Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 105



Chương 105: “Em ấy đang chờ con.”
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, tựa như một cái chớp mắt.

Hàn Thiên đếm từng ngày, từng giờ để trở về với cô. Anh cố gắng dồn hết toàn bộ công việc để làm trong ba ngày này, có những hôm còn ngủ quên ở tập đoàn. Mẹ Hàn thấy con làm việc bán sống bán chết như vậy thì rất xót, bà thường tìm cách khuyên nhủ nhưng đều vô ích. Lần nào cũng chỉ nhận được một cái cười nhạt và câu nói: “Em ấy đang chờ con.”

Đứa con trai này của bà mong ngóng từng giây, từng phút để trở về với con dâu nhỏ. Nghĩ vậy bà cũng không tốn công khuyên nhủ nữa mà hằng ngày nấu thức ăn bổ đem tới giục anh ăn cho hết, sau đó mới rời đi.

Hàn Thiên và Vương Bảo An tuy đang trong thời gian tạm thời yêu xa, công việc thì bận tới bù đầu nhưng cũng không khiến tình cảm của cả hai nhạt nhòa.

Sau mỗi cuộc họp dài đằng đẵng anh liền gọi qua cho cô. Dường như chỉ cần nhìn thấy người ấy thì mọi mệt mỏi, sầu não đều bị gác qua một bên.

Vị tổng tài lãnh khốc, trong mắt nhân viên chính là tên độc địa máu lạnh. Vậy mà trước mặt Vương Bảo An từ bao giờ đã biến thành một đứa trẻ cả ngày chỉ biết làm nũng. Đôi khi lại nổi cáu vì những chuyện hết sức ấu trĩ.

… Truyện Hot

Hằng ngày, Vương Bảo An đều cố thu xếp công việc để làm xong từ rất sớm. Sau đó đến chiều liền biến mất tăm khỏi công ty. Lí Kiệt và Châu Hân Hân đã có mấy lần muốn tìm gặp cô nhưng đều không đúng lúc. Gọi điện thoại thì không nhận được hồi âm. Họ lo lắng gọi cho Trí Anh thì được báo là cô đang đi làm công việc riêng, bảo họ không cần phải lo lắng.

Mặc Diệp Tư là một người rất nghiêm khắc và quy củ. Trong thời gian học không được phép nghe điện thoại, toàn bộ đều được cất qua một bên. Đặc biệt là phải đúng giờ, chỉ cần chậm một phút sẽ bắt cô chạy mười vòng quanh bãi cỏ gần nhà ông.

Người thầy này cũng quá kì quặc đã là buổi thứ ba nhưng một động tác cũng không truyền dạy. Cả buổi chỉ bắt cô đứng tấn, không được cử động hay nhúc nhích gì.

“Thầy Mặc, đã là ngày thứ ba rồi sao một động tác cũng không dạy cho con?” Vương Bảo An có chút bất mãn nói.

Mặc Diệp Tư nhàn nhã ngồi nhâm nhi tách trà, thấy cô nói vậy liền lắc đầu thở dài: “Chẳng phải đã nói sẽ rất quyết tâm? Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?” Lời nói của ông như có ý khiêu khích.

Vương Bảo An nghiến răng, nghiến lợi rồi miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có, chỉ là con thấy cách dạy của người rất…”

“Hửm.”

“Rất độc đáo, rất thú vị.”

Hàn Duệ đã thành công nâng cấp hệ thống bảo mật. Quả là không uổng công bao nhiêu tâm huyết và bao ngày không ngủ.

Trình Nhất Hoan lần này cũng giúp anh không ít. Hàn Duệ nghĩ thầm: “Xem ra giữ tên này bên người cũng rất có lợi.”

“Hàn Duệ, cậu xem lần này công của tôi không nhỏ, tính đền đáp tôi cái gì đây?”

Hàn Duệ nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Tôi sẽ gọi nói cho ba anh địa chỉ hiện tại của anh. Đó cũng được coi như là một sự đền đáp.”1

Trình Nhất Hoan tức đến đứng bật dậy, rất muốn chửi thề: “Hàn Duệ, cậu…Tôi vừa mới giúp cậu xong đó. Đừng có lấy oán báo ân như vậy chứ?”

Hàn Duệ đóng laptop rồi đi lại bên bàn rót cốc nước: “Vậy anh muốn gì?”

“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, đợi đến khi tôi nghĩ ra rồi thì cậu nhất định phải thực hiện.”

Hàn Duệ chỉ liếc anh ta một cái rồi không nói theo gì. Vậy cũng được xem như đã ngầm đồng ý.

Trình Nhất Hoan vừa mở điện thoại ra thì đã thấy tin nhắn Trí Anh gửi tới.

Là một bức ảnh chụp Vương Bảo An bị lão già Mặc Diệp Tư hành hạ bắt chạy mười vòng sân. Lướt xuống dưới là vẻ mặt đau khổ của cô khi bị bắt đứng tấn mấy tiếng liền.

Trình Nhất Hoan bật cười.

“Hàn Duệ cậu xem là chị dâu nhỏ.”

“Anh dám giới thiệu lão già gian ác đó cho chị ấy nếu để anh tôi biết được thì anh xong đời rồi.”

“Sư phụ Mặc Diệp Tư tính cách vẫn không thay đổi, vẫn thích hành hạ người khác. Cái tật xấu này bao nhiêu năm qua chẳng chịu sửa.”

“Ông ta giỏi nhất là cái này.”

Trước đây Trình Nhất Hoan đã từng theo học Mặc Diệp Tư và đương nhiên cũng bị ăn hành không ít. Hình phạt dành ra chỉ có hơn chứ không kém Vương Bảo An.

Vương Bảo An đứng tấn cũng được hơn một tiếng, lúc này Mặc Diệp Tư mới lên tiếng.

“Được rồi đừng tập nữa, có biết nấu nướng không?”

“Con biết chút xíu.”

“Vậy nhà bếp bên kia, ta đói rồi mau nấu cho ta mấy món.”

“Vâng.” Tưởng chuyện gì khó nhằn chứ nấu ăn thì không thành vấn đề. Nhưng rốt cuộc cô đến đây là để bái sư xin học võ hay là nấu ăn? Gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, cô liền chạy ngay vào bếp bắt tay nấu nướng, thôi thì nhân cơ hội này lấy lòng ông ta cũng được.

“Không uổng công ta rèn luyện mấy ngày qua, chạy cũng nhanh hơn nhiều rồi.” Mặc Diệp Tư chẹp chẹp miệng nói.