Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 77: Đáp án



"Tôi có thể về chưa?" Chu Hạc nhìn Phó Đoạn đã uống cạn chén canh giải rượu rồi hỏi.

Phó Đoạn ưu nhã lau miệng, nói: "Chưa thể."

"Anh..." Chu Hạc tức giận, chưa để cậu nói hết câu, Phó Đoạn đã đứng dậy đi vào phòng bếp.

Hắn thật bình tĩnh, hơi quay người nhìn cậu nói: "Có qua có lại, tôi nấu cho cậu một phần canh."

"Cạch." Phó Đoạn cũng bước vào bếp.

Chu Hạc nghi hoặc nhìn lại, thì hắn mỉm cười nói: "Tôi cũng sẽ nấu canh giải rượu."

Phó Đoạn thưởng thức biểu tình như thấy quỷ của Chu Hạc, đôi mắt hơi mang kiêu ngạo khoe ra với cậu.



Chu Hạc chỉ nghĩ hắn nói chơi, nhưng nhìn động tác thuần thục của Phó Đoạn cũng ra trò phết.

Đúng là Alpha có gia đình có khác.

"Không phải vì Dự Lam." Phó Đoạn không đầu không đuôi nói một câu.

Chu Hạc không tỏ ý kiến. Một lúc sau, một phần canh giải rượu do Phó đại tổng tài chính tay nấu đã ở trước mắt Chu Hạc.

Chu Hạc trầm tư nhìn phần canh giải rượu, lại ngẩng đầu nhìn Phó Đoạn. Canh có mùi hương và màu sắc không tệ, nhưng được nấu từ tay Phó Đoạn nấu khiến cậu có chút chần chừ.

Phó Đoạn vẫn rất tự tin vào tài nghệ của hắn bảo: "Mau uống đi, tỉnh rượu rồi về."

Nếu không phải cậu quan sát Phó Đoạn nấu canh thì đã hoài nghi hắn bỏ độc vào rồi. Chu Hạc tượng trưng uống hai muỗng, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Chu Hạc kinh ngạc nhìn hắn, Phó Đoạn trước kia chưa từng lột vỏ tôm, tách vỏ trứng, nay lại có thể nấu ra một phần canh thế này, Chu Hạc rất bất ngờ. Khó tin anh lại có thể nhún nhường đến mức độ này.

Phó Đoạn nhìn vẻ mặt bất ngờ của cậu thì rất hài lòng, trợ lý nói không sai, Chu Hạc thích mẫu Alpha dịu dàng chu đáo, hắn đã rất cố gắng học nấu ăn, hiện tại xem công sức bỏ ra cũng rất xứng đáng.

Chu Hạc cảm thấy, cậu không uống hết bát canh này thì khó mà về, vì vậy đành đẩy nhanh tốc độ uống.

Phó Đoạn thấy cậu gấp gáp như vậy thì đôi mắt chứa ý cười cũng đạm xuống, hắn không vui nói: "Cậu muốn rời khỏi tôi như vậy sao?"

"Ừ." Chu Hạc gật đầu đáp.

Phó Đoạn như bị nghẹn một luồng khí ở ngực, dù rất muốn lớn tiếng chất vấn cậu nhưng hắn đã nhịn lại, không thể làm hành động khác khiến cậu thêm phản cảm.

Phó Đoạn nói: "Tôi có chỗ nào không tốt sao? Tôi thừa nhận trước kia là tôi không đúng, nhưng hiện tại tôi có thể học cách quan tâm, chiều theo cậu. Chu Hạc, em không thể cho tôi một cơ hội sao."

Chu Hạc uống cạn bát canh, đôi mắt nghiêm túc nhìn hắn, hỏi ngược lại Phó Đoạn: "Anh yêu tôi sao?"

"Có, anh yêu em." Phó Đoạn chắc chắn nói.

Yêu cậu nên hắn mới cố gắng thay đổi, làm những thừa trước kia hắn khinh thường, thậm chí không màn mặt mũi và nhiều lần cầu xin.

"Vậy anh yêu Dự Lam sao?" Chu Hạc bình tĩnh hỏi.

"Yêu." Phó Đoạn trả lời.

"Tôi biết bối rối của anh, tôi cũng thật bối rối. Tôi không phải là một người trăng hoa, nhưng tại sao bản thân có thể đa tình như vậy? Đôi khi tôi cảm thấy hai người kia nếu là một thì tốt quá."

"Chu Hạc, cậu có thể chấp nhận cả hai, giống như tôi, chấp nhận tình cảm của mình." Phó Đoạn muốn nói như vậy, nhưng hắn sẽ không khuyên Chu Hạc thích kẻ khác.

"Chúng ta thật giống nhau rồi lại không giống nhau." Chu Hạc ngồi bật dậy nhìn vào mắt Phó Đoạn rồi nói: "Tuy hai người kia đều thích tôi nhưng tôi sẽ không đồng ý lời tỏ tình của một trong hai người họ. Như vậy thật không bằng bằng!"

"Phó Đoạn, anh có từng nghĩ tới tình yêu của anh nếu chia đôi thì nó thật sự không công bằng với Dự Lam không?"

"Nhưng Dự Lam nguyện ý!" Phó Đoạn phản bác.

"Đúng vậy, đây là điểm khác nhau của chúng ta. Dù cho hai người kia nguyện ý tôi vẫn sẽ không chấp nhận họ! Tôi không muốn cũng không thể làm ra hành động tổn thương người còn lại."

"Anh có thể nhìn Dự Lam chịu thiệt thòi nhưng tôi không thể nhìn một trong hai người kia phải chịu thiệt."

Phó Đoạn không hiểu, thật sự không hiểu! Nếu ai hỏi hắn, giữa Chu Hạc và Dự Lam hắn yêu ai hơn? Phó Đoạn chắc chắn trả lời rằng hắn yêu cả hai!

Chu Hạc cảm thấy, có một số chuyện nếu không vạch trần thì rất khó thoát khỏi nó, tuy cậu không có ý nói ra, vì phần "tình cảm" cậu dành cho Phó Đoạn chỉ là để trả nợ nhưng khiến Phó Đoạn lầm tưởng thì nợ càng thêm nợ.

Chu Hạc hít sâu một hơi rồi nói: "Thật ra tôi không yêu anh, ngay từ đầu, tôi đã không yêu anh."

Phó Đoạn như chết lặng nghe câu chuyện của cậu, nắm tay run rẩy siết chặt vào nhau, âm thanh khàn khô hỏi: "Nếu khi đó, tôi thật sự yêu cậu, Chu Hạc... vậy cậu sẽ yêu tôi chứ?"

"Sẽ không."

"Canh tôi đã uống xong rồi, cảm ơn đã khoản đãi, tôi đi về đây."

Phó Đoạn thật sâu nhìn bóng dáng của cậu, hắn biết, mọi chuyện đã kết thúc rồi, sẽ chẳng còn cách nào để cứu vãn nó.

Phó Đoạn nhìn chìa khóa trên tay, hắn có thể nhốt cậu lại nhưng lần này hắn tôn trọng ý định của cậu. Chu Hạc, anh đã học được cách tôn trọng em... nhưng đã muộn rồi.

Chu Hạc ngẩng đầu đi ra khu chung cư, vừa đến cổng liền thấy Sở Tinh Châu và Hứa Kỷ Trạch đang đứng phía đối diện. Cũng không biết hai người đã chờ bao lâu.

Chu Hạc trong lòng chứa muôn vàn cảm xúc, cậu đi đến bên cạnh họ, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Tôi bị quăng xuống biển là do anh báo cảnh sát phải không?"

Âm thanh thật nhẹ không giống như đang chất vấn, cậu chỉ đơn thuần muốn biết câu trả lời mà thôi.

Chu Hạc hỏi xong Sở Tinh Châu, sau đó lại hỏi Hứa Kỷ Trạch: "Là anh đưa tôi lên giường của Phó Đoạn phải không?"

"Đừng gạt tôi, tôi muốn biết sự thật!" Chu Hạc cười nói, nụ cười so với khóc càng khó coi.

Bầu không khí như đặc sệt lại, khó mà hít thở, ánh đèn đường nhạt nhòa cũng không thể chiếu sáng đến chân họ. Ba người đứng thật gần ánh sáng rồi lại không bước vào ánh sáng. Họ sợ biểu tình trên khuôn mặt của bản thân sẽ bị người đối diện nhìn thấy.

"Xin lỗi." Rất lâu sau hai người cùng trả lời, một đáp án mà Chu Hạc không muốn nghe nhất. Trái tim của cậu như trụy vào hầm băng.1

Tác giả muốn nói.

Các nàng chuẩn bị đội nón bảo hiểm vào nha, mấy chương sau tác quay xe các nàng đừng ngã đấy.1