Trong sân tĩnh lặng, tôi không nhịn được cười mỉa mai vài tiếng.
Quay đầu lại phát hiện Quý Sâm sau lưng cách tôi vài bước.
Không biết hắn đến đây lúc nào, chỉ lặng lẽ đứng nhìn tôi.
10.
Tôi giả vờ không nhìn thấy hắn, đi lướt qua, hắn đi theo sau lưng tôi.
Ra khỏi cổng trường một đoạn, tôi quay đầu lại thì thấy hắn vẫn đang theo sát tôi từng bước chân.
Tựa như hồi còn ở trường cấp ba nhiều năm về trước, sợ bị bạn học và giáo viên phát hiện, hắn đều giữ khoảng cách như này để hộ tống tôi đi học buổi tối.
Là hiệp sĩ của riêng tôi.
Giờ phút này, dù không có ai phá hủy lớp cửa sổ đấy, nhưng trong lòng chúng tôi đã sớm hiểu rõ.
Đúng.
Là tôi ngu xuẩn, mười năm sớm chiều bầu bạn bên nhau, chúng tôi đã sớm quen thuộc đối phương tới độ như khắc vào xương tủy.
Làm sao có thể xóa bỏ được bằng việc thay đổi một cơ thể.
"Tôi biết rõ anh muốn nói cái gì, không được nói!"
Người đàn ông bị tôi dữ dằn nạt ngược lại nở nụ cười.
Hắn giơ tay làm tư thế đầu hàng.
"Được."
Tôi nói tiếp: "Anh cũng đừng đi theo tôi. Anh đi theo tôi làm cái gì?"
Nụ cười của Quý Sâm dần biến mất, hắn trầm giọng nói: "Minh Du làm cho em buồn, anh thay mặt nó xin lỗi em."
Tôi cứng đờ cười hai tiếng.
Như sợ tôi không tin, hắn vội vàng nói: "Em yên tâm, anh sẽ trút giận thay em, đêm nay cho nó ngủ ngoài đường, anh cũng sẽ không đưa tiền sinh hoạt tháng này cho nó."
Tôi mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Quý Sâm lại nói: "Anh sẽ bắt nó xin lỗi em, em muốn phạt thế nào cũng được, nó đã làm sai thì xứng đáng bị đánh. Tất nhiên, em cũng không nhất thiết phải tha thứ cho nó."
"Quý Minh Du nghĩ về tôi như thế nào căn bản không quan trọng, tôi vốn dĩ không thèm để ý."
Tôi lạnh tanh mở miệng, trong mắt Quý Sâm lóe lên sự mừng rỡ.
"Quý Sâm, có lẽ anh đã nhận ra tôi là ai."
Tôi từng bước tiến về phía hắn.
"Chuyện này anh không thấy ngạc nhiên à, anh biết lý do tôi tiếp cận em trai của anh là gì không?"
Nụ cười của hắn dần biến mất, ánh mắt ảm đảm nhìn chằm chằm tôi cho đến khi tôi bước đến trước mặt hắn.
Khoảng cách rất gần, hắn mất tự nhiên khiến yết hầu nhúc nhích lên xuống: "Ừm."
Tôi cười nói:
"Thật ra năm đó anh thông báo hẹn hò với người khác không khiến tôi cảm thấy tổn thương một chút nào, bởi vì ngay từ ban đầu tôi ở bên cạnh anh chỉ để làm nhiệm vụ mà thôi."
"Chỉ là con mồi thôi, đối với tôi như thế nào cũng không quan trọng. Cũng may lúc đó anh kịp thời tỉnh ngộ nếu không đã bị tôi lừa mất không còn cái gì."
Tôi tùy tiện làm tổn thương hắn nhưng chỉ có trời mới biết trong lòng tôi đang khó chịu tới nhường nào.
"Tôi từ đầu đến cuối chưa từng thích em trai của anh và cả anh nữa."
Tôi hiểu con người Quý Sâm, hắn là một người vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, nếu hắn đã biết người khác lợi dụng mình, nhất định hắn sẽ không chút do dự nào mà xoay người bỏ đi.
Nhưng điều mà tôi không thể ngờ.
Ngay giây tiếp theo, ven đường có một chiếc xe gầm rú chạy qua, hắn ôm chầm lấy tôi vào lòng.
Bàn tay của người đàn ông cẩn thận vuốt ve bờ vai tôi như báu vật.
"Không quan trọng, những điều này đều không quan trọng... Chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh là được rồi, đừng đi nhé, ngay cả khi em chỉ xem anh là mục tiêu nhiệm vụ, anh cũng bằng lòng..."
"Chọn anh được không, anh sẽ vĩnh viễn trung thành bên cạnh em."
Trên đường phố huyên náo ồn ào, âm thanh của hắn cẩn trọng mà run rẩy.
Lòng tự trọng vốn dĩ mạnh mẽ như vậy mà hắn lại vì tôi vùi mình vào cát bụi.
Lúc này, tay tôi chậm rãi nâng lên.
Nhưng rất nhanh lại buông xuống.
Quá muộn màng rồi.
Quý Sâm, mục tiêu nhiệm vụ của tôi đã sớm không còn là anh nữa rồi