Thèm Thương

Chương 68: Ý tôi là chúng ta về nhà thôi



Lúc này, Hạ Nhiên mới dùng chút sức lực, yếu ớt nói:

“Chị An Ninh đừng đồng ý, để em chết đi.”

Dứt lời, cổ Hạ Nhiên bị một lực tay bóp mạnh khiến cô khó thở nhưng sau đó, Hạ Nhiên nhắm mắt lại, ngửa đầu về phía sau như thể đang đợi chờ cái chết.

“Tạ Nhan, buông, mau buông ra.” An Ninh xông đến nhưng bị Trần Lập cản lại.

“Em yêu, tôi thất vọng về cái miệng nhỏ này của em đấy!” Nói rồi hắn buông tay, trả lại hơi thở cho Hạ Nhiên. Cô yếu ớt ho khan mấy tiếng.

Thấy vậy, An Ninh mới chịu dừng lại. Ánh mắt đầy căm thù và giận dữ nhìn Tạ Nhan. Cuối cùng vì để bảo vệ người đã từng vì những cuộc gọi bất chấp ngày đêm của mình mà đến, An Ninh quyết định đồng ý.

“Tôi đồng ý. Sau khi xong việc, lập tức thả Hạ Nhiên ra. Nhưng có lí do gì khiến tôi tin các người không nuốt lời?”

“Yên tâm. Bọn tôi không phải người nuốt lời. Chỉ cần cô làm được.” Trần Lập đáp lời An Ninh.

Hạ Nhiên nghe cô đồng ý thì mở to mắt nhìn. An Ninh chỉ biết nhìn lại cô em gái nhỏ rồi trấn an:

“Hạ Nhiên đừng bỏ cuộc, đợi chị cứu em.”

Dứt lời cô bỏ đi.

“Mọi chuyện cũng cảm ơn cậu nhé! Hôm gặp Vãn Mạnh Đình làm tôi hết hồn. Hi vọng cô ta có thể khuyên hắn rút khỏi buổi đấu giá.” Trần Lập cảm ơn Tạ Nhan rối rít.

Tạ Nhan chỉ đáp lại bằng một nụ cười nham hiểm. Hắn quay sang vuốt má Hạ Nhiên, nói:

“Cũng là nhà em yêu này của tôi. Thôi nhé, tôi về. Có chuyện gì tốt cậu phải nhắn cho tôi đấy nhé!”

“Rồi, nhất định. Về cẩn thận!”

Tạ Nhan kéo Hạ Nhiên lên xe hơi, chở về biệt thự của mình. Hạ Nhiên bị ném ở ghế sau, hắn ngồi trên vị trí ghế lái, trầm giọng nói:

“Cô không nhớ tôi bảo gì sao? Tôi nói cô im lặng. Tại sao còn dám lên tiếng?”

Thì ra hắn để bụng chuyện Hạ Nhiên nói lúc nãy.

Cô ngồi ở ghế sau, không đáp lại hắn, như cách để khinh bỉ.

“Sao hả? Muốn chết? Đâu có dễ. Chừng nào cô còn lợi ích với tôi, thì cứ ở đó mà chịu dày vò.”

Nói rồi hắn tập trung lái xe, Hạ Nhiên vẫn vậy, nhắm mắt lại, hai hàng nước trượt dài.

Sau khi gặp bọn người kia trở về, An Ninh nhìn An Nhiên đang ngủ say, lòng chợt thắt lại.

Cô dứt khoát lấy điện thoại, gọi ngay cho Mạnh Đình.

“Tôi An Ninh đây.”

Vãn Mạnh Đình vui lắm, hắn nhanh chóng đáp lại:

“An Ninh, em gọi cho anh thật sao? Có việc gì không?”

“Anh có thể đến khách sạn đón tôi… đi chơi không?” An Ninh hỏi, trong lời nói có ý ngập ngừng.

Đương nhiên không suy nghĩ, hắn đáp ngay:

“Được chứ, mấy giờ, hay anh đến đón liền nhé.”

“Ba mươi phút nữa đi. Đứng đợi tôi ở bên dưới, tôi sẽ tự xuống.”

“Nhất trí nhé!”

“Ừ. Tôi đi chuẩn bị đây.”

Tắt máy, Mạnh Đình vui sướng nhảy cẫng lên. Không ngờ An Ninh còn nhớ số của hắn, và cũng chẳng ngờ cô lại muốn đi chơi cùng hắn.

Vãn Mạnh Đình lập tức bỏ việc đang dở dang mà chạy đi thay quần áo, lái xe đến trước khách sạn sớm hơn giờ hẹn tận năm phút.

Đúng giờ An Ninh đi đến, trên tay còn ôm theo cả An Nhiên. Đợi bọn họ đi đến, Mạnh Đình vui vẻ mở cửa xe cho bọn họ vào.

Trước khi vào, An Nhiên còn lễ phép chào hỏi:

“Nhiên Nhiên chào!”

“Nhiên Nhiên giỏi! Đình Đình chào Nhiên Nhiên.” Hắn hí hửng đáp lời bé con.

Nghe hắn xưng là Đình Đình mà gai ốc của An Ninh nổi hết cả lên.

“Hôm nay em và Nhiên Nhiên muốn đi đâu?” Hắn hỏi cô.

Dù biết đi chơi nhưng An Ninh vẫn chưa nói địa điểm, ngay cả Mạnh Đình cũng không để ý, cho đến khi lên xe hắn mới nhớ ra.

An Ninh ôm con ngồi ở ghế phụ, cô trầm ngâm một lúc, hít thở thật sâu, nói:

“Mạnh Đình, về nhà đi.”

Tâm trạng Mạnh Đình lập tức đi xuống, nụ cười đang nở chợt tắt, hắn hỏi:

“Sao lại đuổi tôi về nhà? Em nói sẽ đi chơi mà?”

Cô lắc đầu, lúc này mới thấy lời nói của bản thân thật dễ gây hiểu lầm. Cô nói lại:

“Ý tôi là chúng ta cùng đi về nhà, về nhà của anh đấy.”

“Ò… Em muốn về nhà tôi? Thật không?” Hắn giật mình. Mạnh Đình cứ nghĩ nơi đó sẽ là nơi mà An Ninh ghét nhất, không muốn đến nhất mới phải.

Năm xưa, căn nhà đó có khác gì cái lòng, cái nhà tù giam cầm cô. Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạnh Đình có hơi tối lại.

“Anh không nghe lầm, tôi nói đưa Nhiên Nhiên đến nhà anh chơi.” Cô nhắc lại, cảm thấy rất phiền phức với những câu hỏi vô tri của hắn.

“Nhiên Nhiên thích đến nhà chú phải không? Nhà chú to lắm, đẹp lắm đấy nhé!” Hắn bắt đầu khoe mẽ với bé con.

Đứa bé ngước nhìn ông chú bên cạnh, lắng nghe câu chuyện về ngôi nhà có nhiều hoa, rộng lớn. Đôi mắt bé con tròn xoe, đẹp mắt và đáng yêu.

Trong suốt chặng đường, An Nhiên và Mạnh Đình vui vẻ đùa giỡn với nhau. Trên xe chỉ toàn tiếng vui đùa của hai người họ. Lắm lúc, An Ninh sẽ nói một vài câu nhưng nội tâm cũng rất mệt mỏi và khó xử.