Thị Quý Mộ Hạ

Chương 6



11.

Tôi đẩy hắn ra không một chút thương tiếc.

Một chiếc nhẫn nhỏ lăn ra từ túi áo người đàn ông.

Hắn cuống quýt định nhặt lên nhưng chiếc nhẫn vừa vặn lăn ngay dưới chân tôi.

Tôi nhặt lên, trên mặt nhẫn khắc một chữ "M".

Hoa văn trên nhẫn tôi vẫn còn nhớ rất rõ, khoảng ba năm trước đây, là một ngày trước khi chúng tôi tan vỡ, lúc đi ngang qua một tiệm trang sức thì nhìn thấy nó được trưng bày trong tủ.

Thời điểm đó sự nghiệp của Quý Sâm đang bắt đầu, hắn dừng lại một lúc lâu, cười hỏi tôi: "Mộ Mộ, em có thích không?"

...



"Hôm nay là sinh nhật của em."

Quý Sâm có chút mất tự nhiên nói: "Anh đã đặt rất nhiều nhà hàng, em có thể đến bất cứ khi nào em muốn, em cũng từng nói muốn ngắm pháo hoa vào ngày sinh nhật, khi đó anh làm không được nhưng bây giờ anh có thể..."

"Quý Sâm."

Tôi ngắt lời hắn.

Ngón tay tôi chạm vào nốt ruồi trên khóe mắt, tôi thừa biết khuôn mặt này xinh đẹp đến nhường nào.

"Bây giờ tôi là Tiêu Nhiên. Trình Mộ Mộ của anh đã không còn nữa rồi, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, không phải của tôi."

12.

Tình cờ có một chiếc taxi đi ngang qua, tôi quyết đoán bắt xe rồi đi lên.

Sau khi xe chạy được một đoạn, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Quý Sâm vẫn đứng đó, nhìn theo. Chính chủ, 𝙧ủ bạn đọc ch𝓊ng _ 𝘵𝙧 𝓊𝘮𝘵𝙧𝓊𝘆en.vn _

Tôi không thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt hắn, nhưng tôi biết rõ hắn lúc này cực kỳ giống như một chú cún bị chủ nhân vứt bỏ.

Quý Sâm từng nói, hắn ghét nhất là bị bỏ rơi.

Vậy thì hãy triệt để quên tôi đi.

13.



Đột nhiên tôi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Quý Sâm, hắn mới tám tuổi, trắng trẻo nhưng rất gầy, khuôn mặt xinh đẹp nhưng luôn nhíu mày lại.

Khi đó hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, những đứa trẻ khác đều đang nô đùa chạy nhảy, nhưng chỉ có một mình hắn ngồi bên hồ đọc sách.

Ngày hôm đó trên mặt hồ vẫn còn đọng miếng băng mỏng trôi bồng bềnh nhưng dường như tôi phảng phất thấy được hoa mai đang nở rộ.

"Xin chào Quý Sâm, mình tên là Trình Mộ Mộ, hai từ mộ đều là hoàng hôn."

Đó là câu nói đầu tiên của tôi với hắn.

Hắn ngoan cố, thờ ơ, luôn phải đóng vai huynh trưởng như cha, đối đãi với bất cứ ai cũng mang theo lòng phòng bị.

Tôi phải dùng một khoảng thời gian dài mới khiến hắn chấp nhận sự hiện hữu của tôi.

Có một ngày tôi không đến tìm hắn đi học cùng, cậu thiếu niên lại đạp xe đến dưới nhà của tôi.

Từ cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy hắn không nói lời nào mà đứng chờ, sáng sơm mùa đông, hắn đợi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ.

Lúc đó tôi biết ngay tôi nhất định sẽ thắng.

Mấy năm về sau, hắn rõ ràng là một người vô cùng thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình yêu, nhưng hắn luôn trao cho tôi tất cả không do dự.

Thay vì nói tôi đến làm bạn để cứu rỗi hắn, thì đúng hơn là sự xuất hiện của hắn đã biến thành ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của tôi.

...

"Cô gái, cô muốn đi đâu?"

Giọng nói của tài xế đưa tôi về thực tại.

Tôi lập tức hỏi hệ thống: "Quý Minh Du đang ở đâu?"

Tôi biết rõ xen vào chuyện tình cảm của người khác là điều đáng xấu hổ, nên tôi chỉ muốn thử lại một lần cuối cùng.

Cho dù lần này có bị xóa bỏ tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Rất nhanh thôi tôi sẽ có được câu trả lời.

KTV Giang Biên