Sau khi rời khỏi quán bar, Trình Minh Thành về nhà, tắm rửa, thay quần áo rồi đưa Hạ Diệp về nhà bố mẹ cô. Chính vì tối nay anh phải bay sang Mĩ nên bố mẹ cô muốn anh ăn với họ một bữa cơm.
Hạ Diệp cũng đã xin nghỉ phép một ngày, ăn trưa xong cô cũng sẽ thu dọn đồ đạc phụ anh. Vốn dĩ muốn đi chơi với anh một ngày nhưng có lẽ là không được rồi.
“A Thành à, con sang Mĩ nhớ phải chăm sóc bản thân chu đáo vào.” Diệp Ninh gắp một bát đầy thức ăn cho Trình Minh Thành.
“Em xem mình kìa, thằng bé có còn là trẻ con nữa đâu, cứ để thằng bé tự nhiên là được rồi.” Đinh Trí Hà cất tiếng, bảo bà Đinh đừng gắp nữa.
“Không sao đâu chú Đinh. Cháu sẽ ăn nhiều một chút. Chưa biết lúc nào có thể ăn thức ăn do dì Diệp nấu mà.” Trình Minh Thành mỉm cười, sau đó gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
“Tiểu Diệp, con cũng mau ăn đi, lát nữa còn phải giúp A Thành sắp xếp đồ đạc một tay.” Diệp Ninh cũng gắp thức ăn cho Hạ Diệp.
“Vâng.” Hạ Diệp cười, sau đó ngồi nghe mẹ cô dặn dò sư huynh.
“Lúc nào gặp bố mẹ nhớ gửi lời hỏi thăm của dì và chú đấy. Nói bọn họ cũng nên về chơi đi, đừng lúc nào cũng công việc.”
“Cháu biết rồi. Cháu sẽ bảo hai người họ về đây thăm chú và dì.” Trình Minh Thành gật đầu.
“Thôi nào, dặn gì lát nói sau, bây giờ tập trung ăn cơm đi. Phải ăn nhiều mới có sức mà ngồi máy bay.” Đinh Trí Hà cười lớn, mọi người lại tiếp tục trò chuyện như bình thường.
Ăn xong, mẹ cô không cho cô dọn dẹp, nói cô mau tranh thủ đi giúp anh đi. Vậy là Trình Minh Thành từ biệt bố mẹ Hạ Diệp, sau đó hai người trở về chung cư của anh.
Trình Minh Thành mang cũng tương đối ít đồ nên thu xếp tương đối nhanh.
“Em với Vương Minh Thần có còn qua lại không?” Ngồi trên ghế sofa, anh đưa cho cô chai nước, hỏi.
Nghe nhắc đến tên của Vương Minh Thần, Hạ Diệp khẽ cắn môi, lắc đầu: “Không.”
Trình Minh Thành nhìn vào ánh mắt của cô, sau đó cười: “Thôi, không nói chuyện đó nữa. Em có muốn đi ăn KFC không?”
Hạ Diệp ngạc nhiên, sau đó nhăn mày: “Nhưng mà không phải vừa mới ăn trưa xong sao?”
“Thế em có muốn đi không? Quyết định đi. Một… hai…”
“Có.” Chưa để anh đếm đến ba, Hạ Diệp đã gật đầu. Nói gì thì nói chứ đi ăn là không thể thiếu cô được, đặc biệt là đi ăn vặt.
Ăn xong, hai người đi dạo, vừa đi vừa trò chuyện.
“Biết tại sao đêm qua anh không về không?” Trình Minh Thành vừa đi vừa nói.
“Hôm qua anh gặp Vương Minh Thần ở quán bar.” Anh đút tay vào túi áo khoác, chậm rãi nói, đưa mắt nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.
Nghe đến cái tên Vương Minh Thần, Hạ Diệp có chút né tránh. “Thì sao? Hai người uống rượu à?” Cô đoán vậy nên nói ra.
“Ừm. Lần đầu tiên anh uống say đến như vậy đấy.” Trình Minh Thành khẽ gật đầu, sau đó nhìn cô cười.
“Chà, thật muốn nhìn thấy lúc anh bị say nha!” Hạ Diệp hiếu kì.
“Không có cơ hội đâu.” Anh xoa đầu cô một cái, nở nụ cười ấm áp.
Tám giờ tối, sân bay quốc tế thành phố X…
Hạ Diệp ngồi ở ghế chờ của nhà ga, chờ Trình Minh Thành đi làm thủ tục. Khoảng gần ba mươi phút nữa anh mới bay nên cô phải ngồi đợi. Trời ngày càng lạnh, Hạ Diệp xoa xoa tay, sau đó uống một ngụm cà phê nóng.
“Trời lạnh quá, hay là em về nhà đi.” Trình Minh Thành từ trong bước ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Diệp lắc đầu, nói: “Không đâu, em chờ lúc nào anh lên máy bay rồi về.”
Nhìn thấy cô quan tâm mình như vậy, trong lòng anh vô cùng vui, cũng dấy lên chút hy vọng mong manh.
“Tiểu Diệp.” Anh hít một hơi thật sâu, sau đó dịu dàng gọi tên cô.
Hạ Diệp quay đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
“Trước khi đi, anh chỉ muốn nói một điều. Anh thích em.”
Hạ Diệp bất ngờ đến nỗi không thể nói lên lời, hai mắt mở to, nhìn anh không chớp mắt. Não cô lúc này vẫn chưa load được, có phải cô nghe nhầm không?
“Em…”
Trong lúc cô vẫn đang hoang mang, Trình Minh Thành đã tiến lại gần, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Tâm trạng của Hạ Diệp lúc này vô cùng rối bời, cô đưa tay che miệng, vô thức ngả người ra phía sau.
“Thực ra… em vẫn luôn coi anh như anh trai… Chỉ là không ngờ…” Mặt cô hơi đỏ, giọng lắp bắp.
“Anh biết chứ. Anh chỉ muốn nói với em như vậy thôi, ngốc à.” Trình Minh Thành nở nụ cười ấm áp, sau đó xoa đầu cô. Anh đã biết trước kết quả rồi, không cần anh thích cô, chỉ cần cô hạnh phúc, với anh thế là đủ.
“Nếu muốn, anh sẽ mãi làm anh trai của em.” Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.
“Sư huynh…” Không hiểu sao, lúc này cô lại vô cùng muốn khóc, muốn kìm nén lại cũng không được.
“Ngốc à, đừng khóc. Anh không bỏ rơi em đâu. Anh hy vọng em có thể thành thật với anh, đừng giấu anh chuyện gì hết.”
Nghe đến đây, lòng Hạ Diệp càng buồn, như thể anh đã biết cô giấu anh rất nhiều chuyện, cảm giác vô cùng tội lỗi.
“Ừm, em không giấu anh nữa.” Cô gật gật đầu, lấy tay lau nước mắt.
“Vậy em phải thật lòng đi. Thích ai thì cứ nói, không cần phải giấu đâu.” Trình Minh Thành vui vẻ gật đầu, sau đó xoa đầu cô.
“Em không nói đâu.” Hạ Diệp phồng má, quay mặt sang một bên.
“Em không nói anh cũng biết em thích Vương Minh Thần.” Trình Minh Thành bật cười, bây giờ trong lòng anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy kết quả không nằm ngoài dự đoán nhưng nói ra được là nhẹ lòng rồi.
Mặt Hạ Diệp hơi đỏ, cô mím môi, sau đó không nói gì nữa. Ngày hôm nay anh cứ liên tục nhắc đến Vương Minh Thần, thì ra là anh đã đoán được.
“Em không giấu được anh đâu. Chơi với em từ nhỏ, nhìn vẻ mặt em là anh biết liền.” Trình Minh Thành khoanh tay lại, đắc ý nói.
Hai má Hạ Diệp lại càng đỏ, cô quay mặt đi chỗ khác, uống một ngụm cà phê.
“Tình cảm không thể miễn cưỡng được. Em cứ suy nghĩ đi, anh thấy anh ta không phải người dễ dàng bỏ cuộc đâu.” Trình Minh Thành xoa đầu cô, sau đó đứng dậy, đưa tay nhìn đồng hồ.
“Không phải lúc trước anh nói em nên tránh xa anh ta ra sao?” Hạ Diệp cũng đứng dậy, phản bác lại anh.
“Nghĩ lại rồi. Cái đó phải tùy em, anh không miễn cưỡng được.” Anh cười nhẹ, sau đó nhún vai. Sau tối qua, anh đã có cái nhìn khả quan hơn về Vương Minh Thần.
“Được rồi, không nói nhiều nữa. Cũng sắp bay rồi, em mau về đi, lát nữa sẽ lạnh hơn đấy.” Trình Minh Thành mỉm cười nhẹ, anh cất giọng ấm áp.
Hạ Diệp dù sao cũng không nỡ xa anh, lần nào tiễn anh lên máy bay cũng là cảm xúc này. Cô ôm chặt lấy anh, sau đó dặn dò: “Lên đường bảo trọng, tới nơi thì báo em một tiếng, lúc nào về cũng phải nói em đấy. Còn phải gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ anh hộ em đấy.”
“Rồi rồi, anh biết rồi. Từ lúc nào mà em biết dặn dò anh đủ điều như vậy hả?” Trình Minh Thành bật cười, cảm giác cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Em hai mươi mốt tuổi rồi đấy, không còn trẻ con nữa đâu.” Hạ Diệp khoanh tay lại, nghiêm nghị nói.
“Được rồi. Anh đi đây. Tạm biệt.” Trình Minh Thành bước lùi vào trong, vẫy tay chào tạm biệt cô.
Hạ Diệp cũng vui vẻ vẫy tay, nhìn theo anh cho đến khi anh đi vào trong.
Cách đó không xa, đằng sau chiếc cột lớn của nhà ga, Vương Minh Thần đứng đấy, vẻ mặt anh vô cùng hờ hững. Mặc dù không biết từ nãy đến giờ bọn họ nói gì, nhưng khi thấy Trình Minh Thành hôn Hạ Diệp, anh có cảm giác như bị hàng ngàn mũi tên đâm vào tim. Anh muốn chiếm hữu cô nhưng cũng phải tôn trọng sự quyết định của cô. Nếu như cô ấy đã đồng ý Trình Minh Thành thì anh không còn lý do gì để mà ở lại đây nữa. Anh vốn tưởng sự theo đuổi kiên trì của mình là có tác dụng. Nhưng không, có lẽ điều đó khiến cô cảm thấy chán ghét.
Vương Minh Thần đi ra ngoài, ngước mặt lên trời, sau đó nở một nụ cười tự giễu. Đúng là theo đuổi em căn bản không khó, cái khó là anh căn bản không cưa đổ em.