“Du Du đang ở nhà em rồi, anh nói Tôn Trạch yên tâm đi. Em sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Hạ Diệp đứng ở một góc ngoài ban công, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào bên trong nhà.
“Ừm. Em dạo này có rảnh không?” Đang nói chuyện nhà Lạc Du, Vương Minh Thần bỗng dưng đổi chủ đề.
“Một chút, em nghỉ ngơi vài hôm với Du Du, sau đó chắc là sẽ đi làm bình thường.” Cô khẽ khoanh tay lại, mỉm cười nhẹ.
“Nghỉ ngơi cho tốt. Anh cúp máy đây.” Anh dặn dò một câu, sau đó liền cúp máy.
Trong lòng Hạ Diệp có chút hụt hẫng, nhưng cũng không có gì to tát. Vừa đúng lúc cúp điện thoại, Lạc Du từ trong nhà vọng ra: “Tiểu Diệp, cậu gọi điện cho ai mà lâu vậy? Mau vào đây, chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Rồi rồi! Tới đây!” Hạ Diệp nhanh chóng mở cửa rồi đi vào trong.
Trong phòng khách, trà, bánh ngọt, đồ ăn vặt được bày sẵn trên bàn. Hạ Diệp đã chuẩn bị đầy đủ tất cả cho cuộc tâm sự giữa hai cô bạn thân lâu ngày không gặp. Lạc Du tuy vừa xuống máy bay nhưng vô cùng sung sức, có lẽ do còn tức giận nên không có cảm giác mệt và uể oải.
“Rồi, bây giờ cậu có thể kể chuyện được rồi.” Hạ Diệp ngồi xuống chiếc sofa êm ái, ôm lấy chiếc gối rồi rót nước trà vào ly.
“Tuần trước, Tôn Trạch mới vác cái bản mặt về nhà. Tớ không có giận lắm chuyện mà anh ấy đi công tác cả ba tháng trời, không một lần xuất hiện. Nhưng cậu biết gì không? Anh ta lại lừa tớ.” Lạc Du vừa nói vừa ấm ức, cầm chiếc bánh quy lên, bỏ vào miệng và nhai một cách mạnh mẽ.
Nghe đến đây, Hạ Diệp cảm giác mình sắp mắc nghẹn. Liệu khi cô nói cô đã biết chuyện, liệu cô có bị cô bạn thân giận hay không?
“Cái việc mà Vương Minh Thần rời đi, không ai tìm thấy đấy thực chất là lừa dối cả. Tôn Trạch vốn dĩ biết Vương Minh Thần ở đâu, nhưng lại không nói cho cậu biết, làm cho cậu phải chịu bao nhiêu khổ cực. Cậu biết là lúc tớ biết chuyện, tớ tức như thế nào không?” Lạc Du kích động, cảm thấy tức thay cho Hạ Diệp.
Hạ Diệp không có biểu cảm quá bất ngờ nhưng nghe Lạc Du nói như vậy, cô có cảm giác vô cùng cảm động. Bởi lẽ Lạc Du tức giận Tôn Trạch là vì cô.
“Tớ biết là không nên nói chuyện của ba năm trước hay những gì cậu đã trải qua trong ba năm nay, nhưng đáng lẽ Tôn Trạch cũng không nên làm như vậy. Anh ấy làm vậy không phải là đang đối xử tệ với cậu à.”
“Du Du, bình tĩnh lại đã, đừng kích động.” Hạ Diệp đặt tay lên vai Lạc Du. Cô thấy cô bạn thân tức đến nỗi sắp muốn phá hoại rồi. Mỗi lần mà Lạc Du mất kiểm soát, thì y như rằng, sẽ phải có một món đồ nào đó hy sinh.
Lạc Du hít nhẹ một hơi, uống một ngụm trà để kiềm chế cơn giận trong mình.
“Thực ra… Du Du à, tớ cũng mới biết chuyện đấy cách đây một tháng.” Hạ Diệp thở dài một hơi rồi nói.
Lạc Du hơi ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, hỏi kĩ lại: “Cậu nói sao cơ?”
“Chuyện Tôn Trạch giấu cậu và tớ, anh ấy đã nói cho tớ nghe rồi.”
Lạc Du ngây người, sau đó không nói gì nữa.
Hạ Diệp bắt đầu cảm thấy lo lắng: “Du Du, cậu đừng giận tớ. Tớ sẽ kể toàn bộ những chuyện xảy ra ở thành phố C cho cậu nghe. Mọi chuyện khá là phức tạp.”
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Lạc Du bỗng dưng kích động, đặt hai tay lên vai của Hạ Diệp.
Hạ Diệp hơi khó hiểu. Lạc Du thấy vậy liền giải thích: “Ý tớ là sau khi biết chuyện, cậu có tức giận không, bây giờ cậu ổn chứ?”
“Mới đầu thì có chút bất ngờ. Nhưng hiểu được mọi chuyện, tớ không cảm thấy giận bọn họ nữa.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
“May quá!” Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm chầm lấy cô bạn thân đang ngơ ngác.
“Tớ tưởng cậu sẽ sốc khi biết mình bị lừa trong suốt ba năm qua. Bây giờ thấy cậu bình thường như vậy, thật là vui quá đi.” Lạc Du nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút nhẹ nhõm.
Nghe xong, Hạ Diệp liền bật cười: “Cậu lo lắng quá rồi. Nhưng mà tớ vui lắm.”
…
Hai người ngồi trò chuyện với nhau hơn bốn tiếng đồng hồ, nói không ngừng nghỉ, kể toàn những chuyện ở thành phố C. Một đống đồ ăn ở trên bàn cũng dần bay màu.
Lạc Du cũng đã hiểu đại khái tình hình, hiểu được lý do tại sao Vương Minh Thần lại đột nhiên biến mất và biết được chuyện xảy ra ở thành phố C. Dù biết được lý do nhưng giận vẫn còn giận. Cô đâu thể tha thứ cho người chồng đã giấu mình một chuyện lớn như vậy suốt ba năm cơ chứ. Hơn nữa, trong suốt ba năm qua, chỉ vì không tìm thấy Vương Minh Thần mà Hạ Diệp đã đau khổ biết bao nhiêu.
-------------
Hai ngày ở Mĩ, hai cô bạn thân trò chuyện không ngớt, không chỉ tám chuyện mà còn đi mua sắm, dạo phố, uống cà phê, ăn uống, tận hưởng cuộc sống nhàn hạ.
Trên một con phố, hai cô gái đang đi dạo, tay nào cũng xách một vài chiếc túi. Có vẻ như họ vừa mới đi mua sắm xong.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?” Lạc Du hớn hở nói.
“Đi ăn bánh không. Ở gần đây có một tiệm bánh ngon lắm đấy.” Hạ Diệp suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Được đấy. Đi thôi.”
Hai cô bạn vui vẻ đi trên đường. Bỗng dưng, Hạ Diệp nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ tiệm bánh phía trước, tiệm bánh mà Hạ Diệp và Lạc Du đang định đi tới để mua bánh.
Lạ thay, cô cảm thấy người đó vô cùng quen thuộc. Cô vừa bước đi vừa nhìn người đàn ông đứng quay lưng vào phía tiệm bánh. Đèn đỏ, hai người phải dừng lại để chờ đèn xanh, sau đó mới sang được đên bên kia đường. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm cho mái tóc của Hạ Diệp khẽ lơi lả trong gió.
Chớp mắt một cái, khoảnh khắc ấy, cô dường như nhìn thấy Vương Minh Thần. Anh đứng ở bên kia đường, tay xách một chiếc hộp nhỏ, mỉm cười mà nhìn cô. Hạ Diệp ngây dường, chớp mắt một lần nữa để xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
“Diệp Diệp… bên kia đường… có phải là Vương Minh Thần không vậy?” Lạc Du lay nhẹ tay cô, khẽ nhíu mày.
“Hình như… là phải.” Hạ Diệp nhỏ giọng, mắt vẫn nhìn chằm vào người đàn ông đẹp trai ở bên kia đường.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người nhìn nhau, đứng cách nhau một con đường lớn, xe cô đi lại nườm nượp cũng không thể cản trở ánh mắt mà hai người họ dành cho nhau.
Cuối cùng thì ánh đèn xe ở cột đèn giao thông cũng hiện lên. Hạ Diệp còn lưỡng lự không biết có nên bước sang đường hay không thì Vương Minh Thần đã nhanh hơn một bước. Anh bước nhanh qua đường, tiến thẳng về chỗ mà cô đang đứng. Nhanh như chớp, cả người cô đã bị anh ôm chầm lấy.
“Anh nhớ em quá.” Giọng Vương Minh Thần nhẹ nhàng mà trầm ấm, khiến cho trái tim của Hạ Diệp khẽ rung rinh.
“Hai… hai người…”
Lạc Du đứng ở bên cạnh há hốc mồm, hơi bất ngờ khi chứng kiến cảnh Vương Minh Thần ôm lấy người Hạ Diệp, cử chỉ thân mật hệt như những người đang yêu nhau.
“Làm phiền em quá Du Du, nhưng anh nghĩ anh phải mượn bạn thân của em ngay lúc này rồi.” Vương Minh Thần nở một nụ cười với Lạc Du, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Diệp.
Hạ Diệp hơi nhíu mày, không hiểu cho lắm.
“Hả? Hai người…” Lạc Du còn khó hiểu hơn cả Hạ Diệp. Nãy giờ cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Lạc Du vang lên, là Trình Minh Thành gọi. Cô nghe máy, sau đó rời đi liền. Bởi vì Trình Minh Thành hẹn Lạc Du tới nhà bố mẹ của anh chơi, để Hạ Diệp đi chung với Vương Minh Thần. Vì lâu ngày không gặp bố mẹ của Trình Minh Thành nên Lạc Du cũng phải đi thăm. Cho nên, hiện tại, chỉ còn Vương Minh Thần và Hạ Diệp.
Vương Minh Thần dùng xe của Trình Minh Thành, đưa Hạ Diệp tới một nhà hàng. Dù trời chưa tối hẳn nhưng hai người họ vẫn đi ăn tối.
“Anh sang lúc nào vậy? Sao không nói cho em biết trước?” Trong lúc chờ thức ăn được dọn lên, Hạ Diệp tò mò hỏi. Anh xuất hiện quá đột ngột, khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Anh xuống máy bay là tới gặp Trình Minh Thành, sau đó mượn xe đi mua bánh cho em. Vốn định tới nhà em cho em bất ngờ, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp trên đường.” Vương Minh Thần tay chống cằm, nhìn cô rồi cười.
“Trùng hợp thật.” Anh cứ nhìn chằm cô, khiến cô có cảm giác mất tự nhiên.
Phục vụ dọn thức ăn lên, kèm theo đó là một chai rượu vang. Anh biết cô ở Mĩ ăn đồ Tây nhiều nên cố tình gọi những món của Nhật. Nghe Trình Minh Thành đề xuất thì có vẻ nhà hàng này rất nổi tiếng về món Nhật và món Hàn. Hơn nữa, Hạ Diệp cũng ít khi đi ăn nhà hàng nên đây là một sự lựa chọn lí tưởng.
“Lâu rồi em mới ăn đồ Nhật, ngon quá.” Hạ Diệp bỏ một miếng sushi và miệng, cảm thán.
Nhìn cô vui như vậy, tâm trạng của anh cũng tốt hơn.
“Ngon thì em ăn nhiều vào. Trông em gầy gò hẳn đấy.”
Vương Minh Thần lắc đầu: “Không có. Em lúc nào cũng đẹp hết.”
“Đúng là cái đồ dẻo miệng.” Hạ Diệp khẽ lườm anh một cái, sau đó lại tiếp tục ăn những món ở trên bàn.
Trong suốt bữa ăn, hai người họ trò chuyện tương đối nhiều, bảy mươi phần trăm là nói về chuyện công việc. Bởi lẽ, ngoài công việc ra thì Hạ Diệp cũng không biết nên nói về chủ đề gì. Nếu như không nói thì bữa ăn này sẽ vô cùng nhàm chán, bầu không khí cũng sẽ không được tốt cho lắm.
Ăn xong bữa tối, Vương Minh Thần mới lấy chiếc bánh ngọt mà anh mua ở tiệm bánh lúc nãy ra, đưa cho cô.
“Anh tính cho em béo chết đấy à?” Hạ Diệp nhìn chiếc bánh rồi khẽ thở dài.
“Em thích còn gì.” Anh khẽ nhướng mày, cười.
Nghe vậy, cô liền bật cười. Đúng là cô vô cùng thích ăn bánh ngọt, đặc biệt là bánh ở tiệm bánh này. Đồ ngọt khiến cho tâm trạng của cô tốt hơn hẳn.
“Tiểu Diệp, cho đến bây giờ, anh mới có cơ hội để nói rõ ràng với em.” Anh bỗng nhiên nghiêm túc, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hạ Diệp khẽ chớp mắt, cô đang chú ý lắng nghe những gì mà anh sắp nói. Bỗng dưng, cô có dự cảm mọi chuyện sẽ diễn ra… như những gì mà cô đang nghĩ. Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cảm xúc dường như dâng trào mãnh liệt.
“Anh nghĩ là em đoán được những gì mà anh sắp nói.” Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, anh khẳng định.
Cô khẽ nuốt nước bọt, sau đó phải uống một chút nước lọc để làm giảm nhiệt độ sục sôi trong cơ thể. Hình như linh cảm của cô là đúng.
“Em nhớ anh tỏ tình với em bao nhiêu lần rồi không? Giờ thì em đồng ý anh được rồi chứ?” Anh nhìn chằm chằm cô, trên môi vẫn luôn giữ nụ cười.
“Em…” Tuy không phải lần đầu được tỏ tình, nhưng lần này cảm xúc thực sự khác so với những lần trước đó. Cô đang phải xác định lại tình cảm của mình, liệu cô có nên đồng ý hay không.
Từ lúc hiểu ra mọi chuyện về anh, cô đã gạt bỏ được những cảm xúc ghét bỏ và lạnh nhạt trước đó. Cô thường nhớ tới anh vào những đêm ở Mĩ, lo lắng liệu anh có thể thắng kiện hay không. Cô từng để ý tới việc cô và anh không có mối quan hệ gì, nên e dè mà tiếp xúc với anh. Vậy nên…
“Em…” Hạ Diệp hít một hơi thật sâu. Cô nghĩ mình nên sống thật với cảm xúc của bản thân.