Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 80: Du lịch



Đang lúc căng thẳng thì một giọng đàn ông vang lên. Cả hai người đều đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.

“Trùng hợp quá, còn có cả Vương tổng nữa.”

“Mạc Phong? Sao anh lại ở đây?” Hạ Diệp hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.

“Tôi có mối làm ăn ở đây, xui là đối tác vừa bận nên giờ đang định đi về khách sạn. May thay, gặp em ở đây.” Mạc Phong cười vui vẻ, sau đó nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Diệp.

Vương Minh Thần nhíu mày, lườm Mạc Phong. Mạc Phong dường như cố tình không để ý tới ánh mắt của người đàn ông đối diện, chỉ cười cười mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.

“Trùng hợp quá.” Hạ Diệp ngồi cách xa Mạc Phong ra một chút, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt.

Vương Minh Thần dùng ánh mắt thù hằn mà nhìn Mạc Phong. Đang trong thời khắc hồi hộp, Hạ Diệp chưa kịp nói ra câu trả lời thì anh ta xen vào. Không biết có phải là cố tình chen vào phá đám kế hoạch của anh hay không nữa. Mạc Phong hiện tại là tình địch số một của anh, cho nên anh đã cố tình nhanh chóng xác nhận mối quan hệ với Hạ Diệp. Không ngờ ngay lúc quan trọng này lại bị tên kia phá đám.

Hạ Diệp đưa mắt nhìn Vương Minh Thần, thấy được ánh mắt tràn đầy bực tức kia, cô khẽ than thầm trong lòng. Mạc Phong này đúng là đúng lúc ghê.

“Tiểu Diệp, tôi có một chuyến du lịch free tới Nhật, em có muốn đi cùng không?” Mạc Phong tay chống cằm, nở nụ cười mà nhìn cô.

“Nhật… sao?” Hạ Diệp khẽ chớp mắt. Nghe có vẻ thú vị.

“Không được.” Vương Minh Thần ở đối diện lạnh lùng nói.

“Đảm bảo với em là vô cùng vui.” Mạc Phong phớt lờ những gì mà Vương Minh Thần nói, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ hướng về phía cô.

Lâu lắm rồi cô không đi du lịch, hơn nữa, cô cũng chưa đi Nhật bao giờ. Vốn dĩ ba năm trước có thể đi, nhưng sự cố không may đó xảy ra, cô vẫn luôn tiếc nuối vì chưa thể đi Nhật. Có khi đây lại là một dịp tốt.

“Được, tôi đồng ý.” Suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Diệp quả quyết gật đầu.

Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ, nở nụ cười đắc ý nhìn Vương Minh Thần. Vương Minh Thần sau khi nghe xong tất nhiên là phải nhíu mày mà nhìn Hạ Diệp. Trong lòng không vui vẻ một chút nào.

“Khoảng hai ngày nữa là có thể đi được, em cứ chuẩn bị đi. Giờ thì tôi không làm phiền nữa.” Mạc Phong nháy mắt với cô một cái, sau đó đứng dậy rồi rời đi.

Đúng lúc này, Trình Minh Thành gọi điện tới cho Hạ Diệp, nói Lạc Du lỡ uống say, giờ đang làm loạn lên, cần cô tới giúp khẩn cấp. Vậy là Hạ Diệp đành nhờ Vương Minh Thần đưa cô tới nhà Trình Minh Thành để rước cô gái say rượu Lạc Du về nhà.

Cứ như vậy, hai người họ vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ của mình.

------------

Trên máy bay, Hạ Diệp và Lạc Du vừa ăn khoai tây chiên vừa trò chuyện vui vẻ. Ở ghế đằng sau, Trình Minh Thành và Vương Minh Thần ngồi bàn chuyện công việc. Có vẻ như ai nấy đều có chuyện cần phải nói, mỗi người nói một chủ đề, khiến cho chuyến bay tới Nhật không còn cảm giác nhàm chán.

Máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều, vừa xuống máy bay, bốn người họ đã được Mạc Phong đón bằng ô tô. Địa điểm du lịch lần này là tại một vùng quê tại tỉnh Nagano, Nhật Bản. Đây là một trong những vùng nông thôn với cảnh đẹp và dành cho những ai muốn thư giãn, thoát ly khỏi chốn đô thị ồn ào.



Cảnh thiên nhiên, đồi núi cùng bầu không khí trong lành mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Chiếc xe đưa mọi người tới một homestay ở một thị trấn nhỏ. Những ngôi nhà đơn giản, những cánh đồng bát ngát, những nông trại san sát nhau. Tất cả đẹp như bức tranh mà Hạ Diệp thường tưởng tượng về những thú vui tao nhã ở vùng miền quê.

“Ở đây đẹp thật đấy!” Hạ Diệp vừa bước xuống xe đã không khỏi cảm thán. Một làn gió mát thổi qua, đem tới một mùi hương thơm ngát của cỏ, của vùng quê.

“Thích thật đấy.” Lạc Du cười tít mắt, hít nhẹ làn không khí trong lành này.

“Căn nhà lớn đằng kia chính là homestay mà chúng ta sẽ ở.” Mạc Phong đứng dựa người vào xe, chỉ tay về phía xa xa.

“Có vẻ hơi xa.” Trình Minh Thành nheo mắt nhìn, sau đó đưa mắt nhìn Mạc Phong.

“Đường ở đây hơi nhỏ, không cho xe vào trong được nên chúng ta phải đi bộ từ đây.” Mạc Phong liền nhanh chóng giải thích.

“Không sao, không sao. Vận động chút cũng tốt.” Hạ Diệp cười nhẹ, sau đó đi ra phía sau xe, cùng Vương Minh Thần lấy vali xuống.

Xong xuôi, mọi người cùng nhau xuất phát, tiến thẳng tới ngôi nhà bằng gỗ to lớn, cách đó khoảng hai trăm mét.

Hạ Diệp vừa định kéo chiếc vali của mình đi thì hai bàn tay to lớn cùng lúc đặt lên tay kéo của chiếc vali. Cô chớp chớp mắt, nhìn hai người đàn ông đang dùng ánh mắt chứa tia lửa điện nhìn nhau.

Hạ Diệp thở dài bất lực, sau đó gạt tay của hai người họ ra, cứ thế kéo chiếc vali đi cùng với Lạc Du và Trình Minh Thành. Trình Minh Thành nhìn cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu. Nhìn là biết tên Mạc Phong kia có ý đồ với Tiểu Diệp nhà anh.

Căn nhà bằng gỗ có hai tầng, thiết kế đơn giản, nội thất chủ yếu đều được làm bằng gỗ. Sân thượng có trồng một giàn hoa, có một bộ bàn ghế làm bằng mây, dùng để uống trà. Ngôi nhà nằm cao hơn so với thị trấn nên có thể ngắm được toàn cảnh, kể cả khi không lên sân thượng.

“Ở kia có cái hồ lớn quá.” Hạ Diệp đứng ngắm cảnh, vô tình thấy một hồ nước lớn ở gần homestay.

“Woa! Đẹp thật đấy.” Lạc Du thấy vậy cũng không khỏi cảm thán. Khung cảnh này đúng là nên thơ mà. Nơi đây đúng là đẹp như tranh vẽ vậy.

“Hồ đó cho phép câu cá đấy. Mọi người có muốn đi câu không? Tôi chuẩn bị sẵn cần câu rồi.” Mạc Phong tay đút túi quần, bộ dạng thảnh thơi.

“Được đấy. Tôi chưa câu cá bao giờ cả.” Hạ Diệp phấn khích nói, vẻ mặt trông vô cùng thích thú. Cô chưa bao giờ đi câu cá cả, bởi lẽ ở thành phố C không có hồ hay khu câu cá giải trí, cô cũng chỉ chăm lo học, cũng không có thời gian đi cùng bố để hưởng mấy thú vui tao nhã này.

“Vậy đi thôi, tôi dạy em câu cá.” Mạc Phong khẽ nháy mắt, sau đó nắm lấy cổ tay Hạ Diệp, tiện tay cầm luôn hai túi đựng cần câu đi.

Cô còn chưa kịp phản ứng gì, tay còn lại đã bị giữ lấy. Vương Minh Thần dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Mạc Phong.

“Bỏ tay cô ấy ra.” Giọng anh không mấy thoải mái.

“Chậc chậc. Mùi giấm thật chua.” Lạc Du đi ngang qua, khẽ lắc đầu.

“Ba người cứ ở đây đôi co tiếp. Tôi với Du Du đi câu trước.” Trình Minh Thành cầm hai túi dụng cụ câu cá lên, sau đó đi ra ngoài, theo con đường mòn dẫn đến chiếc hồ nước lớn.



Còn lại Mạc Phong, Vương Minh Thần và Hạ Diệp đứng trước hiên của homestay. Trong tình thế này, Hạ Diệp cảm thấy khá khó xử. Suy nghĩ một lúc, cô giật cả hai tay, để cho hai người đàn ông buông bàn tay khỏi cổ tay cô. Cả hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn cô.

“Anh biết câu cá chứ?” Hạ Diệp quay đầu nhìn Vương Minh Thần, nghiêng đầu hỏi.

“Em hỏi hơi thừa. Tất nhiên là biết.” Vương Minh Thần khẽ nhếch môi cười, nhìn cô sau đó lại nhìn Mạc Phong mà đắc ý.

“Vậy được, đi thôi. Hai người thi câu cá đi, xem ai câu nhiều hơn.” Hạ Diệp lách người, đi ra phía sau Vương Minh Thần, cầm một túi dụng cụ rồi đeo lên vai.

“Đi thôi đi thôi. Xem xem hôm nay có được ăn cá no hay không.” Cô ung dung bước đi, thái độ vô cùng thản nhiên, thậm chí còn có chút thích thú.

Vương Minh Thần tưởng cô sẽ bảo anh dạy cô câu cá, không ngờ lại muốn anh thi câu cá với Mạc Phong. Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng miễn sao Mạc Phong không tiếp cận cô là được. Câu cá coi như để so tài, cũng không phải vấn đề gì to tát.

Bên bờ hồ nước lớn, hai người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, mỗi người cầm một chiếc cần câu. Trên gương mặt ai cũng thể hiện rõ sự căng thẳng và tập trung cao độ. Bốn mắt nhìn nhau, khẽ lóe lên tia điện, không ai chịu nhường ai.

Trái với thái độ của hai người đàn ông đang nghiêm túc câu cá, hai cô gái ở cách đó không xa đang vừa câu cá vừa nói chuyện cười đùa.

“Hai người kia có phải nghiêm túc quá không? Chỉ là câu cá thôi mà.” Lạc Du ngả người ra phía sau, nằm xuống bãi cỏ, khẽ than thở.

“Chậc, tớ chỉ tiện miệng nói thế, không ngờ hai người họ lại thi câu cá thật.” Hạ Diệp khẽ nâng cần câu, kiểm tra xem đã có cá cắn câu hay chưa.

“Nhất em rồi đấy.” Trình Minh Thành tay xách một thùng đựng nước đi tới, sau đó ngồi xuống bãi cỏ mà Hạ Diệp và Lạc Du đang ngồi.

Lạc Du khẽ lắc đầu. Hạ Diệp chỉ cười nhẹ, sau đó lấy chai nước từ trong thùng nước đá ra, mở nắp rồi uống một ngụm.

Ánh nắng không quá chói chang, ba người ngồi dưới bóng cây, vừa chờ cá cắn câu vừa trò chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng, Hạ Diệp liếc mắt về phía hai người đàn ông cách đó không xa. Cuộc chiến xem ai câu được nhiều cá hơn vẫn chưa có hồi kết, không ai nhường ai. Hết con cá này lại đến con cá khác.

“Xem ra hôm nay chúng ta không những có cá để ăn mà còn có cá để bán.” Trình Minh Thành cười nhạt, sau đó nhấc cần câu của mình lên, một con cá to.

Nãy giờ bên chỗ Hạ Diệp câu được bốn con cá to, xem chừng cũng đã đủ ăn. Nhưng ở phía bên kia, hai chiếc xô vẫn liên tục tiếp nhận cá và không có dấu hiệu ngừng lại.

“Thôi được rồi, hai anh đừng câu nữa, chúng ta ăn không hết đâu.” Hạ Diệp đứng nhìn hai xô đầy cá, đồng thời vỗ vai hai người.

“Hai người câu cá đỉnh lắm, không cần thi nữa đâu.” Trình Minh Thành vác xô và cần đi từ chỗ bóng cây tới, cất giọng vui vẻ.

“Đúng đúng. Đói rồi đói rồi. Hai người thích thì ở đây câu tiếp, chúng tôi đi về ăn đây.” Lạc Du khẽ ngáp ngủ một cái, sau đó đi về phía trước.

Mạc Phong đứng dậy, vươn vai một cái, sau đó quay sang nhìn Vương Minh Thần, cười: “Đói rồi, không thi nữa.”

Vương Minh Thần không quan tâm tới Mạc Phong, anh đứng dây, xách xô cá của mình lên, sau đó nhướn mày nhìn Hạ Diệp: “Về thôi, anh nấu cá cho em ăn.”

Hạ Diệp cười một cái, sau đó gật đầu một cách vui vẻ. Mạc Phong nhìn thấy cảnh này thì không vui chút nào, khẽ lườm Vương Minh Thần một cái.