Thí Thiên Đao

Chương 1387: Ngôn xuất pháp tùy



Hỏa long hạ giọng nói:

Ta cũng vừa mới nghĩ thông suốt vấn đề này. Có một số việc, kỳ thật không cần nói rõ. Năm đó ta bị phong ấn, đích xác là lỗi của ta, cho nên cha mẹ ngươi không nợ ta, bọn họ không giết ta đã là lưu tình. Cho nên hôm nay ngươi mở phong ấn của ta, coi như ta nợ ngươi! Ta không cần ngươi báo đáp ta điều gì.

Sở Mặc nói:

Giờ ngươi tự do.

Vậy không được, ân tình của Long Tộc còn nặng hơn trời, nợ chính là nợ. Đây là nhân quả!

Hỏa long nói xong nhìn Sở Mặc:

Ngươi có chưa từng nghe qua một câu?

Sở Mặc nhìn hỏa long.

Hỏa long cười nói:

Nhất ngộ phong vân liền hóa rồng? “... “ Sở Mặc xám xịt.

Nói cách khác, gió, mây đều là thứ thân thiết với Long Tộc! Ta là hỏa long lại thích sống ở dung nham, nhưng ta càng thích gió và mây! Bởi vì nơi đó mới là nhà của ta!

Hỏa long nói xong nhìn Sở Mặc:

Cho nên, ta hiểu gió hơn ngươi rất nhiều!

Sở Mặc nao nao, lập tức trong mắt có thần thái, gắt gao nhìn chằm chằm hỏa long:

Vậy ý của ngươi là?

Hỏa long thản nhiên cười, có hơi đắc ý nói:

Cho nên, phong nhãn không hề xé nát nữ nhân của ngươi, cũng trực tiếp mang đinàng!

Sở Mặc lớn tiếng nói:

Thật sao?

Vì cổ họng khàn khàn, giọng Sở Mặc có phần buồn cười.

Hỏa long cũng không để ý, chỉ cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc gật đầu:

Tiểu tử ngươi cũng ngốc thật, ngươi cho tiểu tinh linh kia nhảy vào phong nhãn sẽ chết sao? Không tìm được tung tích của nàng thì nhất định đã tan thành mây khói? Thật khờ dại! Thể chất, huyết mạch của nàng ta, mọi thứ đều có thiên đại cơ duyên. Phong nhãn sẽ thành toàn nàng, căn bản không thể giết nàng!

Sở Mặc ngơ ngác nhìn hỏa long, hắn hy vọng hỏa long nói thật chứ không phải để khích lệ hắn. Bởi vì từ lúc hỏa long gỡ bỏ phong ấn đến hiện tại, Sở Mặc luôn cócảm giác này.

Ta nói thật, Long Tộc có tôn nghiêm và kiêu ngạo, sẽ không nói dối.

Hỏa long chăm chú nhìn Sở Mặc:

Ngươi có biết vì sao tinh linh Công chúa vào phong nhãn, Phong Quân Tử lại muốn chạy? Đó là vì tinh linh Công chúa có nhân quả cái thế, ngay cả Chuẩn Thánh Dược cũng không dám ở quá gần nàng.

“... “ Sở Mặc không nói gì, ngơ ngác nhìn hỏa long.

Hỏa long khí phách nói:

Có phải thấy ta rất uyên bác? Gió, dung nham... mọi thứ nơi này đã nói cho ta biết! Bởi vì nơi này là địa bàn của ta! Nàng... Thật sự không chết?

Sở Mặc nhìn hỏa long:

Ta không hy vọng ngươi gạt ta.

Ta lừa ngươi thì sẽ bị phong ấn một vạn năm, không, trăm vạn năm!

Hỏa long thở phì phì nhìn Sở Mặc:

Có cần lấy Long Tộc tôn nghiêm ra thề?

Không, không cần.

Sở Mặc mở hai mắt:

Ta tin ngươi. Bà nó chứ, đây rõ ràng là chuyện của ngươi, còn bắt Long gia ta thề!

Hỏa long liếc mắt, sau đó nói:

Tuy nhiên Tinh linh Công chúa có lưỡng đạo thần hồn, trong đó có một đạo rất mạnh, phong nhãn có lẽ sẽ trợ giúp nàng... Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, gió mây chẳng những là đồng bạn của Long Tộc mà cũng là đồng bạn của Tinh linh! Tinh linh tộc và gió có quan hệ thân mật, cũng không kém Long Tộc.

Sở Mặc nói:

Linh hồn kia trong cơ thể Tiểu Vũ cũng thuộc Tinh linh tộc.

Ngươi lầm rồi.

Hỏa long nghiêm túc nhìn Sở Mặc:Tinh linh đã sa đọa vĩnh viễn không phải Tinh linh tộc mà là một chủng tộc khác. Bọn họ sẽ lợi dụng gió, nhưng gió sẽ vĩnh viễn không gần gũi họ.

Hỏa long nói xong, có chút khinh bỉ nhìn Sở Mặc:

Đây là bí mật chủng tộc, ngươi không hiểu.

Vậy ý của ngươi là, phong nhãn biến mất là vì nàng?

Sở Mặc nhìn hỏa long hỏi.

Đúng vậy, nhưng phong nhãn chưa chắc có thể hoàn toàn trấn áp thần hồn trong tinh linh Công chúa.

Hỏa long than nhẹ một tiếng nói:

Đạo thần hồn kia rất mạnh, tinh linh Thánh tử, ta nghe nói hắn thiếu chút nữathành đạo, không thể ngờ hắn vẫn sống trên đời này, còn có tâm cơ thật đáng sợ

Đồ vô sỉ đó muốn đoạt xá Kỳ Tiêu Vũ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta bắt nó bầm thây vạn đoạn!

Sở Mặc cắn răng nói, lúc này thanh âm của hắn không khàn khàn mà đầy thù hận thấu xương.

Trong hư không, bất ngờ xuất hiện hào quang, nháy mắt ngưng kết thành một đạo pháp trận.

Sau đó phịch một tiếng, pháp trận tán đi.

Trong nháy mắt, nhưng đủ khiến hỏa long trợn mắt há hốc mồm. Ngôn xuất pháp tùy? Ngươi ngươi ngươi...

Hỏa long nhìn Sở Mặc như nhìn quái vật:

Ngươi mới có cảnh giới Thiên Tiên mà đã có ngôn xuất pháp tùy của cảnh giới Đế Chủ sao?

Sở Mặc cũng có chút ngẩn người.

Hỏa long bất đắc dĩ nói:

Tuy rằng chuyện này ngươi nhất định phải làm, nhưng hiện giờ đã tạo thành thiên đạo khế ước, tạo thành một nhân quả.

Nhân quả sao? Vậy thì tốt!

Trong mắt Sở Mặc đầy kiên nghị, lạnh giọng nói:Chẳng những là tinh linh Thánh tử, còn có Huyết Ma Lão Tổ...

Ngừng ngừng ngừng... Cầu ngươi đừng nói nữa.

Hỏa long hoảng sợ nhìn Sở Mặc:

Dù Thiên Lộ che chắn hết thần thức, nhưng nếu như ngươi lại thề, ngôn xuất pháp tùy hình thành thiên đạo khế ước, chờ ngươi ra khỏi Thiên Lộ thì Huyết Ma Lão Tổ sẽ cảm ứng được. Tiểu tử, đừng thề loạn, có thù hận ghi nhớ trong lòng được rồi. Chờ ngươi có năng lực càng không cần thề, cứ trực tiếp đánh chết là được!

Sở Mặc gật đầu, hiểu ý hỏa long.

Ta phải làm thế nào mới có thể tìm được nàng?

Sở Mặc nhìn hỏa long hỏi. Gió có thể đưa bạn ngươi đi khắp chân trời, nhưng gió không cần cố hương.

Hỏa long nói thầm một câu, sau đó nói:

Cho nên, phong nhãn đưa nàng đi đâu ta cũng không biết.

Gió không phải đồng bạn thân nhất của ngươi sao?

Sở Mặc hỏi.

Hỏa long cười lạnh nói:

Dù là anh em ruột, cũng có bí mật được không?

“... “ Sở Mặc bật cười, nhìn hỏa long nói:

Hỏa Long tiền bối, cảm ơn ngài. Được rồi, đừng tiền bối nữa, ngươi nguyện ý thì ta là huynh đệ của ngươi. Ngươi không biết bối phận mình cao bao nhiêu.

Hỏa long thản nhiên nói:

Tiểu hổ kia kết bái với ngươi không biết dẫm phải vận cứ.. chó gì, giờ hắn chưa rõ, nhưng có một ngày, hắn sẽ rõ.

Hỏa long nói xong nhìn Sở Mặc:

Ngươi mau lên đi, những người đó còn đang chờ ngươi.

Vậy còn ngươi?

Sở Mặc nhìn hỏa long.

Nơi này là cơ duyên của ta! Hỏa long thản nhiên nói:

Dưới dung nham có bản nguyên hỏa lực, ta phải ở đây hoàn thành đột phá! Ngươi đi đi, chờ ta đột phá sẽ đi tìm ngươi!

Sở Mặc gật đầu:

Ta muốn đến cuối Thiên Lộ ngộ đạo.

Cẩn thận thổ dân, bọn họ... Hỏa long nói đến đây nhíu mày:

Tóm lại cẩn thận một chút, bọn họ rất quái lạ.

Sở Mặc kỳ quái nhìn hỏa long, cảm giác được hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng rõ ràng không muốn nhiều lời. Lập tức gật đầu:

Ta sẽ cẩn thận.

Sở Mặc nói xong, chia tay với hỏa long rồi bay lên trời, từ hang động tới đỉnh núi vô danh.

Khi Sở Mặc xuất hiện, mấy bóng người lập tức vây qua.

Rốt cục cũng ra rồi!