Sở Thanh liên hệ ta, ta nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra, nàng bảo ta chuyển cáo ngươi, đừng thương tâm, cũng đừng khổ sở, mọi thứ sẽ qua. Bất kỳ ai dám bắt nạt người của ngươi đều là kẻ thù của cả Sở thị nhất mạch.
Ta biết rồi. Mắt Sở Mặc lần nữa lộ ra vẻ kiên nghị:
Sau này ta tuyệt không xem thường hay buông tha. Dù tổn thất nặng nề, dù chỉ còn một mình cũng sẽ cô độc bước đi. Bởi vì ta là hậu nhân Sở thị!
Chẳng biết tại sao, chỉ tĩnh tọa vài ngày nhưng đám người Thủy Y Y đều cảm thấy khí tức của Sở Mặc không giống trước. Không phải mạnh hơn, cũng không phải yếu đi, mà là một loại cảm giác sâu như biển!
Trước đây có thể cảm nhận huyết khí hùng mạnh trên người Sở Mặc, nhưng hiện tại cảm giác này đã biến mất. Thay vào đó là cảm giác nhìn không thấu.
Sở Mặc vẫn giữ cảnh giới Thiên Tiên, chưa bước vào Thiên Tiên đỉnh cao, nhưng hắn đã đạt tới Chân Tiên đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, Thủy Y Y, Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành hoàn toàn nhìn không thấu.
Bốn người rời đỉnh núi vô danh, đi về phía trước hơn một triệu ba nghìn vạn dặm thì gặp một tòa thành lơ lửng ở giữa không trung! Ngay cả Chân Tiên cũng khó có thể nhìn thấu lực lượng gì có thể khiến một tòa Đại Thành lơ lửng giữa không trung.
Có nhiều tu sĩ ra vào, Sở Mặc còn thấy vài gương mặt quen thuộc, là tu sĩ đến từ bên ngoài.
Nơi này đã xâm nhập khu vực Thiên Lộ.
Đây là một tòa thành của thổ dân trên Thiên Lộ.
Gương mặt Thủy Y Y lộ vẻ ngưng trọng:
Ở đây không bài xích người ngoài, nhưng phải cẩn thận.
Ta từng nghe nói về tòa thành này.
Hổ Liệt nói:Tên Huyền Không thành, là cổ thành trung đẳng Thiên Lộ. Nghe nói tòa thành lớn này do chí tôn luyện hóa đặt ở đây. Có thể cho Thiên Lộ thổ dân cùng tu sĩ bên ngoài tới tiến hành giao dịch.
Đây là một khu vực trật tự hỗn loạn.
Thủy Y Y nói:
Đừng để bề ngoài che mắt, Thiên Lộ thổ dân và tu sĩ ngoại lai vĩnh viễn không thể nào đoàn kết.
Sở Mặc gật đầu:
Chỉ theo nhu cầu thôi.
Thủy Y Y ừ một tiếng, sau đó nhìn Sở Mặc:Chúng ta có vào không?
Vào xem cũng tốt, cũng tìm hiểu những chuyện xảy ra gần đây ở Thiên Lộ.
Sở Mặc nói.
Sau đó bốn người bay tới.
Ven đường gặp một vài tu sĩ ngoại lai, thấy bốn người họ, có kẻ nhận ra thân phận của bọn họ lộ vẻ khiếp sợ, không thể ngờ gặp được người nổi tiếng ở đây. Dù không có chỉ trỏ, nhưng vẫn nhìn họ vào Huyền Không thành.
Bốn người khi nãy là đám Sở Mặc ư?
Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia là Thủy Y Y? Nàng thật sự đi cùng Sở Mặc? Thậtsự là không thể tin nổi, không ngờ đóa hoa kiều diễm Thiên giới lại cắm vào đống Sở Mặc kia.
Bên cạnh có người thản nhiên nhìn hắn một cái, tu sĩ lập tức câm miệng, ho hai tiếng.
Bởi vì hắn thấy Thủy Y Y và tùy tùng nhìn sang phía này!
Nhất là một nam tử thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng phảng phất như muốn ăn sống hắn, khiến tu sĩ kia sợ hãi liên tiếp lui về phía sau.
Nam tử không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng. Sau đó cùng đi vào.
Lúc này Sở Mặc và đám người Thủy Y Y đã vào Huyền Không thành, Sở Mặcbỗng nhiên cười nói:
Thủy cô nương, tùy tùng của ngươi, đều rất trung thành.
Thủy Y Y nhìn Sở Mặc, dịu dàng nói:
Đều là người theo ta khá nhiều năm, rất trung thành. Nếu ngươi thích ta có thể tặng.
Thôi đi... Ngươi có biết ta không có ý đó.
Sở Mặc nói:
Ngươi biết rõ, giữa chúng ta...
Thủy Y Y đang cười, bỗng nhiên hạ giọng nói:
Phía trước có người chặn đường. Ừ?
Sở Mặc nao nao, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Một nam tử trẻ tướng mạo phi thường tuấn lãng đứng trên đường, toàn thân tỏa hàn khí mãnh liệt, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn.
Lỗ tiểu tước?
Sở Mặc nhìn nam tử kia, sau đó nhìn vào cánh tay của hắn.
Khổng Hoành Nghĩa lập tức giận dữ, sau đó cắn răng nói với Sở Mặc:
Sở Mặc, ta xem lần này ngươi chạy đi đâu?
Lúc này, Long Thu Thủy hiện ra, thấy Sở Mặc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:Ôi!!!, đây không phải Sở công tử có được Chuẩn Thánh Dược Phong Quân Tử sao? Thật là hạnh ngộ!
Lời Long Thu Thủy khiến cả con đường muốn nổ tung.
Chuẩn Thánh Dược? Phong Quân Tử?
Chuẩn Thánh Dược kia bị Sở Mặc lấy đi rồi hả?
Thật hay giả? Sở Mặc thật sự có năng lực đó sao?
Chuẩn Thánh Dược đó, thần vật có thể giúp Đế Chủ tu sĩ sống cả đời.
Rất nhiều người nhìn về phía Sở Mặc, ánh mắt không giống trước. Lúc trước chỉ hơi sùng bái, hiện giờ đầy tham lam.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Long Thu Thủy, thấy hắn có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa vẻ liền thản nhiên nói: Phong Quân Tử gì chứ? Không phải là bị ngươi lấy đi rồi hả?
Ít ngậm máu phun người đi!
Long Thu Thủy lập tức nổi giận.
Nghe lời Sở Mặc, rất nhiều người nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Thủy Y Y ở bên Sở Mặc bồi thêm một câu:
Bảo sao, làm thế nào cũng không phát hiện ra gốc Chuẩn Thánh Dược? Thật là bị Long đại nhân lấy đi sao?
Nguyệt Khuynh Thành vẻ mặt khờ dại hỏi.
Hẳn là như vậy đi.
Hổ Liệt gãi đầu:
Không thấy rõ, động tác của hắn nhanh quá.
Ngươi... Các ngươi...
Long Thu Thủy tức suýt hộc máu, vốn muốn để Sở Mặc thành cái đích cho mọi người chỉ trích, kết quả bị mấy người bên Sở Mặc ba láp ba xàm vu oan cho hắn, cảm giác này còn ghê tởm hơn nuốt ruồi sống.
Lúc này, Khổng Hoành Nghĩa cười lạnh nói:
Không ngờ Thủy Y Y đại nhân trẻ tuổi cũng bắt đầu học nói dối. Ha hả, thật sựlà... nghĩ mà muốn ngất.
Tất cả nghe theo ngươi! Một đám thiên kiêu đến từ thiên giới, tập trung ở Thiên Lộ Huyền Không thành khiến không khí nơi này trở nên vô cùng khẩn trương. Mà trong lời đối thoại của song phương ẩn chứa sát khí vô tận.
Cánh Khổng tước nướng?
Đám đông xôn xao.
Đó là Khổng Hoành Nghĩa? Đại nhân trẻ tuổi Khổng tước tộc? Cánh hắn bị người ta chặt đứt?
Không thể nào? Khổng Hoành Nghĩa là nhân tài kiệt xuất, ai có thể dễ dàng chặt đứt cánh hắn? Hắn là nhân tài kiệt xuất? Ha ha, Thủy Y Y thủy đại nhân... Là nhân tài kiệt xuất trong nhân tài kiệt xuất!
Cũng đúng, cũng chỉ có thân phận như chúng ta mới có tư cách biết sự lợi hại của Thủy đại nhân!