Trần Đình: “Thế nào, không phục hả?”
Nghe được giọng của Cao Tuyết, Trần Đình phục hồi tinh thần, xoay người đi về phía phòng học.
Cao Tuyết giữ chặt Trần Đình, giọng điệu ôn hòa: “Mày cũng biết Tống Triết mà, lần trước ở quán bar! Tao cũng không phải cố ý không giúp mày, tao cũng không có cách nào cả.”
Trần Đình rũ mắt xuống, che đi sự châm chọc nồng đậm trong đáy mắt, Cao Tuyết là một người cực kỳ ích kỷ, gặp phải bất cứ chuyện gì đều sẽ gạt sang một bên.
Cô ta vẫn phải ở đại học Kyoto thêm ba năm, trước mắt không thể đắc tội Cao Tuyết, đè nén nội tâm phẫn hận: “Tao biết.”
Cao Tuyết cười nói: “Tao biết mày sẽ không tức giận mà.” Nói xong, choàng qua thân thể Trần Đình: “Ngày mai tao có lớp đông y, học bắt mạch, mày có thể đến làm bệnh nhân của tao không?”
Cô ta biết Cao Tuyết vô sự sẽ không lên Tam Bảo Điện, từ lúc quen biết Cao Tuyết, cô ta vẫn luôn bị coi là vật thí nghiệm của Cao Tuyết, không phải luyện tập châm cứu, thì cũng phải ăn những loại thuốc trung y khó nuốt.
Khóe miệng tràn ngập trào phúng vô tận, gật gật đầu: “Ngày mai, tao sẽ tới tìm mày.”
Cao Tuyết cao hứng đáp một tiếng, từ trong túi lấy ra một cái trang sức xinh đẹp, đưa cho Trần Đình: “Đây là lần trước cùng nhau đi dạo phố mua, tặng cho mày nè.”
Trần Đình nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, đi vào phòng học.
An Tình ngồi xe đến thính phòng khách sạn, những nhân vật hàng đầu trong giới y học, đều ngồi ở ghế giám khảo.
Giáo sư Lý nhìn thấy An Tình, nhiệt tình đi qua: “Cô ngồi với chúng tôi ở ghế giám khảo đấy.”
“Không cần, tôi đến xem cuộc thi, không phải đến làm giám khảo, ngồi ở đó không thích hợp.”
Giáo sư Lý suy nghĩ một chút: “Được rồi! Cô đến văn phòng của tôi và có thể xem trận đấu trong thính phòng.”
“Được.” An Tình xoay người đi lên lầu, nhìn thấy giáo sư Lý đi theo phía sau cô, nhíu mày: “Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, ông không cần đến ghế giám khảo ngồi sao?”
“Tôi đưa cô đi lên trước.”
An Tình lắc lắc túi xách trên lưng: “Không cần ông đưa, tôi biết văn phòng của ông ở đâu mà.”
Giáo sư Lý nhìn vào thính phòng ồn ào, thấy không ít sinh viên đến tham gia cuộc thi đã đến: “Được rồi, chờ trận đấu kết thúc, chúng ta lại nói chuyện.”
An Tình đi vào văn phòng, vứt túi xách trên người trên ghế sô pha.
Đứng ở cửa sổ, nhìn vào khán phòng của những người đến và đi.
Trong đám người nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Cao Tuyết và Hứa Hi, hai người tay trong tay, đi về phía khán phòng.
Hứa Hi đi trước, vì Cao Tuyết mà chặn dòng người, thỉnh thoảng quay đầu lại kiểm tra tình huống của Cao Tuyết.
Bộ dáng yêu chiều kia, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua.
Kiếp trước cô và Hứa Hi bên nhau sáu năm, Hứa Hi đối với cô cho tới bây giờ đều là lạnh như băng, hai người rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng.
Mỗi lần tham gia sự kiện, Hứa Hi đều tìm cớ.
Nói rằng anh ta không thích những nơi quá đông người, và những lý do tương tự như vậy.
Nghĩ đến chuyện cũ, khóe miệng An Tình nhếch lên nụ cười lạnh như băng.
Nhìn thấy hai người ngồi ở trên khán đài, từ xa nhìn lại, thật đúng là một cặp trời sinh.
An Tình thu hồi tầm mắt, ngồi trên sô pha, lấy máy tính ra, vừa mới mở ra.
Điện thoại di động trong túi vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, thấy là số của Thiên Hữu, ngón tay chạm vào màn hình, nhận điện thoại.
Truyền đến giọng nói cao hứng phấn chấn của Thiên Hữu: “Bà chủ, cổ phần của công ty nhà họ Cao tôi đã chuyển toàn bộ sang tên của cô rồi.”
“Được rồi, cám ơn anh.”
“Cô khách sáo cái gì, bà chủ, lần này thu mua cổ phần, tôi đã đệm không ít tiền vào đâu đấy.”
An Tĩnh lười biếng tựa vào sô pha: “Anh tính xem đã đệm bao nhiêu tiền, báo số tiền cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Ha ha, cám ơn bà chủ, nhưng mà bên phía cô sao lại ồn ào như vậy, cô đang xem buổi hòa nhạc sao?”
“Không phải, đang tham gia cuộc thi học thuật.”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm kinh ngạc của Thiên Hữu: “Bà chủ, y thuật của cô đã nổi danh quốc tế, sao còn muốn tham gia hội thi học thuật, giống như dùng búa giết gà vậy đó.”
An Tình giật giật khóe miệng: “Gần đây tiếng phổ thông của anh tiến bộ không ít nhỉ, ngay cả phép ẩn dụ cũng biết dùng.”
“Bà chủ dạy rất tốt đó.” Giọng Thiên Hữu bỗng nhiên trầm xuống, thật cẩn thận hỏi: “Bà chủ, gần đây có người nào khó hiểu tìm tới cô hay không?”
Trái tim An Tình căng thẳng, đôi mắt híp lại, sâu trong đáy mắt lộ ra nhuệ khí: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Thiên Hữu bắt đầu nói một cách bừa bãi: “Không có gì, hỏi thăm chút thôi, hiện tại xã hội này quá loạn, một mình cô ra ngoài thì nên cẩn thận một chút.”
“Thiên Hữu, anh có chuyện giấu tôi à?”
Thiên Hữu nói chuyện đứt quãng: “Làm sao có thể, tôi chắc chắn sẽ không giấu cô điều gì cả, tôi...” Anh ấy còn chưa dứt lời, trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện thô lỗ.
“Thiên Hữu, anh đang gọi điện thoại cho ai, có phải là An Tình hay không?”
“Không phải, là bạn bè của tôi muốn hẹn tôi ra bãi biển chơi.”
Khóe mắt An Tình phát ra tia lạnh lẽo, là lãnh đạo cơ sở y tế, giọng của Lý Hiền.
Cô vừa định nói chuyện thì điện thoại vang lên tiếng bíp bíp.