Chu Hạc sắc mặt trắng bệch đỡ lấy cánh tay hắn, máu đỏ dính ướt lên đôi bàn tay của cậu, thật giống như cảnh tượng của 5 năm trước.
Lúc ấy Phó Đoạn cũng chắn trước người cậu, dòng máu nóng như muốn thiêu đốt làn da cậu, tầm mắt chỉ còn một màu đỏ chói.
Cảnh sát rất nhanh đã đến duy trì trật tự, áp giải người tham gia về đồn để lấy lời khai.
Cao Hiểu muốn ngồi cạnh Chu Hạc liền bị Phó Đoạn chiếm vị trí, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phó Đoạn.
"Hừ." Không phải vì hắn đang bị thương thì không có cửa đâu.
Chu Hạc mượn hộp y tế từ cảnh sát muốn băng bó cho hắn nhưng bị né tránh.
"Anh muốn mất máu mà chết à?!" Chu Hạc khó được mà lớn tiếng trách.
Phó Đoạn nhìn dáng vẻ này của cậu trong mắt cũng có ý cười nhưng rất nhanh hắn liền thu liễm. Phó Đoạn nhấp môi nói: "Tôi không muốn dùng đồ của người khác."
Chu Hạc khóe mắt giật giật, nói: "Đồ của người khác, ý anh là cái hộp y tế này sao?"
Phó Đoạn không chần chừ liền gật đầu.
"Cậu bạn này, cậu mau giúp bạn trai của cậu băng bó đi, chúng tôi sắp chịu không nổi rồi." Một Alpha ngồi đối diện với họ nói với Chu Hạc.
Phải biết máu của A, O cũng mang theo hương tin tức tố, hương vị của Phó Đoạn quá mãnh liệt ép tới mấy người ngồi gần cũng chịu không nổi.
Phó Đoạn cứng đầu thật sự, tới khi trợ lý của hắn đến bảo lãnh cho họ thì hắn cũng không chịu băng bó vết thương.
"Rốt cuộc anh muốn gì?! Muốn tôi biến thành kẻ giết người sao?" Chu Hạc gấp gáp lau máu cho hắn, bực bội nói.
Phó Đoạn nhìn vào vết thương trên tay, đúng hơn là nhìn đôi tay của Chu Hạc đang chạm vào hắn.
"Về nhà băng bó cho tôi." Phó Đoạn Đoạn kéo tay cậu nói, sau đó lại bổ sung: "Nếu cậu không làm thì tôi cứ để nó chảy máu."
Chu Hạc trong lòng trầm xuống nhưng vẫn theo Phó Đoạn đi về trước khi đi cậu còn bảo Cao Hiểu đừng lo lắng.
Chu Hạc thật sự không muốn dính dáng gì tới Phó Đoạn, nhưng nếu không băng bó cho hắn thì cậu lại nợ hắn, Chu Hạc không muốn nợ, một giây một phút cũng không muốn!
Lên xe, Chu Hạc nhàn nhạt nói: "Nếu anh nghĩ tôi sẽ vì anh giúp tôi mà tha thứ cho anh thì anh lầm rồi."
Câu nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trạng vui sướng của Phó Đoạn.
Phó Đoạn thực hiện đúng như lời hắn nói, không ép buộc cậu. Hắn chọn căn phòng gần nhất của hắn rồi dẫn cậu vào. Chu Hạc cũng tìm hộp y tế bắt đầu băng bó cho Phó Đoạn, từ đầu đến cuối cũng chẳng nói một câu.
"Tôi về đây." Chu Hạc đứng lên phủi tay nói.
Phó Đoạn kéo lấy cậu, mở ra bàn tay vẫn luôn nắm chặt. Bên trong có một mảnh thủy tinh cắm vào, là một vết thương khác. Ý bảo hắn còn bị thương, muốn cậu tiếp tục băng bó.
Chu Hạc: "..."
Cậu nhận mệnh ngồi xuống giúp hắn xử lý vết thương, sau một lúc lâu không nói chuyện, Phó Đoạn ách thanh hỏi: "Em không thể cho anh một cơ hội sao?"
"Không thể." Chu Hạc rũ mắt nói.
"Anh giúp tôi lần này thì coi như chúng ta đã hòa nhau. Tôi sẽ không truy cứu việc anh từng giam lỏng từng hãm hại tôi. Nhưng không có nghĩa tôi sẽ cho anh một cơ hội."
Phó Đoạn âm thanh khàn khàn nói: "Nếu tôi vì em mà bị thương một lần nữa... em sẽ đồng ý chứ?"
"Sẽ không." Chu Hạc bình tỉnh nói.
Phó Đoạn trong lòng khó chịu cùng cực, tại sao lại phủ nhận, cậu không thể mềm lòng một lần sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, âm thanh như cầu xin nói: "Tôi muốn uống canh giải rượu, Chu Hạc, chỉ lần này thôi."
Vị trí hiện tại như Chu Hạc từ trên cao nhìn xuống Phó Đoạn đang ngồi ở sô pha, lần đầu tiên Chu Hạc thấy Phó Đoạn ở một vị trí yếu thế hơn cậu. Phó Đoạn chưa bao giờ cần sự đồng tình của người khác, nhưng hiện tại...
"Được." Chu Hạc xoay người đi vào bếp.
Phó Đoạn thấy vậy thì hơi mỉm cười, bàn tay buông lỏng, bên trong mà một chiếc khóa cảm ứng, hắn vươn tay đặt chìa khóa lên bàn. Nếu Chu Hạc không đồng ý, Phó Đoạn sẽ nhấn vào nó, khóa chết tất cả các cửa.
Phó Đoạn chưa bao giờ thất hứa, nó như một nguyên tắc của hắn, nhưng lần này... hắn thật sự muốn phá vỡ cái gọi là nguyên tắc.
Tuy hành động đó có thể chọc giận Chu Hạc, khiến việc xả thân cứu cậu của hắn trở thành công dã tràng nhưng chỉ cần giữ chân Chu Hạc hắn vẫn nguyện ý.
Thật may là cậu đã chọn ở lại.
Phó Đoạn ngồi trên sô pha, nhìn thân ảnh đang bận rộn trong bếp, một màn này trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ, phảng phất như hắn trở về với năm tháng sinh hoạt cùng Chu Hạc, khi cậu thẹn thùng dọn vào ở cùng hắn.
Phó Đoạn thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc, có một loại xúc động thôi thúc hắn nhào lên ôm lấy cậu.
Phó Đoạn phải dùng cả đời lý trí mới đè nén cảm xúc của bản thân, hắn siết chặt tay, mặc kệ vết thương ở tay rỉ máu. Bén nhọn đau đớn khiến Phó Đoạn bình tĩnh phần nào, hắn cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại. Không thể để cậu lại chán ghét hắn, không thể.
Phó Đoạn ánh mắt chuyên chú nhìn bóng lưng của cậu, nếu khoảng thời gian này có thể dừng lại thì thật tốt.