Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 22: Viện Hải Dương



Ngày thứ hai đi làm trở lại sau kì thi, Hạ Diệp lại thấy một ly trà sữa được đặt trên bàn, khác với hôm qua là ly trà sữa này vị socola. Cô lại đi hỏi những người xung quanh, ai cũng lắc đầu nói không biết.

Ngày thứ ba…

Ngày thứ từ…

Cho đến ngày thứ sáu đi làm trở lại, vẫn là ly trà sữa nhưng kèm theo đó là chiếc hộp bánh quy nhỏ. Giờ thì cô có thể dự đoán được ai đã mua trà sữa cho cô suốt một tuần qua, hộp bánh quy này càng thêm rõ ràng.

Lúc mở hộp bánh quy ra, cô phát hiện bên trong có một mẩu giấy, bên trên có dòng chữ: “Ngày mai tôi đưa em đi một nơi.”

Trời! Thời buổi nào rồi mà còn chơi trò viết vào giấy chứ? Chẳng phải anh có gan hack vào máy tính của cô chỉ để nói chuyện sao? Bây giờ lại thích chơi mấy trò nhẹ nhàng tình cảm này.

“Đinh Hạ Diệp, photo cho tôi tập tài liệu này, lát nữa có cuộc họp thì phát ra cho mọi người.”

Hạ Diệp lại được một phen giật mình. Đây là lần thứ n cô bị trưởng phòng khó tính Liễu Mộng làm cho hết hồn. Kể từ ngày cô đi làm lại, không ngày nào là không bị sai vặt cả. Bộ Liễu Mộng thù dai lắm à?

Cũng may là dự án của cô làm cũng gần hoàn thiện, nếu không thì cô cũng không dễ chịu mà đi mấy chuyện mà Liễu Mộng sai. Dù sao cô cũng chẳng phải con ở hay ô sin của trưởng phòng.

Trong cuộc họp, Hạ Diệp được tuyên dương vì tiến độ nhanh chóng của dự án. Điều này với cô tương đối tốt nhưng cũng không hoàn toàn. Vì lời khen của Lưu Kiệt, cô lại bị đem ra bàn tán, nói xấu sau lưng, thậm chí có người còn mỉa mai cô ngay trong cuộc họp. Tức thì có tức nhưng cô vẫn sẽ nhịn. Đợi sau này cô tốt nghiệp đại học, ổn định rồi mới cho những người từng chế nhạo cô biết thế nào là năng lực thực sự.

Tối đến, Hạ Diệp lại nằm dài trên giường, tới ăn cũng chẳng có tâm trạng. Hiện tại cô vô cùng buồn ngủ. Đang lúc chuẩn bị tắt điện, điện thoại đột nhiên có tin nhắn. Là tin nhắn của Lạc Du.

“Mai chủ nhật, cậu rảnh không?”

“Rảnh. Làm gì?”

“Đi viện hải dương đi. Tự dưng muốn đi ngắm cá quá.”

Đọc xong dòng tin nhắn, Hạ Diệp bật cười. Lạc Du đâu phải con người yêu thích gì động vật, hơn nữa còn rất ghét cá, sao tự dưng lại nổi hứng đi viện hải dương chứ.

“Đừng đùa chứ.”

“Không hề nha. Nghe người ta nói đi viện hải dương rất dễ có người yêu.”

“Cậu muốn có người yêu?”

“Không nói nữa. Mai nhất định phải đi đấy.”

“Rồi OK. Chiều cậu.”

---------

Trước cổng của viện hải dương của thành phố X, Hạ Diệp vừa đứng bấm điện thoại vừa chờ. Hôm nay cô xõa mái tóc xoăn nhẹ, mặc chiếc áo màu trắng, chân váy màu nâu nhạt dài quá gối và một đôi bốt cao cổ màu đen. Vẻ đẹp này của cô thu hút không ít ánh nhìn của cả nam lẫn nữ đi qua.

“Hey! Cậu chờ lâu chưa?”

Lạc Du từ phía trước chạy tới, đưa tay vẫy vẫy.

Hạ Diệp nở nụ cười, đưa tay vẫy lại: “Tới cũng… chưa được lâu lắm.” Nụ cười trên môi cô dần tắt, giọng cũng kéo dài ra. Cái gì vậy?

Lạc Du kéo lấy tay Tôn Trạch, sau đó lại gần chỗ Hạ Diệp đang đứng. Giờ thì cô hiểu tại sao cô bạn thân của cô lại nổi hứng đi viện hải dương, lại đòi có người yêu rồi. ra là có lý do hết. Hiện tại… cô có cảm giác như mình đang bị cho ra rìa vậy.

“Quên chưa nói với cậu, hôm nay tớ có rủ cả Tôn Trạch nữa.” Lạc Du phấn khích nói.

“A ha ha! Chào anh.” Hạ Diệp nở một nụ cười gượng ép, sau đó chào Tôn Trạch.

Tôn Trạch nở nụ cười, chào lại: “Chào em.”

Hai người họ nhìn là biết đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, đi chung tới viện hải dương là có lý do cả. Cô tới đây là để làm bóng đèn sao?

“Em tới đây một mình à?” Tôn Trạch cất giọng hỏi.



Ôi! Câu hỏi này như xát muối vào lòng cô.

“Phải.” Hạ Diệp gật đầu, trong lòng than khóc. Đã biết vậy rồi còn hỏi, anh không thấy mình thật thất đức sao? Biết vậy hôm nay cô không đi.

Thấy cô gật đầu, Tôn Trạch khẽ nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra, làm gì đó thì cô không biết. Nhưng cái biểu cảm nhíu mày đấy là sao vậy? Chẳng lẽ đang nghĩ cô là kì đà cản mũi?

“Chúng ta vào trong đi.” Lạc Du khẽ ôm người, cô đang cảm thấy có chút lạnh.

“Chờ anh một lúc, anh đi mua cho em ít đồ uống nóng.” Tôn Trạch khẽ nói, sau đó nhanh chân chạy tới quán cà phê gần đó.

Hạ Diệp thở dài một hơi, cô đang nghĩ xem có nên đi về hay không. Dù sao Lạc Du cũng có người chăm sóc rồi, cô cũng không cần phải lo lắng nữa. Lát nữa lấy cớ bận rồi chuồn cũng được, ở đây hít cẩu lương không tốt lắm.

Vài phút sau, Tôn Trạch quay trở lại, trên tay là hai ly ca cao nóng hổi. Nhìn thấy vậy, cô càng quyết tâm muốn đi về.

“Du Du à, hôm nay hai người đi chơi đi. Tớ còn phải… còn phải…” Nói đến đây, cô sực nhớ tới lời nhắn trong mẩu giấy hôm qua. Chết! Cô lỡ quên mất. giờ thì có lý do chính đáng để chuồn rồi.

“Còn phải làm sao?”

“Còn phải đi làm việc nữa. Đi một mình vào trong đó không phải hơi kì sao?” Cô gượng cười.

Khoan đã! Giọng nói này…

“Ai nói em đi một mình?”

Cả người cô đột nhiên bị kéo ra phía sau, trên eo của cô cũng xuất hiện một bàn tay. Hạ Diệp ngẩng đầu, hai mắt mở lớn, biểu cảm ngạc nhiên vô cùng.

“Vương Minh Thần?”

“Em không cần phải nhớ kĩ tên tôi đến vậy đâu.” Anh nhìn cô, nở nụ cười.

“Này! Anh mau buông Tiểu Diệp nhà tôi ra.” Lạc Du tức tối nhìn cảnh Vương Minh Thần ôm lấy Hạ Diệp, mặt mày cau có. Vốn dĩ cô đã không có một chút cảm tình gì với Vương Minh Thần.

“Tiểu Du, em bình tĩnh lại đã. Cậu ấy là anh gọi tới. Chẳng phải em nói có thể rủ thêm bạn sao? Anh rủ thêm cậu ta đấy.” Tôn Trạch nhanh tay kéo lấy Lạc Du.

“Hôm nay Tiểu Diệp là của tôi rồi đấy, Lạc tiểu thư.” Vương Minh Thần đắc ý nói, sau đó kéo Hạ Diệp đi vào trong.

Lạc Du mặt hằm hằm, trừng mắt nhìn theo bóng hai người họ.

“Thôi, chúng ta cũng vào trong đi.” Tôn Trạch đưa ly ca cao nóng cho cô, sau đó cũng kéo cô đi vào nốt.

Vương Minh Thần kéo cô đi tới chiếc bể thủy tinh gần đó, sau đó dừng lại nói chuyện.

“Hôm nay em dám cho tôi leo cây.” Anh dùng giọng chất vấn nhưng trên môi vẫn nở nụ cười cay nghiệt.

“Hơ hơ! Nào có. Anh dùng cách quỷ quái như vậy thông báo, làm sao tôi nhớ được. Hơn nữa, chỗ anh muốn đưa tôi tới là chỗ này?” Hạ Diệp cười như không, sau đó chất vấn lại.

“No! Tôi vốn định đưa em đi xem mấy tòa kiến trúc ở ngoại ô thành phố, nhưng nào ngờ đứng đợi em gần nửa tiếng vẫn không thấy, đang định xông lên vác em xuống thì Tôn Trạch nói em đang ở viện hải dương. Thế là tôi liền quay đầu chạy tới đây.” Giọng anh như thể đang trách móc cô vậy.

“Là do anh không nói rõ ràng, lại còn viết trên giấy. Nếu anh trực tiếp nói hoặc nhắn tin hay gọi điện thì có phải anh đỡ bị cho leo cây không?” Hạ Diệp không phục, cãi lại.

“Rồi rồi. Tôi sai, được chưa.” Vương Minh Thần đưa hai tay lên, gật gật đầu thỏa hiệp. Nếu không lát nữa cô lại xù lông lên, có dỗ cũng không được.

“Hừ!” Hạ Diệp khoanh tay lại, nhìn đi chỗ khác.

“Nhưng mà em đoán được là tôi?” Anh thắc mắc. Mặc dù biết câu hỏi của mình hơi thừa thãi.

“Không anh thì còn ai trong công ty làm cái trò này nữa. Sáu ngày liên tiếp mua trà sữa cho tôi, mỗi ngày một vị. Bộ anh muốn tôi chết vì thừa calo hả?” Cô lườm anh, chẹp chẹp miệng.

Vương Minh Thần đưa hai tay lên vắt ra sau gáy, sau đó nghiêng đầu: “Làm gì có chuyện đó. Em mà chết thì tôi biết lấy ai làm vợ?”

Hạ Diệp hơi đỏ mặt, lườm anh. Lại bị lợi dụng. Tên này hầu như lúc nào cũng có thể biến mọi câu nói nghiêm túc của cô thành thính.

“Không có liêm sỉ. Ai thèm làm vợ anh chứ.” Cô đẩy anh sang một bên, sau đó đi ngắm đàn cá bơi lội trong chiếc bể khổng lồ.



“Mà sao tự dưng lại mua trà sữa cho tôi?” Cô không nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.

“Ghen.” Câu trả lời ngắn gọn súc tích của anh khiến cô phải quay mặt lại nhìn, hàng lông mày phải nhíu lại.

Trong đầu cô lúc này là hàng loạt các dấu hỏi chấm. “ Ghen? Bộ anh có vấn đề hả?”

Anh chỉ khẽ nhún vai, sau đó đưa mắt nhìn vào trong bể. Thấy vậy, cô cũng không thèm để tâm tới anh nữa.

Vương Minh Thần đi theo sau cô ngắm cá, thỉnh thoảng khẽ liếc sang bên cạnh, chậm rãi ngắm nhìn từng ánh mắt, biểu cảm trên gương mặt cô. Nhìn cô mà anh muốn ôm ngay vào lòng, cất đem về làm của riêng. Nhưng hiện tại vẫn chưa được, anh phải khiến cô đồng ý anh. Bằng biện pháp nào thì không biết.

Ngắm cá một hồi, Hạ Diệp không những thấy chán mà còn thấy buồn ngủ. Lũ cá cứ bơi đi lượn lại trên đầu, không gian thì yên tĩnh đến lạ thường. Để ý mới thấy, xung quanh cô toàn là những cặp đôi. Trời ạ! Lắm cẩu lương quá, tốt nhất là nên ra khỏi đây.

Đi một vòng quanh cái viện hải dương, một chút thú vị cô cũng không cảm giác được. Nhưng xem chừng Lạc Du đang rất vui. Cũng đúng thôi, cô ấy gặp được người mà cô ấy thích, cùng nhau ngắm cá, cùng nhau bước đi, đương nhiên phải vui vẻ hạnh phúc rồi. Còn cô… Vương Minh Thần lúc này bỗng dưng nhàm chán vô cùng. Dường như anh cũng giống cô, một chút cũng không hứng thú.

“Tôi thật sự muốn đi về rồi đấy.” Hạ Diệp ngáp một cái, bước đi chậm chạp, lề mề.

“Tôi cũng vậy. Chẳng hiểu nổi nơi này có gì thú vị. Mô hình của tôi còn vui hơn mấy con cá này hàng trăm lần.” Anh cất giọng chán nản, thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tôn Trạch.

Hạ Diệp bước đi, cứ thế đã ra sân sau của viện hải dương. Được nhìn thấy bầu trời trong xanh, cô lại có cảm giác tự do. Hít một làn khí trong lành, cô đưa mắt nhìn về phía trước. Bỗng dưng, hai mắt cô sáng rực lên, như thể nhìn thấy tia sáng của cuộc đời.

“Woaa! Tàu lượn siêu tốc kìa!” Giọng của Lạc Du vang lên.

Tôn Trạch và Lạc Du thấy hai người họ đi ra ngoài thì cũng đi theo. Lạc Du vốn vẫn chưa có cảm tình gì với Vương Minh Thần nên vẫn phải đi theo để theo dõi tình hình.

“Chơi không?” Hạ Diệp hào hứng nhìn Lạc Du.

“Chơi luôn.” Lạc Du hùng hồn nói. Sau đó, hai cô gái dắt tay nhau ra ngoài, chạy sang công viên giải trí bên cạnh viện hải dương.

Tôn Trạch và Vương Minh Thần nhìn nhau, cả hai đều nhún vai rồi đi theo hai cô gái đang hứng khởi kia.

“Ực!” Đứng trước ghế ngồi của tàu lượn, Tôn Trạch khẽ nuốt nước bọt một cái.

Vương Minh Thần vỗ vào vai anh, nói nhỏ: “Cảnh sát Tôn, can đảm lên. Tội phạm bắt được mà sao mấy cái trò này không chịu được vậy?”

Tôn Trạch chỉ biết lườm Vương Minh Thần, sau đó lấy hết dũng khí, hít vào một hơi thật sâu rồi tiến lên tàu, ngồi xuống ghế. Vương Minh Thần cũng lên, gương mặt anh vô cùng bình thản, không có lấy một chút lo sợ.

“Aaaaaaaaa!”

Tiếng hét vang lên dữ dội, chiếc tàu lượn lên rồi lại lượn xuống, xoay vòng. Vương Minh Thần cảm giác có chút kích thích, tuy nhiên lỗ tai của anh đang bị tra tấn cực độ. Không phải của mấy vị khách ngồi trên tàu thì là của Tôn Trạch. Anh chỉ thấy Tôn Trạch nhắm chặt mắt, miệng thì hét. Không hiểu nổi tại sao cậu ta lại làm được cảnh sát nữa.

Cuối cùng, chuyến tàu cũng đi hết một quãng đường dài, trở lại vị trí xuất phát. Vương Minh Thần chậm rãi đi xuống, đứng sang một bên để chuẩn bị đỡ Hạ Diệp.

Tàu dừng, Tôn Trạch cũng như sống lại, anh lại trở lại như ban đầu, nhảy xuống tàu. Hạ Diệp có hơi choáng nhưng vẫn ổn. Tuy nhiên, Lạc Du thì chẳng ổn một tí nào. Đầu óc cô quay cuồng, đau đầu, chóng mặt, hoa mắt, đủ mọi loại cảm giác.

“Em xuống đi.” Vương Minh Thần đưa tay đỡ Hạ Diệp, nhẹ giọng nói.

Hạ Diệp có chút chần chừ, nhìn Lạc Du, nói: “Nhưng Du Du, cậu ấy…”

“Để Tôn Trạch lo.” Chưa kịp để cô nói hết câu anh đã ngắt lời, vẫn quả quyết đứng đó để đỡ cô.

Hạ Diệp cũng thấy đây là cơ hội tốt, giao bạn thân cho người mà cậu ấy thích cũng không phải chuyện xấu. Thế là, cô đưa tay bám vào tay anh, bước xuống tàu. Bước đầu tiên chạm mặt đất, cô có chút không quen, không hiểu làm sao, cả người cô lại ngã vào người anh.

“Cẩn thận chút.” Anh đỡ lấy cô, cẩn thận nhắc nhở.

Hạ Diệp lúng lúng đứng thẳng dậy, nhưng vẫn phải bám vào người anh để đứng cho vững.

Tôn Trạch cũng đã đỡ được Lạc Du xuống, Lạc Du như một cọng bún, ôm chặt lấy người anh. Có vẻ Lạc Du đã bị hết sức lực, đau đầu chóng mặt nên bây giờ phải hoàn toàn dựa dẫm vào Tôn Trạch.

“Cô ấy có vẻ không ổn rồi. Tôi đưa cô ấy đi ra đằng kia nghỉ ngơi một chút.” Tôn Trạch đỡ Lạc Du đi tới chiếc ghế dưới gốc cây gần đó.

Mặc dù có chút lo lắng nhưng Hạ Diệp cũng yên tâm khi thấy Tôn Trạch ân cần chăm sóc cho Lạc Du. Cô đoán anh cũng đã có tình cảm với Lạc Du rồi. Hai người họ mà yêu nhau thì đúng là đẹp đôi.