Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao hơn đỉnh đầu. Những tia nắng len lỏi qua khung kính chiếu vào nơi cô gối đầu. Tiểu Mỹ chau mày tỉnh giấc, khẽ trở mình sang bên cạnh toàn bộ hạ thân liền truyền đến một cơn đau âm ỉ. Tiểu Mỹ mím chặt môi không dám phát ra tiếng động bởi Đình Triết vẫn còn ngủ say. Tất cả đều tại anh, cả đêm hôm qua không để cho cô ngủ nên mới để lại hậu quả đến tận sáng nay. Mấy lời hứa suông của Đình Triết, Tiểu Mỹ tự dằn lòng sau này nhất định sẽ không tin tưởng.
Tuy giận nhưng nhìn thấy anh bên cạnh, cô bất giác mỉm cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên thức dậy vẫn còn thấy anh. Mọi khi tỉnh giấc, chỉ còn một mình cô trong căn phòng lạnh lẽo với bốn bức tường bao quanh. Bây giờ thì tốt hơn trước rất nhiều.
Tiểu Mỹ đưa tay chạm vào má Đình Triết, ngón tay vuốt dọc sống mũi cao thẳng rồi di chuyển xuống dưới miết nhẹ qua bờ môi mềm. Gương mặt anh thu gọn trong tầm mắt cô, trong lòng bỗng chốc nổi ham muốn chiế hữu người đàn ông trước mặt. Tiểu Mỹ nhoài người về phía trước hôn nhẹ lên môi Đình Triết.
Nụ hôn chưa được sâu, Tiểu Mỹ liền cảm nhận sau lưng có hơi ấm truyền đến. Chiếc áo bỗng chốc bị vén lên cao, Tiểu Mỹ vội ngồi dậy nhưng bị Đình Triết giữ chặt. Sắc mặt cô dần trở nên khó coi, hơi thở không còn đều đặn như trước do bị chèn ép. Dù đã cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Dưỡng khi sắp bị lấy hết. Tiểu Mỹ đánh vào ngực Đình Triết mấy cái ra hiệu, lúc này anh mới buông tay.
Được thả, Tiểu Mỹ ngồi dậy tay đặt lên ngực cảm nhận nhịp đập. Cô ho lên mấy tiếng, gắng gượng hít thở để bù lại dưỡng khí vừa mới bị mất. Ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, Tiểu Mỹ tức giận cằn nhằn.
– Đêm qua chưa đủ hay sao mà anh còn muốn nữa?
– Câu này anh hỏi em mới đúng! Mới sáng sớm mà đã giở trò biến thái với anh rồi.
– Ai… ai giở trò chứ? Anh mới là đồ biến thái đấy.
– Vậy khi nãy anh chủ động hôn anh?
– Cái đó… cái đó…
Bị nói trúng tim đen, Tiểu Mỹ ngại ngừng không thành lời. Người bắt đầu mọi chuyện là cô, nếu cô không chủ động hôn anh thì đâu ra nông nỗi.
Tiểu Mỹ tiến lại gần chỗ Đình Triết, mỉm cười trêu chọc.
– Tại chồng em đẹp quá nên em không cưỡng lại được.
– Tiểu Mỹ! Em càng ngày càng hư rồi đấy.
Thái độ Đình Triết nghiêm nghị đến lạ, nét mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Tiểu Mỹ lập tức thu lại dáng vẻ lơ đễnh của mình. Cô không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì nhưng dường như cô đã khiến anh không vui. Đối diện với Đình Triết, Tiểu Mỹ sợ hãi hai tay nắm chặt lấy vạt áo. Cô cúi đầu xuống đất, hai tay đan xen vào nhau. Cô cắn chặt môi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn. Đôi môi mấp máy, rụt rè nói được vài lời.
– Em… em xin lỗi!
Tiểu Mỹ đâu biết Đình Triết không thích những chuyện này. Cô chỉ đơn thuần là muốn hôn anh, vậy mà lại bị mắng.
Đình Triết lặng lẽ quan sát dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Mỹ mà thầm cười. Anh chỉ mới lớn tiếng một chút cô đã hoang mang như vậy, nếu anh thực sự tức giận có lẽ cô sẽ khóc mất. Đình Triết không cố ý ức hiếp Tiểu Mỹ, anh chỉ muốn trêu chọc cô một lát. Nhưng dường như mọi thứ đang đi quá giới hạn.
Nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đối diện với mình, Đình Triết mỉm cười hôn vào gò má hồng.
– Ngoan! Anh không mắng em.
– Anh giận em chuyện khi nãy ạ?
– Không giận! Sau này chỉ được làm vậy với anh, nhớ chưa?
Tiểu Mỹ gật đầu, đuôi mắt khẽ cong lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Dưới ánh nắng dịu nhẹ của ngày mới, trông cô càng thêm xinh đẹp. Tiểu Mỹ bây giờ đã biết lấy lòng anh, Đình Triết chỉ sợ sau này vì dáng vẻ hiện tại của cô mà mềm lòng không thể từ chối được những yêu cầu.
Đồng hồ treo tường phát ra âm thanh biểu thị 7 giờ.
Đình Triết bế Tiểu Mỹ vào phòng tắm thay đồ rồi chuẩn bị đến công ty làm việc. Buổi sáng của hai người diễn ra suôn sẻ, tới lúc tiễn anh ra ngoài cửa. Tiểu Mỹ mới hỏi.
– Hôm nay anh chỉ đến công ty thôi ạ?
– Không, chiều anh sẽ ghé qua bệnh viện một lúc.
– Để làm gì? Anh lại đến thăm Hân Nghiên nữa sao? Em không cho anh đến bệnh viện đâu.
Nghe đến hai chữ “bệnh viện” không cần biết Đình Triết đến đó với mục đích gì, Tiểu Mỹ đã kịch liệt phản đối. Hôm qua Tiểu Mỹ đã nói rõ ràng mọi chuyện với Hân Nghiên nên cô không muốn Đình Triết tiếp xúc hay quan tân tới cô ta thêm một lần nào khác. Cô cứ nghĩ sau những chuyện xảy ra, anh đã hiểu mà không qua lại với người như Hân Nghiên. Vậy mà hôm nay vẫn dành thời gian đến bệnh viện.
Đình Triết biết Tiểu Mỹ đang nghi ngờ nhưng chưa kịp giải thích đã bị ánh mắt hình viên đạn của cô cảnh cáo. Khẽ thở dài một tiếng, anh xoa đầu cô trấn an.
– Anh đến bệnh viện hoàn thành một số thủ tục để chuẩn bị cho ca phẫu thuật hai ngày tới. Anh sẽ không nói chuyện với Hân Nghiên đâu, đừng lo!
– Anh hứa đi.
– Tôi hứa sẽ không nói chuyện với Hân Nghiên! Ở nhà đợi tôi, chiều nay tôi sẽ về sớm với em.
– Vâng.
Đình Triết hôn lên trán Tiểu Mỹ thay cho lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Tiểu Mỹ đứng bên ngoài thềm, dõi theo chiếc xe của Đình Triết khuất dần cho đến khi hoà vào dòng xe ở phía xa mới trở lại vào nhà. Căn biệt thự sau khi thiếu vắng anh bỗng chốc trở nên ảm đạm, lạnh lẽo. Tiểu Mỹ lặng lẽ xuống bếp thu dọn lại đồ đạc rồi lên phòng chuẩn bị bài vở cho buổi học. Sáng nay, cô có lịch hẹn với Tử Hạo.
Tiếng chuông đồng hồ dưới nhà phát ra âm thanh tù quả lắc. Vài phút sau, chuông cửa bất ngờ vang lên. Tiểu Mỹ nhanh chân xuống lầu mở cửa.
Tử Hạo vẫn luôn như vậy, chuẩn mực và đúng giờ. Anh cúi đầu chào cô thể hiện phép lịch sự tối thiểu rồi lên trên phòng. Giữa hai người không có quá nhiều lời nói, hầu như đều dùng hành động thay thế.
Ngồi vào bàn học, Tử Hạo bắt đầu giảng những bài hôm trước đã bỏ lỡ cho Tiểu Mỹ. Dường như gần nửa đầu buổi học, Tử Hạo chỉ giảng những thứ liên quan đến chuyên môn mà không hề nhắc tới việc hôm trước.
Thái độ của Tử Hạo khiến Tiểu Mỹ đắn đo. Cô không biết có phải do hôm trước bản thân đã nói chuyện gì quá đáng hay không. Mọi lần đến dạy, Tử Hạo đều hỏi han những câu đơn thuần, trong lúc giảng thường hay cười đùa. Nhưng hôm nay, những thứ ấy tuyệt nhiên biến mất giống như Tử Hạo biến thành một con người khác vậy. Sự thay đổi này vô tình tạo áp lực khoảng cách đối với Tiểu Mỹ.
Quay sang phía Tử Hạo, Tiểu Mỹ nắm chặt tay lấy hết can đảm để nói.
– Giáo sư!
– Có bài nào không hiểu sao?
– Không phải. Em chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi.
– Nếu là chuyện liên quan đến việc học, tôi sẽ giải đáp còn không phải thì em nên tập trung làm bài đi.
Tử Hạo lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt vẫn luôn hướng về quyển sách trên tay. Tiểu Mỹ đứng hình trong phút chốc bởi đây là lần đầu tiên Tử Hạo lớn tiếng với cô. Từ trước đến giờ, dù Tiểu Mỹ có cứng đầu ra sao, Tử Hạo vẫn luôn đối xử ân cần. Nhưng người đối diện cô bây giờ không phải Khương Tử Hạo mà cô biết.
Tiểu Mỹ không nói thêm mà quay trở về tiếp tục việc học của bản thân. Thế nhưng, cảm giác bức bối khó chịu vẫn luôn bủa vây khiến cô không thể tập trung. Nếu Tiểu Mỹ đã vô tình làm Tử Hạo không hài lòng, cô muốn anh nói rõ hơn là cứ tỏ thái độ xa cách giống bây giờ. Hạ cây bút trên tay xuống, Tiểu Mỹ hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm mà hỏi thẳng Tử Hạo.
– Giáo sư, có phải hôm trước em đã nói điều gì khiến giáo sư không hài lòng không?
– Chuyện tôi có hài lòng hay không đâu liên quan đến em.
– Sao lại không liên quan? Giáo sư cứ có thái độ như bây giờ khiến em cảm thấy rất khó chịu. Nếu em có điều không đúng, giáo sư cứ nói em nhất định sẽ sữa sai.
– Em coi trọng lời nói của tôi, vậy tại sao vẫn chấp nhận ở bên cạnh người đang lừa dối mình?
Cả gian phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng sau khi Tử Hạo dứt lời. Hai người, hai hướng suy nghĩ khác nhau.
Trước khi vào buổi học, Tử Hạo đã đến sớm hơn khoảng một tiếng. Anh không hề có ý xen vào chuyện gia đình người khác hay theo dõi bất kỳ ai ở đây, chỉ là có việc nên tình đi ngang qua biệt thự Phong gia. Từ khung cửa kính, Tử Hạo thấy người con gái mình thương thân mật với chồng cô ấy. Nghĩ lại thì thật trớ trêu, Tiểu Mỹ là người đã có gia đình việc cô gần gũi với chồng có gì là sai? Tử Hạo vẫn cứ ngỡ sau khi anh đưa địa chỉ phòng bệnh người yêu cũ của Đình Triết cho Tiểu Mỹ, cô sẽ nhận ra vài điều. Nhưng dường như đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của chính anh mà thôi. Hai người họ… vẫn tình cảm bên nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chính điều này đã khiến Tử Hạo khó chịu trong lòng.
Là do Tiểu Mỹ biết nhưng không nói hay Tiểu Mỹ chưa từng đến địa chỉ mà anh đưa để tìm hiểu sự thật?
Câu hỏi ấy cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí Tử Hạo. Trông Tiểu Mỹ bây giờ giống như kẻ ngốc bị người mình tin tưởng nhất phản bội vậy. Còn Tử Hạo lại chẳng thể làm gì để giúp cô. Cũng bởi cảm xúc thật không thể bộc phát ra bên ngoài nên Tử Hạo mới tìm cách kiềm chế, và cũng vì vậy mà tính khí của anh ngày hôm nay thay đổi hoàn toàn.
Suy nghĩ của Tiểu Mỹ lại trái ngược với những điều Tử Hạo biết. Ngay khi anh dứt câu, cô đã hiểu anh đang nhắc chuyện gì. Tiểu Mỹ không thắc mắc vì sao Tử Hạo có được số phòng của Hân Nghiên và biết được Đình Triết thường xuyên lui tới bệnh viện thăm Hân Nghiên bởi cô sớm đã tự cho bản thân một lý do. Điều quan trọng bây giờ là giải quyết những thắc mắc sớm đã trở thành sự khó chịu của Tử Hạo.
Tình cảm của Tử Hạo, Tiểu Mỹ sớm đã nhận ra nhưng cô vẫn luôn tôn trọng anh với tư cách là một người học trò. Dĩ nhiên khi biết chuyện Đình Triết làm, Tử Hạo chắc chắn sẽ cảm thấy bất bình thay. Sẵn việc Tử Hạo đang hiểu lầm, Tiểu Mỹ cũng muốn làm rõ vài chuyện.
Tiểu Mỹ quay người đối diện Tử Hạo. trên môi nở một nụ cười những lời nhẹ nhàng gợi mở cuộc trò chuyện.
– Giáo sư, địa chỉ hôm trước giáo sư đưa em đã tới kiểm tra. Quả thực Đình Triết có đến bệnh viện chăm bệnh cho một cô gái tên Hân Nghiên. Nhưng anh ấy đã giải thích rõ ràng mọi chuyện với em rồi. Hai người họ không có quan hệ tình cảm, hơn nữa cũng đã chấm dứt. Giáo sư không cần bận tâm về nó nữa đâu.
Mỗi khi giải thích, Tiểu Mỹ đều nói với thái độ niềm nở. Dù sao mối quan hệ giữa Đình Triết và Tử Hạo cũng không tốt nên cô cần phải cẩn trọng để không nghiêng về bên nào nhiều hơn. Tiểu Mỹ hiểu Tử Hạo vì quan tâm mình nên mới không hài lòng về việc Đình Triết làm. Để sau này cả ba có thể gặp mặt, Tiểu Mỹ đành nói rõ mọi chuyện.
Nghe Tiểu Mỹ nói, Tử Hạo chỉ biết gật đầu cho qua để cô nghĩ rằng anh không còn hiểu lầm Đình Triết, nhưng thực lòng anh vẫn không thể tin tưởng. Cuộc nói chuyện ngày hôm trước, anh cũng chỉ mới nói vài câu vu vơ về Đình Triết mà Tiểu Mỹ đã phản ứng gay gắt đến vậy. Nếu bây giờ anh còn cố chấp nghe theo điều bản thân suy nghĩ, e rằng sẽ không thể nhìn mặt Tiểu Mỹ. Anh không muốn để người con gái mình thường bị người chồng yêu quý của cô lừa gạt. Nhưng những điều anh có thể cũng đã làm, thân phận của Tử Hạo bây giờ chỉ là một gia sư dạy kèm không có tư cách xen vào chuyện riêng của học trò. Ngoài việc nhẫn nhịn và lặng thầm phía sau thì anh không thể làm gì hơn.
Thấy Tử Hạo đã hiểu, Tiểu Mỹ mỉm cười mừng rỡ. Mọi chuyện cứ rõ ràng ngay từ đầu như vậy, đôi bên đều cảm thấy thoải mái.
Bỗng, Tiểu Mỹ sực nhớ đến một chuyện quan trọng mà bản thân đã quên. Cô vội vàng đứng dậy tiến đến chỗ bàn để thuốc rồi lấy ra liệu lượng mà Đình Triết đã căn dặn từ trước.
Tử Hạo cảm thấy tò mò liền đứng dậy tiến lại gần chỗ Tiểu Mỹ đang đứng. Anh chầm chậm quan sát từng hành động cô đang làm rồi hỏi.
– Em uống thuốc gì vậy?
Tiểu Mỹ quay sang phía Tử Hạo sau đó liền tiếp tục sắp thuốc theo liệu lượng. Vừa làm vừa nói.
– Hôm trước em đi khám sức khỏe, bác sĩ nói em bị thiếu máu nên phải uống thuốc để chữa bệnh.
– Mấy loại thuốc này là bệnh viện cấp cho em sao?
– Em cũng không rõ nữa. Đình Triết nói em uống thì em uống thôi, anh ấy bảo đây là đơn thuốc trưởng khoa kê.
Tử Hạo chau mày khó hiểu rồi cầm mấy vỉ thuốc của Tiểu Mỹ lên kiểm tra. Anh cẩn thận xem qua xét từng loại thuốc mà Tiểu Mỹ uống rồi đột nhiên khựng lại trước một vỉ thuốc. Sự chú ý của Tử Hạo dường như tập trung toàn bộ vào vỉ thuốc đó. Tử Hạo lật đi lật lại mặt trước và mặt sau của vỉ thuốc nhiều lần cho đến khi chắc chắn phán đoán của bản thân là đúng thì mới dừng lại.
Ngay lúc Tiểu Mỹ vừa định uống số thuốc thì Tử Hạo ngăn cản.
– Tiểu Mỹ, em có chắc đây là thuốc mà Đình Triết nói trưởng khoa kê đơn không?
Thấy sắc mặt Tử Hạo có chút nghiêm trọng, Tiểu Mỹ vội hạ số thuốc trên tay xuống. Nhìn vào vỉ thuốc Tử Hạo đang cầm, cô gật đầu đáp.
– Vâng! Đình Triết nói với em vậy mà. Anh ấy bảo nếu uống điều độ thì bệnh tình sẽ tốt hơn.
– Nhưng vỉ thuốc này là…
Tử Hạo ngừng lại không tiếp tục. Không gian xung quanh căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Mọi thứ giống như đang ngừng trôi.