U Minh hồ, Cây Tiểu Thế Giới, Phong Quân Tử... đến tột cùng hắn muốn làm gì? Sau khi bị Sở Mặc hù dọa một phen, tiểu tử thối rốt cục đã yên lặng lại, không dám nói khiêu khích lời nữa.
Thân ảnh của Sở Mặc đã xuất hiện ở trong này. Hắn nhìn Phong Quân Tử không nói được một lời, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống:
- Phong Quân Tử tiền bối, chúng ta nói chuyện một chút đi?
Cây Phong Quân Tử giống như đã chết, một chút cũng không động. Nhưng Sở Mặc rất kiên nhẫn, ngồi xổm xuống đó tự nói:
- Thật ra tiền bối hẳn là rõ một chuyện, nếu đã bị bắt tới nơi này, đời này hẳn là sẽ không còn khả năng thật sự khôi phục sự tự do nữa. Tu sĩ muốn Đại Dược, điểm đó rất dễ hiểu, chỉ là muốn kéo dài tính mạng trong thời khắc mấu chốt mà thôi. Tuy là sẽ không thật sự tổn thương đến tính mạng của Đại Dược nhưng nhất định sẽ tổn hại đến đạo hạnh của các người. Dù sao tinh khí bị xói mòn là một chuyện mà các người rất không tình nguyện. Nhưng nếu... ta có cơ hội đi đến cấp bậc cực cao, ví dụ như ta có thể trở thành Thánh Nhân, thậm chí là... Đại Thánh! Như vậy thân là Chuẩn Thánh Dược tiền bối, hẳn là vẫn có hy vọng lúcsinh thời được thật sự lột xác, vượt qua Kỷ nguyên kiếp, tiến vào cấp Thánh Dược. Lúc đó, thọ nguyên là 36 kỷ nguyên... ha ha, cho dù là một Đại Thánh, thọ nguyên lớn nhất cũng chỉ có 36 kỷ nguyên mà thôi. Đây chính là thiên đại kỷ nguyên khó có thể tưởng được, tiền bối nói xem?
Về tính mệnh của cảnh giới tu vi vẫn là do Thương Khung Thần Giám vừa mới nói cho Sở Mặc. Sở Mặc cũng rất khiếp sợ, hơi bị chấn động. Nhưng khi kết nối với Phong Quân Tử, hắn lại không hề biểu hiện chút gì ra ngoài, dường như là hắn đã sớm biết từ trước vậy.
Bên kia, tên nhóc thối Chí Tôn Đại Dược gào lên, thanh âm có chút không phục:
- Ngươi? Trở thành Thánh Nhân? Đại Thánh? Ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn cái gì vậy? Không phải Gia chê cười ngươi...
- Nếu nhóc muốn nói tiếp với ta mà cứ không lễ phép như vậy, cẩn thận ta luyện hóa nhóc ngay bây giờ. Tiểu tử thối, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn thôi.
Tiểu tử thối lập tức không lên tiếng nữa, trong lòng nổi giận lôi đình nhưng bây giờ bị người ta khống chế trong tay, cơ bản là không có đường cho nó kiêu ngạo. Phong Quân Tử vẫn không lên tiếng như cũ.
Sở Mặc nói tiếp:
- Có lẽ trong lòng tiền bối cũng đã nghĩ có phải ta đang khoác lác hay không? Ta một người ngay cả cảnh giới Đế Chủ cũng chưa tới lại dám nói ngông muốn làm Thánh Nhân, Đại Thánh... ha ha.
Sở Mặc nhẹ nhàng cười, nói tiếp:
- Thậm chí là đa số tu sĩ trong Viêm Hoàng Đại Vực, ngay cả cảnh giới Thánh Nhân và Đại Thánh đều chưa nghe nói tới. Ồ, bọn họ hẳn là ngay cả tại sao thế giới này gọi là Viêm Hoàng Đại Vực cũng không biết. Nhưng ta biết. Lúc này, Phong Quân Tử vẫn không có động tĩnh rốt cục cũng có chút phản ứng, lạnh lùng nói một câu:
- Biết thì như thế nào?
Lại là thanh âm của một cô gái, nghe rất êm tai.
Sở Mặc nói:
- Ta có thể biết chuyện đó, đương nhiên có thể nói lên rằng ta có con đường tin tức riêng. Kính xin Phong Quân Tử tiền bối nhìn thật kỹ tất cả trong thế giới này, đây... Là thế giới của ta! Biết trong U Minh hồ kia nuôi dưỡng gì không? Là Tạo Hóa Ngư! Thấy bên cạnh đây không? Cây Nguyên tố Thánh quả... Tiếng của tiểu tử thối trong Chí Tôn Đại Dược yếu ớt phản bác:
- Đó là Cây Tiểu Thế Giới.
Thanh âm lạnh lùng lại trào phúng của Phong Quân Tử truyền tới:
- Không có kiến thức.
- ...
Sở Mặc đầu đầy vạch đen. Loại Đại Dược này thật là khó khăn. Một đám đều là tính tình hư hỏng như vậy. May mắn, cây Hoàng Kim Sâm kia vẫn ở trong trạng thái bị vây trong phong ấn. Nếu không chỉ sợ cũng sẽ không dễ nói chuyện, chẳng khác nào hai cây Đại Dược này là bao.
- Được, Cây Tiểu Thế Giới, cho dù nó là cái gì nhưng đó cũng là một thành viên trong thế giới này. Còn chậu hoa này, bên trong là bảo đất hiếm có, các người khẳng định là rất thích đúng không? Ta không có ý định lấy tính mạng các người, thậm chí chưa chắc sẽ dùng các người để kéo dài tính mạng cho ta.
Sở Mặc vẻ mặt thành khẩn nói.
Lúc này, tiểu tử thối nói:
- Không kéo dài tính mạng cho ngươi cũng là kéo dài tính mạng cho người bên cạnh ngươi! Đến lúc đó chúng ta tổn hao bao nhiêu tinh khí, cảnh giới bị giảm xuống, ngươi lấy cái gì để bồi thường? Chúng ta tự do tự tại không tranh quyền thế, ngươi dựa vào cái gì mà giam cầm tự docủa chúng ta?
Bên kia Phong Quân Tử không nói gì, chắc hẳn cũng nghĩ như vậy.
Sở Mặc không nhịn được cười rộ lên:
- Trước tiên chúng ta không nói chuyện về vấn đề dựa vào cái gì giam cầm tự do của các người, nói một chuyện này đi, liên quan đến tinh khí của các ngươi bị xói mòn, bị tổn thất... nếu ta có hy vọng tấn thăng lên cảnh giới Thánh Nhân, loại tổn thất đó của các người còn gọi là tổn thất sao?
- Không thể! Bây giờ thế giới này, ngay cả Chí Tôn cũng không cócách nào để thành công! Ngươi đừng có ức hiếp chúng ta không biết gì cả!
Tiểu tử thối phản bác.
- Nếu ta có thể thì sao?
Sở Mặc bình tĩnh nói.
- Ha ha ha ha ha, thật sự là chê cười, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh này, Gia... khụ khụ, ta sẽ đi gọi cả cha nuôi ta đến nữa, để bọn họ đi theo ngươi hết!
Tiểu tử thối ra vẻ già đời nói:
- Nhưng ngươi không thể! Ngươi ngay cả Đế Chủ cũng không phải!
- Phong Quân Tử tiền bối cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ cần ta có thể bước vào cảnh giới Chí Tôn, có hi vọng vọt vào cảnh giới Thánh Nhân thì sẽ cam tâm tình nguyện cùng ở bên cạnh ta?
Sở Mặc hỏi.
Phong Quân Tử trầm mặc một chút. Trên thực tế, trong lòng của nó đã bị tất cả những thứ trong thế giới này làm cho rung động không nhẹ. Thân là Chuẩn Thánh Dược, nó thấy được càng nhiều thứ hơn.
Ví dụ như cái lò luyện đan kia đã mang đến áp lực rất lớn cho nó
Cũng không phải cái lò luyện đan nào cũng có thể luyện hóa đượcDược Chí Tôn, loại Đại Dược như Chuẩn Thánh Dược này. Lò luyện đan tầm thường ngay cả khí tức của bọn nó cũng không thể chứa được, sẽ bị nứt vỡ hoàn toàn.
Nhưng chỉ có lò luyện đan này, Phong Quân Tử có thể rõ ràng cảm giác được: đừng nói là Chuẩn Thánh Dược như mình, chỉ sợ cho dù là Dược Tiên chân chính, nó luyện hóa cũng không chút nào khó khăn.