Hạ Diệp lắc đầu, sau đó nở nụ cười: “Không mệt nữa rồi. Hơn nữa còn muốn chơi tiếp.”
“OK. Thích thì chiều. Ngồi ghế đầu cho kích thích.” Dứt lời, anh lại kéo cô chạy về phía trước.
Hai người họ ngồi cạnh nhau, ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Cảm giác còn kích thích hơn lúc nãy. Tuy nhiên, cô vẫn có chút run.
“Sợ không?” Lúc tàu đang đi lên đỉnh dốc, anh khẽ hỏi.
“Một chút.” Cô đưa mắt nhìn anh, khẽ gật đầu.
Vương Minh Thần đưa tay nắm lấy tay Hạ Diệp, điều này khiến cô hơi bất ngờ. Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, mái tóc bay trong gió, cô không khỏi loạn nhịp. Lại là cảm giác rung động này, tại sao anh lại đẹp trai đến như vậy chứ?
Tàu bắt đầu chuyển động chậm dần, đây chính là khoảnh khắc trước lúc những tiếng hét vang lên.
Nhìn xuống dưới mặt đất, Hạ Diệp không khỏi bàng hoàng. Lúc nãy ngồi ở giữa nên cũng không nhìn được xuống dưới, giờ thì ngồi đầu, muốn tránh cũng chỉ có thể nhắm mắt.
“Aaaaaaaa!”
Một đợt hét nữa vang lên. Hạ Diệp nhắm chặt mắt, miệng hét lớn, tay cũng siết chặt lấy bàn tay của anh hơn.
“Tiểu Diệp, tôi thích em!”
Bỗng dưng, trong phút chốc, tai cô nghe thấy câu nói trên giữa những tiếng hét của người ngồi sau. Cô đưa mắt nhìn anh, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh, trên môi còn nở nụ cười sảng khoái. Anh là người vừa nói câu đó sao? Anh lại tỏ tình với cô vào thời điểm này sao?
Lộn đi lộn lại hai vòng, Hạ Diệp dường như có chút chóng mặt. Cô không hiểu sao Vương Minh Thần lại trâu bò như vậy, có hét cũng chỉ là tiếng hét vui sướng vì kích thích. Lúc chuyến tàu kết thúc, anh còn hỏi cô muốn đi tiếp không. Nhưng cô từ chối, thật sự thì hét nhiều quá nên giờ giọng cũng khàn khàn rồi, chơi nữa chắc mai mất giọng quá.
“Lúc tàu vừa lao xuống, anh nói gì đấy?” Hạ Diệp đưa mắt nhìn anh, thắc mắc.
Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó nháy mắt một cái: “Nghe thấy rồi còn hỏi.”
Trời ơi! Bộ dạng này của anh quá mê người đi. Sao anh có thể nháy mắt với cô như thế chứ?
“Ui! Tớ sẽ không bao giờ đi vào nhà ma đâu. Sợ chết mất.”
Hai cô gái vừa lướt qua hai người vừa nói. Nghe xong, Hạ Diệp lại một lần nữa đưa mắt nhìn anh.
“Anh sợ ma không?”
Vương Minh Thần vuốt cằm, nhìn lại cô, thắc mắc: “Em nói xem, tôi nên nói sợ hay không sợ?”
“Nếu anh nói sợ tôi chắc chắn sẽ rất vui.” Cô nở một nụ cười hết sức giả trân.
“Vậy tôi sợ ma. Em vui chưa.” Đáp lại cô, anh nở một nụ cười giả trân không kém.
Sau đó, hai người họ lại dẫn nhau đi mua vé vào nhà ma. Kể từ hồi mười lăm tuổi cho đến bây giờ, cô vẫn chưa đi nhà ma lần nào. Bởi vì, mỗi lần vào, cô chẳng cảm thấy có gì vui cả. Mọi thứ đều là giả, mọi người cứ thích hét toáng lên rồi bỏ chạy, điều đó càng làm cô thấy chán.
Nhưng hôm nay cô lại đột nhiên có hứng thú. Nếu mà Vương Minh Thần sợ, sau đó hét lên trước mặt cô, chắc chắn điều này vui vô cùng. Nghĩ thôi cũng thấy vui. Tuy nhiên, nếu anh ta không sợ, điều đó có nghĩa là lần đi vào nhà ma này của cô hoàn toàn vô nghĩa.
Quả nhiên… thật nhàm chán.
Mấy con ma do nhân viên đóng giả cứ thích lởn vởn xung quanh hai người họ. Biểu cảm của hai người thì giống y hệt nhau, trên mặt đều hiện hai chữ “nhàm chán”. Điều này khiến nhân viên nhà ma nản chí, chẳng còn hứng đi hù dọa.
“Anh thấy sợ không?” Cô vừa đi nói, do chẳng biết nói gì nên cô hỏi bừa.
“Có.” Vương Minh Thần bình thản đáp lại.
Hạ Diệp chỉ lườm anh một cái, sau đó lại đi khám phá tiếp. Nhìn là biết anh cố tình nói vậy.
Mở cửa một căn phòng, Hạ Diệp chậm rãi bước vào trong, nhòm ngó xung quanh. Nếu không lầm, lát nữa sẽ có một ngọn đèn bừng sáng lên, sau đó sẽ có ma quỷ hoặc cái gì đó. Tình huống này cô gặp nhiều rồi, cho nên nếu đúng thì cũng chỉ hơi giật mình, chứ hoàn toàn không có gì đáng sợ.
Đúng như cô dự đoán, căn phòng đen thui bỗng bừng lên mấy ngọn lửa, chẳng mấy chốc căn phòng đã sáng rực.
“Aaaaaa!”
Hạ Diệp đột nhiên hét lớn, sau đó lao thẳng ra ngoài, chạy không cần biết đâu là đường nên cô đâm vào Vương Minh Thần. Anh vì chưa kịp phản ứng đã bị cô lao vào nên suýt chút nữa ngã ra phía sau, cũng may là còn trụ vững được. Lần đầu tiên, Hạ Diệp chủ động ôm anh chặt đến như vậy.
“Có chuyện gì? Sao em hét lớn vậy?” Anh ôm lấy cô, khẽ vỗ lưng.
“Tr… trong đó… Có nhện…” Cô ngẩng mặt lên nói, sau đó lại áp sát mặt vào hõm vai anh.
Vương Minh Thần đi tới phía trước, nhìn vào trong căn phòng. Một nhân viên mặc hóa trang thành con nhện khổng lồ, xung quanh là một đống nhện giả, trông có chút kinh dị. Tuy nhiên, đâu có đáng sợ bằng mấy con ma kia chứ.
“Phụt! Hahaha! Em sợ nhện?” Anh đột nhiên bật cười.
“Anh còn cười?” Hạ Diệp mặt mày cau có, ngẩng mặt lên trách móc anh. Tuy nhiên, mắt cô đã rơm rớm nước mắt, chứng tỏ mức độ sợ hãi của cô.
“Thôi, không trêu em nữa. Chúng ta ra ngoài. Tôi không ngờ là em lại sợ mấy con nhện đó đấy.” Anh nhẹ giọng an ủi, xoa đầu cô, nhưng vẫn không quên trêu chọc cô. Nói là không đùa nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô có vẻ rất thú vị.
------------------
Sau một ngày đi chơi vô cùng mất mặt, giờ đây, Hạ Diệp không dám nhìn mặt Vương Minh Thần nữa. Cô muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của anh nhưng không ngờ là ngược lại. Chính cô cũng suýt nữa thì phát khóc khi nhìn thấy đám nhện. Sợ nhện từ nhỏ, ngay cả nhện đồ chơi cũng không dám động, đã vậy còn nhìn thấy con nhện siêu to khổng lồ kia. Hơn nữa, lúc Vương Minh Thần đưa cô về, cô vẫn còn ám ảnh mấy con nhện, đến ngay cả lời cảm ơn hay tạm biệt cũng không nói với anh.
Cũng vì hôm qua hét quá nhiều, hôm nay giọng của cô gần như mất hoàn toàn. Không ngờ nó lại nặng đến như vậy. Cổ họng đau rát, khó chịu, nói thì không thành tiếng. Giờ đây, cô phải sống một cuộc sống của người câm sao?
Đến công ty, Hạ Diệp lại thấy một ly trà sữa đặt trên bàn. Ôi trời ơi! Tại sao anh lại mua nữa vậy? Cô ngán lắm rồi đấy.
Hạ Diệp lấy điện thoại, nhắn tin, bảo Vương Minh Thần hôm sau đừng mua nữa, cô sắp ngán trà sữa chết rồi đây này. Nhưng không ngờ anh lại đáp lại một câu: “Vậy em muốn ăn gì? Bánh quy nhé?”
“Thôi, phiền lắm.”
Lúc nhận được dòng tin nhắn này, mặt Vương Minh Thần có chút khó hiểu. Cô nói anh phiền?
Thật hết nói nổi. Đã ngại không muốn gặp rồi, bây giờ lại còn mua đồ ăn cho cô. Nhắn tin kiểu này tuy đỡ ngại hơn là nói chuyện trực tiếp nhưng cô vẫn có cảm giác anh đang cười nhạo mình.
“Đinh Hạ Diệp, lại bấm điện thoại.” Giọng nói quen thuộc lại vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ vớ vẩn của cô.
“Xin lỗi trưởng phòng, tôi làm việc ngay đây.” Hạ Diệp thở dài một hơi, sau đó trở lại công việc.
Dự án của cô khoảng một tuần nữa là đến hạn bàn giao cho vị giám đốc người Nhật Kazuo. Cô cảm thấy mình làm tương đối tốt, tiến độ cũng không quá chậm, có lẽ cũng sẽ kịp. Tuy nhiên, còn một số vấn đề cô cần Vương Minh Thần giúp. Lúc trước anh có hứa là sẽ giúp cô. Nhưng với tình hình này thì có vẻ hơi không ổn. Giờ nhìn thấy mặt anh cô còn chẳng muốn chứ nói gì là nhờ anh giúp đỡ.
Tối đến, Hạ Diệp lên xe buýt về nhà như mọi ngày. Hôm nay vừa mệt vừa lười nên lát nữa cô cũng tính sẽ không ăn cơm. Nhưng nào ai có ngờ, lúc về nhà, vừa mở cửa ra, mùi đồ ăn thơm phức đã xông thẳng vào mũi, khiến cho cái bụng không nghe lời của cô lại réo lên cồn cào.
“Thơm quá!” Hạ Diệp hít một hơi, sau đó đi vào trong bếp.
Trình Minh Thành trong áo sơ mi và tạp dề, chứng tỏ anh vừa đi làm về đã chạy sang nhà cô nấu cơm.
“Em về rồi?” Anh mỉm cười, sau đó tiếp tục nấu ăn.
“Hạnh phúc quá đi. Đúng lúc em đang lười đấy.” Cô rót một ly nước rồi uống, cảm giác thật sự quá đã.
“Anh biết em nhất định sẽ lười nấu ăn mà. Hôm nay anh nghỉ sớm nên mới rảnh rỗi sang đây nấu cơm cho em đấy.”
“Hihi. Ngại quá.” Hạ Diệp cười, sau đó đi tắm.
Đồ ăn cũng đã dọn lên bàn, Hạ Diệp tắm rửa sạch sẽ, sau đó chỉ việc ngồi hưởng thụ những món ăn ngon do Trình Minh Thành nấu.
“Em bị cảm à? Giọng em khàn lắm đấy.” Anh gắp đồ ăn cho cô, dịu dàng nói.
Hạ Diệp thở dài, sau đó lắc đầu: “Hôm qua đi chơi với Du Du, hét hơi nhiều nên giọng bị khàn.”
“Lần sau phải chú ý. Nghe giọng em như kiểu giọng mấy con vịt vậy.” Anh khẽ nhắc nhở, không quên trêu cô.
“Rồi rồi. Em là vịt.” Hạ Diệp lườm anh, sau đó lại tiếp tục ăn.
“Dự án ở công ty của em thế nào rồi? Có cần anh giúp gì không?” Anh không đùa cô nữa, nghiêm túc nói.
“Không cần đâu. Em làm sắp xong rồi. Hơn nữa đây là chuyện công ty mà, để người của công ty giải quyết. Em sẽ nhờ anh trong cuộc thi thiết kế năm sau.” Cô khẽ lắc đầu, liên tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
“Ừm.” Trình Minh Thành gật đầu. Trong lòng anh có chút nghi hoặc. Cảm giác như cô đang giấu anh chuyện gì đó. Nhưng mà kệ đi, Tiểu Diệp có thể giấu anh chuyện gì cơ chứ.
Hạ Diệp ngoài mặt thì thản nhiên ăn uống nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không yên tâm. Cô thấy hơi cắn rứt vì đã không nói chuyện của cô và Vương Minh Thần cho anh. Nhưng nếu nói ra thì anh sẽ biểu hiện ra sao? Mắng cô tại sao lại hồ đồ như vậy?
“Dạo này em có gặp Vương Minh Thần không?”
Nghe xong câu hỏi của Trình Minh Thành, Hạ Diệp xém tí nữa thì phun hết cơm trong miệng ra. Đúng là xui xẻo mà, đang lo lắng cái gì thì cái đó liền xảy ra.
“Khụ khụ!” Cô ho đến nỗi không thể dừng, cũng may là ly nước kịp thời của anh đã cứu cô.
“Sao anh đột nhiên hỏi vậy? Em với anh ta là quan hệ cấp trên và thực tập sinh, đương nhiên làm chung một công ty thì thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp.” Cô giữ thái độ bình thản, uống nước xong lại tiếp tục ăn.
“Ừ. Do anh hồ đồ. Tự dưng lại đi hỏi một câu nhảm nhí như vậy.” Trình Minh Thành khẽ cười, sau đó lại gắp thức ăn cho cô. Anh không cố ý thăm dò cô nhưng biểu hiện lúc nãy của cô khiến anh phải nghi ngờ.