Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 106



Chương 106: Lộ diện
Ngăn bếp được sắp xếp rất ngăn nắp, trong tủ lạnh nguyên liệu cũng khá đủ. Nhìn quanh nhà không có lấy một người giúp việc. Xem ra đều do một tay Mặc Diệp Tư dọn dẹp. Chỉ có điều từ khi cô tới đây chưa từng gặp sư mẫu, chẳng lẽ sư phụ Mặc không có vợ chăng?

Vương Bảo An bắt tay vào nấu nướng. Chỉ hơn ba mươi phút sau món ăn đều đã được dọn ra. Các món này đều rất dân dã, thanh đạm, không cầu kì.

“Sư phụ Mặc mời người dùng cơm.”

Mặc Diệp Tư gật gật đầu rồi nhìn đồng hồ.

“Không còn sớm nữa, cô cũng về đi.”

Sau khi về đến nhà vẫn như mọi khi, Vương Bảo An đều cùng Hàn Thiên trò chuyện.

“Bảo An, ba ngày nữa là được về với em rồi.”

“Ừm.”

“Khi về anh muốn đưa em tới một nơi.”

Nghe vậy cô liền rất hào hứng: “Đi đâu chứ?”

“Đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”

Hàn Thiên cứ làm ra vẻ thần thần bí bí khiến cô

tò mò chết đi được. Cô gặng hỏi thế nào anh cũng không hé răng.

Tần Uyển Nhi đã chết trong căn hầm u tối,lạnh lẽo. Một cái chết đầy đau đớn, da thịt bong tróc, lở lóe. Cả người bốc mùi hôi thối. Khi chết tay cô ta còn nắm chặt lấy lọ thuốc trong tay như đang với lấy một tia hi vọng cuối cùng. Một cái kết đắng cho kẻ tàn độc và cô ta xứng đáng phải chịu.

Hàn Duệ cho người xác cô ta đi mai táng rồi chôn cất. Đây coi như là chút thương hại cuối cùng.

Cùng ngày hôm đó có một vụ tai nạn xảy ra. Chiếc xe lao thẳng xuống bờ vực rồi phát nổ. Khi điều tra ra danh tính, người kia chính là Trần Phương – kẻ tiếp tay cho Tần Uyển Nhi.

Đã sáu ngày trôi qua, chỉ còn 24 tiếng nữa là đôi uyên ương sẽ được trùng phùng. Hàn Thiên khẩn trương hơn bao giờ hết, anh cố gắng thu xếp toàn bộ công việc rồi tới của hàng nhẫn cưới.

“Xin chào.”

Nhân viên trong cửa hàng cúi người: “Xin chào Hàn tổng.”

“Cặp nhẫn do ngài đặt đã được hoàn thiện. Xin mời đi theo chúng tôi.”

“Ừm.”

Cặp nhẫn được đặt trong một chiếc hộp đỏ thẫm, sang trọng được cửa hàng trưng trong một chiếc tủ kính.

Người nhân viên kia cẩn thận đeo bao tay vào rồi lấy ra cho anh.

Cặp nhẫn được làm từ kim cương, đường nét tinh sảo, hoàn hảo đến ngạc nhiên.

Cầm hộp nhẫn trên tay, khóe môi Hàn Thiên vương lên nụ cười ôn nhu. Đây là cặp nhẫn do chính tay Hàn Thiên thiết kế, đảm bảo trên đời không có cặp thứ hai tồn tại. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô cùng anh lên lễ đường, ngọt ngào trao nhẫn cưới là anh lại càng háo hức và mong chờ.

Mấy người nhân viện ở phía xa xì xào: “Thật không biết cô gái nào tốt số như thế, thật đáng ghen tị mà.”

“Phải đó lấy được một người vừa đẹp trai, khí soái ngút trời, lại còn tài giỏi giàu có. Tôi thật ghen tị mà.”

“Chắc cô gái đó phải đẹp lắm.”

Tiểu Mi-a chụm hai tay trước ngược, bắt đầu mơ mộng: “Ước gì cũng có một người đàn ông bằng một phần mười như Hàn tổng để mắt đến tôi.”

“Bớt vọng tưởng, mau đi làm việc kẻo mụ sếp già bắt được thì lại bị trừ lương.”

Reng…Là điện thoại của trợ lí Dương.

“Alo, Hàn tổng.”

“Chuyện gì?”

“Tối nay anh có một buổi tiệc.”

“Chẳng phải lịch trình tối nay trống sao?”

“Thiệp mừng vừa được gửi tới.”

“Hủy cho tôi.”

“Nhưng…nhưng người bên đó nói nhất định anh phải có mặt. Hơn nữa cuối thiệp ghi ba chữ Hàn Trí Minh.”

Sắc mặt Hàn Thiên ngay lập tức trầm xuống, vốn dĩ định tối nay sẽ bay về nhưng thật không ngờ lại bị trì hoãn. Nhìn cặp nhẫn trên tay anh thở dài rồi cất vào túi áo vest.

“Hàn tổng…” Trợ lí Dương gọi anh với ý thăm dò.

“Được, vậy cậu chuẩn bị âu phục cho tôi.”

“Vâng.”

Tên khốn Hàn Trí Minh quyết định lộ diện thật đúng lúc, vừa hay phá đám chuyện tốt của anh. Mối thù sâu đậm nay lại càng thêm sâu.

Buổi tiệc bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, Hàn Thiên gọi điện qua cho cô để báo một tiếng. Nhưng gọi thế nào cũng không có người bắt máy. Anh hơi lo lắng liền gọi cho Trí Anh: “Alo, Bảo An đâu?”

“Chị dâu…” Trí Anh đang ngồi trong xe cùng Cường Hạo đợi cô. Vừa thấy điện thoại của anh gọi tới, bọn họ liền trao đổi ánh mắt.

“Chị dâu vẫn đang họp ở công ty.”

Nghe vậy Hàn Thiên mới an tâm một chút: “Được, bảo vệ em ấy cho tốt.”

“Vâng.”

Hàn Thiên vừa cúp máy, Trí Anh và Cường Hào liền thở phào, thật may anh không nghi ngờ gì nếu không bọn họ sẽ bị đặt vào thế khó xử.

Hàn Thiên gửi tin nhắn qua cho cô: Bảo An, tạm thời bên đây còn một số công chuyện cần phải xử lí, e là phải chuyến bay phải lùi lại rồi. Thật xin lỗi vì không về được như dự định đã đặt ra. Xin lỗi mèo nhỏ.

Soạn xong tin nhắn rồi gửi đi thì nhận được cuộc họi tới từ Hàn Duệ.

“Alo anh hai, ngày mai anh về lúc mấy giờ?”

“Chuyến bay bị hủy rồi, Hàn Trí Minh đã lộ mặt. Hắn đang ở rất gần chúng ta. Trước mắt amh phải ở lại thêm vài ngày.”

“Vậy anh cẩn thận một chút.”

“Ừm, chuyện bên đó vẫn ổn?”

“Tạm thời là thế, lớp bảo mật của em đã hoàn thành nhưng có vẻ bên bọn chúng đang rất nôn nóng. Ngày nào cũng cho người bẻ khóa mật mã.”

Dừng một chút Hàn Duệ lại nói: “Ba ngày nữa em sẽ về lại đó, dù sao tên kia cũng đã lộ diện vẫn cần một kế hoạch chu toàn.”

“Được, vậy mang theo Bảo An qua đây luôn đi.”

“Vâng.”