Hắn bị cô gọi nên thức giấc, cả cơ thể ê ẩm khó khăn trong việc cử động. Phải mất một lúc mới có thể hồi phục hơn một chút.
“Được rồi, mời anh về.”
Hắn đứng dậy dụi dụi mắt, vẫn còn mơ màng chưa lấy lại đầu óc. Cho đến khi ý thức được người đứng trước mặt vừa nói gì, hắn mới đáp:
“Trời sáng rồi sao? Em ăn gì, Nhiên Nhiên ăn gì để tôi đi mua?”
“Không cần, anh về đi.” Cô đáp.
“Thật sự không cần sao? Vậy tôi về nhé! Có gì em gọi cho tôi nha, còn nhớ số của tôi không?” Hắn hỏi. Cũng phải, đã ba năm rồi chỉ sợ số điện thoại của người bị cô hận nhất vẫn chưa lần nào được cô ghi nhớ.
Khi ý thức được lời nói của mình đã đụng chạm quá khứ, đầu hắn hơi cúi, cảm thấy khó chịu. Bất ngờ, người đối diện đáp lại:
“Tôi nhớ. Anh cứ về.”
An Ninh vẫn còn nhớ số của mình!
Mạnh Đình vui vẻ ra về, không khí hôm nay đẹp hơn mọi ngày. Sau bao nhiêu năm trong cái lồng giam cầm của sự ân hận, Mạnh Đình đã cảm nhận được tia nắng, có lẽ cánh cửa sắt ấy sắp mở ra rồi.
“Hôm nay tôi sẽ xin bác sĩ cho bé về. Nên ngày mai có thể đi cùng nhóm đến buổi đấu giá ạ.” An Ninh nghe điện thoại.
“Vậy tốt, bé nhà cô ra viện vào buổi nào?” Trần Lập hỏi.
“Trưa nay thôi sếp.”
“Vậy tốt, khi nào đưa bé về thì đến gặp tôi. Tôi có công việc quan trọng muốn bàn với cô.”
“Vâng rõ ạ.”
Chiều hôm đó, An Ninh đưa An Nhiên về khách sạn, cho bé ngủ rồi mới dám đi đến bàn việc với Trần Lập.
Lúc này, An Ninh bước vào. Bên trong không chỉ có Trần Lập mà còn có Tạ Nhan và đặc biệt, Hạ Nhiên cũng có mặt.
Hạ Nhiên bị trói tay lại, gương mặt có vẻ rất thiếu sức sống. Cô bị Tạ Nhan ôm vào lòng, nhưng không phản kháng. Có lẽ cô ấy không còn sức.
Đã từ rất lâu, An Nhiên chưa gặp lại Hạ Nhiên. Cả hai nhìn nhau đầy lo lắng và bối rối. Bất giác, Hạ Nhiên quay đi, không nhìn An Ninh nữa.
Cô chắc chắn có điều gì đó bất thường, lập tức hỏi ngay:
“Sếp, có chuyện gì vậy? Mong sếp nói thẳng một lượt.”
Đem cả Tạ Nhan và Hạ Nhiên đến đây, rõ ràng đã có suy tính từ trước. Tội tình gì phải nói ra mấy lời vô bổ khác, cứ trực tiếp mà hỏi vào trọng tâm.
“Bao nhiêu năm không gặp người đẹp, tính tình vẫn cứ nóng nảy như vậy sao?” Tạ Nhiên bóp bóp cằm Hạ Nhiên, nói.
An Ninh không thể để ý đến lười hắn nói, chỉ nhìn vào gã sếp của mình.
“Không có chuyện gì. Tôi biết cô chắc phải nhớ người xưa nên muốn tạo điều kiện cho các người gặp mặt.” Trần Lập đáp.
Cô nhìn sắc mặt Hạ Nhiên không ổn nội tâm càng khủng bố và lo lắng hơn.
Cô biết chuyện không hay sắp xảy đến. Nhưng nó đến nhanh hơn An Ninh nghĩ.
“Đề nghị anh nói thẳng.”
Tuy bề ngoài An Ninh rất cứng rắn nhưng bên trong, cô cực kì lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Tạ Nhan là kẻ nguy hiểm cỡ nào cô hiểu. Tạ Nhan ghét Mạnh Đình như thế nào, An Ninh cũng hiểu.
Có lẽ mối quan hệ của cô và Mạnh Đình đã bị phát hiện. Chỉ tội cho Hạ Nhiên, không hiểu tại sao lại vạ lây. Hiện tại người cô lo lắng nhất chính là Hạ Nhiên - người duy nhất biết được cái thai năm xưa là của ai.
“Tôi muốn cô đi gặp Vãn Mạnh Đình, kêu anh ta rút khỏi dự án này.” Trần Lập đáp.
m mưu của bọn họ chỉ có vậy thôi sao?
“Anh ta rất hận tôi, sẽ chịu nghe lời của tôi sao?” Cô ám chỉ quá khứ đã từng khiến Vãn Mạnh Đình ghét bỏ.
Nhưng có lẽ Trần Lập không tin, hắn đáp:
“Hận? Nếu hận còn mang con của cô đi bệnh viện. An Ninh, nên nghe lời. Cô chỉ cần đến đó khuyên hắn là được. Nếu chuyện này thành công, tôi sẽ thưởng cho cô.”
Thực chất An Ninh không muốn. Vãn Mạnh Đình nợ cô, cô cũng đã hại lại hắn. Khiến Vãn Mạnh Đình bị cười chê, đau khổ và đợi chờ, ngay cả có con mà cũng chẳng hay biết.
Nếu hỏi An Ninh ghét hắn không, cô sẽ trả lời là có. Nhưng nếu hỏi An Ninh muốn trả thù không, thì cô sẽ không.
An Ninh không muốn dính líu đến hắn, tất nhiên cũng sẽ không lợi dụng con người đấy. Cô phân rất rõ giữa ranh giới của bản thân và hắn. An Ninh có lòng tự trọng, và nó không cho phép cô làm chuyện như vậy.
“Tôi không thể làm được!” Cô nói với giọng điệu rất lạnh lùng, khí thế tuy không lớn nhưng vẫn đủ để khiến đối phương cảm nhận được.
Trần Lập định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Tạ Nhan ngăn lại. Hắn bước một bước, cùng với Hạ Nhiên trong tay. Vẫn là nụ cười nhếch mép trong có vẻ đểu cáng, khó ưa. Hắn nói:
“An Ninh, cô có quyền không làm.”
Nói được một câu, hắn nắm lấy cằm Hạ Nhiên, buộc Hạ Nhiên nhìn thẳng vào An Ninh. Sau đó nghiến răng nói tiếp:
“Nếu cô muốn cô em này chịu khổ. Tôi nói cho cô biết, Hạ Nhiên đã hai ngày không ăn rồi.”
Hạ Nhiên bị hắn bóp chặt cằm đau nhức mà nhăn mặt, nhưng vẫn cắn răng không phát ra tiếng kêu đau để An Ninh bớt lo lắng.
“Hạ Nhiên… anh bắt Hạ Nhiên làm gì hả?” Nghe Hạ Nhiên bị bỏ đói hai ngày khiến An Ninh sốt ruột và đau xót. Không kiềm lòng được, An Ninh mới lên tiếng.
Tạ Nhan nhìn thấy gương mặt và giọng nói lo lắng của An Ninh thì thích lắm. Hắn bắt đầu giở thói châm chọc:
“Bao nhiêu năm không gặp, tôi vẫn luôn hâm mộ cặp đôi An Ninh và Mạnh Đình. Biết tại sao không? Bởi vì hai người nóng nảy như nhau, đúng là ngu xuẩn. Bọn mày ngu như thế thì về ôm lấy nhau mà sống, chứ thả ra bên ngoài lại làm khổ người ta.”
Trần Lập đứng bên cạnh, cười cổ vũ thêm. Mặc dù bị chửi nhưng An Ninh vẫn không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn Hạ Nhiên.
Lúc này, Hạ Nhiên mới dùng chút sức lực, yếu ớt nói: