Thí Thiên Đao

Chương 1658: Thiên giới chi Vương (1)



Tiểu Hồng? Hai lượng chân long huyết? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, ai mà thiếu đạo đức như thế?

Hỏa Long bên này trực tiếp nổi giận. Nhưng nó còn chưa kịp nổi cơn liền nhìn thấy đám người bên trên Thanh Long.

Sở Mặc?

Đôi mắt Hỏa Long mở to, quả thực không thể tin vào mắt mình nữa, nó mở to miệng phát ra một tiếng rồng gầm cao vút và vang dội.

Tiếng gầm đó biến thành thanh âm ù ù vang vọng quanh quẩn giữađất trời.

Sở Mặc trên lưng Thanh Long, thấy hỏa long uốn lượn, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhìn hỏa long nói:

- Hỏa long, đã lâu không gặp

- Ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng trở về, thật tốt quá.

Hỏa long hưng phấn cười, giọng nói ù ù long trời nở đất.

- Tiểu Hồng, ngươi vẫn chưa trả lời ta? Có muốn biến thành chân long hay không?

Thanh long tâm tình rất tốt liền trêu đùa hỏa long.

- Ta không phải là Tiểu Hồng!

Hỏa long liền tức giận nói, nhưng hơi thở trên người Thanh Long phát ra quả thật làm nó cảm thấy run rẩy, cảnh giới hai bên chênh lệch rất lớn, cái loại áp lực đến từ linh hồn làm hỏa long rõ ràng ở thế hạ phong.

- Được rồi lão bằng hữu

Sở Mặc vỗ vỗ vào đầu Thanh Long sau đó từ trong hư không đi tới

Lúc này, trong Phiêu Diêu cung bên trong Phiêu Diêu thành, Sở Mặc đột nhiên trở về, đã làm kinh động tất cả mọi người, hầu như ai nấy đều lập tức bay lên không trung! Ngoại trừ một số trưởng lão danh dự không thường trú ở đây, còn lại mọi người tất cả đều đã đến!

Hồng Nguyệt và Tử Yên hai người dẫn đầu bay lên hư không, nhìn thấy Sở Mặc, khóe mắt của hai người có chút ướt át, các nàng mặc dù không cùng Sở Mặc đến chỗ Huyết Ma lão tổ, nhưng các nàng không khi nào là không bận tâm về Sở Mặc, hơn nữa áp lực các nàng phải gánh vác cũng vô cùng to lớn, nói các nàng không có đi tới tiền tuyến nên rất thoải mái thì không phải.

Trên thực tế, trấn thủ tại Thiên giới này, gánh nặng trên người các nàng cũng vô cùng trầm trọng, đồng thời còn phải canh cánh nỗi lo vềSở Mặc, cái loại cảm giác vô cùng nóng ruột nóng gan này, ngay cả chuẩn chí tôn Hồng Nguyệt ít khi dao động cũng đều phải chịu tra tấn.

Quan tâm quá sẽ loạn, đối với Sở Mặc, các nàng không thể không quan tâm.

Hiện giờ, rốt cục, nhìn thấy Sở Mặc trở về, cái loại vui vẻ này đều phát ra từ tận trong đáy lòng.

Tiếp đó, những người khác từng người từng người đều bay lên không trung. Thập Đại Tổ sư của Phiêu Diêu cung: Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha, Hoàng Họa, Tần Thi, Đổng Ngữ, Phương Lan, Bình Bình, Lục Thiên Duyệt, Lục Thiên Kỳ... không thiếu một ai, tất cả đều xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Trong mắt tất cả mọi người nhìn về Sở Mặc đều hiện lên vẻ vui mừng.

Trước kia, khi ở Huyễn Thần giới, cũng đã từng gặp một lần, nhưng lần đó vì rất nhiều nguyên nhân, bọn họ chưa từng có thời gian trò chuyện tử tế.

Lúc này đây mới thật sự là gặp nhau ngoài hiện thực, cách lần chia tay khi đó đã là qua rất nhiều năm. Đối với người tu hành mà nói, năm tháng tu hành là vô tận, đừng nói là mười mấy năm, cho dù là vài chục năm, vài trăm năm, đối với người tu hành mà nói cũng chỉ là trong nháy mắt, nhưng nếu trong lòng còn vướng bận, thì một ngày không gặp cũng như trải qua ba mùa thu.

Cho nên những người này sau khi nhìn thấy Sở Mặc, niềm vui phát ra từ tận sau trong trái tim đều không có lời nào có thể diễn tả được.

Nhất là Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, hai nàng nhìn thấy Sở Mặc thì không kìm được nước mắt rơi xuống.

Sau đó tất cả những người khác cũng đều đi ra chào Sở Mặc. Những người này đều là những người trong đoàn trưởng lão của Phiêu Diêu cung.

Hắn thấy quá nhiều người quen, không có biện pháp nào chào hỏi hết mọi người, chỉ có cách ôm quyền:

- Cảm ơn, cảm ơn mọi người

Trong nhóm người, cha của Tần Thi, Tần Vũ Tông đứng ra nói:

- Phải nói là bọn ta phải cảm ơn mọi người, cảm ơn Sở thị nhất mạch đã cống hiến cho toàn bộ Thiên Giới.

Mặc dù không có tin tức rõ ràng, nói rằng trận pháp cuối cùng bị SởMặc phá vỡ, nhưng trải qua hơn năm mươi năm, Ma tộc không quay lại, Sở Mặc lại bình an quay trở về, điều này đã nói rõ ràng rồi,

Lúc này, càng ngày càng có nhiều người bay ra từ trong Phiêu Diêu thành, bọn họ mặc dù đều không phải là người của Phiêu Diêu cung, nhưng bọn họ đều là tu sĩ của Phiêu Diêu Thành, bọn họ đều muốn gặp người thanh niên cự phách trong truyền thuyết này.

Thủy Y Y cũng nằm trong số đó, nàng lại không đứng ra, bởi vì nàng nhìn thấy hắc y nữ tử xinh như hoa bên cạnh Sở Mặc. Chỉ trong chốc lát, nàng đã nhận ra người con gái đó là ai. Dù Sở Thanh trước đó không lặng lẽ truyền tin tức cho nàng, nàng cũng có thể đoán được. Liếc nhìn xuống phía sau, ngay cả nàng cũng bị kinh ngạc. Cảm thấy Sở Mặc vẫn luôn thích Kỳ Tiêu Vũ cũng không phải là không có đạo lý, cô gái như thế này, ngay cả con gái đều nhìn thấy là thích chứ chưa nói gì đến một nam nhân.

Diệu Nhất Nương và đám người Thẩm Tinh Tuyết, chưa dám tiến lên trước cũng là vì có Kỳ Tiêu Vũ đứng ở bên cạnh Sở Mặc, bọn họ không muốn để Kỳ Tiêu Vũ hiểu nhầm. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có chút chua xót, nhưng thực tình bọn họ vẫn chúc phúc cho Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ sẽ đi đến cuối cùng. Cũng chỉ có duy nhất bọn họ mới hiểu rõ, hai người Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ bọn họ phải trải qua biết bao gian nan mới có thể chân chính đến được với nhau. Bọn họ đã phải trả giá rất nhiều!

Các nàng không có tiến lên trước, nhưng Kỳ Tiêu Vũ lại cười dài nghênh đón bọn họ. Trong lòng nàng vẫn còn giữ ý định trước kia. Nàng muốn xác định lại lần cuối cùng, trong nhóm hồng nhan oanh oanh yến yến này, ai mới là người thực lòng muốn ở bên cạnh Sở Mặc, ai muốn gả cho người khác, còn ai muốn một lòng tu hành, không lấy chồng.

Chuyện này, với tư cách là vợ của Sở Mặc, nàng phải làm cho rõ ràng!

Ánh mắt của nàng trước tiên rơi xuống trên người của Thủy YY:

- Là Thủy cô nương phải không?

Thủy Y Y khẽ nhướng mày, sau đó cười như là không có chuyện gì:

- Không sai, người là Kỳ cô nương? Chúng ta còn từng gặp mặt nhau đấy.

Hai người đều ưu tú như nhau, cùng là người con gái hoa thơm tuyệt sắc, ngay trong lần gặp mặt chính diện lần đầu, giữa hai người liền cọ ra tia lửa. Sợ tới mức không ít người đều phải tránh ra một bên, đều e sẽ lan đến mình. Tuy Nhiên, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y lại không có bất kỳ lời nói giao phong nào, chỉ là trao cho nhau một cái ánh mắt, sau đó cười dài đưa tay về phía Diệu Nhất Nương.