Thí Thiên Đao

Chương 1662: Trở về Thiên Lộ (2)



Sinh linh trên phiến đại lục này đầu chỉ có vạn vạn triệu.

Nhiều sinh linh như thế mới chỉ xuất hiện ít Chuẩn Chí Tôn như vậy, toàn bộ Thiên giới Chuẩn chí Tôn có thể tin cậy cũng chỉ là số ít.

Nhưng vừa rồi Sở Mặc nói cái gì? Muốn để mọi người đột phá Đế chủ đỉnh cao, bước vào lĩnh vực chuẩn Chí Tôn trong thời gian ngắn e rằng sẽ rất khó? Đây là vấn đề rất khó sao? Đây vốn là một ảo tưởng không thể thực hiện được mới đúng chứ?

Gần như tất cả mọi người, trong đó có cả Hồng Nguyệt, đều có ý nghĩ như thế.

Chỉ có Biên Khai Vũ, còn có Cái Thế Hống, Phong Quân Tử và Hoàng Kiếm Lan mấy cọng đại dược an tĩnh ngồi ở góc đó thì không có phát ra dao động tinh thần mãnh liệt đến vậy.

Biên Khai Vũ cũng không có tạm giữ chức bất luận chức vị nào ở Phiêu Diêu Cung, ytừ chối chức vị trưởng lão, nói mình chỉ nguyện làmmột người thủ hộ, yên lặng bảo vệ nơi này. Đương nhiên, trên dưới Phiêu Diêu Cung, đều vô cùng tôn trọng y.

Biên Khai Vũ mỉm cười nhìn Sở Mặc, trong lòng của y, đã hiểu được tính toán của Sở Mặc rồi. Nhưng vẫn không khỏi được sinh ra cảm khái vô hạn. Lúc này thời gian mới bao nhiêu năm? Sở Mặc cũng đã trưởng thành đến loại trình độ này! Ngay cả kẻ như Huyết Ma Lão Tổ và Tần Thương đều có thể trấn áp, nếu không phải biết sự tình này cực kỳ chính xác, thậm chí y cũng hoàn toàn không thể tin được đây là thật. Thực xứng đáng là con cưng của mảnh trời đất này! Không hổ được gọi là vua của Thiên giới. Mấy cọng đại dược gồm Cái Thế Hống và Hoàng Kiếm Lan, Phong Quân Tử, tự nhiên, phóng khoáng cắm rễ ở giữa đất vườn Thiên Đạo. Tự tại vô cùng, Cái Thế Hống cũng rất ít biến thành hình dáng mãnh thú, bởi vì lúc trước đã dọa không ít người rồi.

So với sự bình tĩnh của Biên Khai Vũ và vài cọng đại dược, tất cả mọi người đều khó lòng bình tĩnh nổi, đều nhìn Sở Mặc, không rõ hắnmuốn làm cái gì.

Nhìn ánh mắt vô cùng tò mò của mọi người, Sở Mặc nói:

- Nhưng nếu ở trong tình huống tài nguyên dồi dào, mọi người đều có thể đi vào thiên lộ rèn luyện,.., như thế, ta nghĩ, hai mươi năm sau, trong những người chúng ta, số lượng chuẩn Chí Tôn sẽ xuất hiện rất nhiều.

- Cái gì? Thiên Lộ?

- Ta không nghe lầm chứ?

- Thiên Lộ ba nghìn năm mới mở một lần, ngươi đang đùa bọn ta sao?

Lập tức mọi người đều nhìn Sở Mặc với bộ mặt rung động, đều tỏ vẻ không hiểu lời Sở Mặc nói, cửa Thiên Lộ đã sớm đóng lại rồi, lúc nàynói những lời đó còn có ý nghĩa sao?

Tư Đồ Đồ trợn trắng mắt, không kìm nổi nói:

- Ta nói này, công tử đại nhân của ta, cửa Thiên Lộ sớm cũng đã đóng rồi, người coi Thiên Lộ là Huyễn Thần Giới sao?

Trong số những người ở đây, ngoài một số người, gần như đều hiểu rõ Sở Mặc, cho nên nghe Tư Đồ Đồ nói đều không nhịn được cười rộ lên. Đúng thế, Thiên Lộ và Huyễn Thần giới không giống nhau, vềnguồn gốc giữa Huyễn Thần giới và Sở Mặc, mặc dù từ trước tới nay Sở Mặc không công khai nói gì, nhưng những người hiểu hắn chân chính, tất cả đều rất rõ ràng.

Nhưng Thiên Lộ, đó là một con đường đã tồn tại từ xa xưa!

Từng đã được gọi là con đường thành thần, nơi như thế, làm sao có thể nói muốn vào liền vào?

Sở Mặc cười nói:

- Nếu ta nói là có thể đưa mọi người vào Thiên Lộ, mọi người có muốn đi không? Lời này vừa nói ra, Long Thu Thủy, Lục Hồng Tuyết và Hoàng Vô Song những người này ánh mắt lập tức sáng lên. Bọn họ vừa mới đi ra từ Thiên Lộ chưa được mấy năm, tất cả bọn họ đều thu được rất nhiều cơ duyên lớn khó có thể tưởng tượng trên Thiên Lộ.

Ví như Long Thu Thủy, lúc ấy bị Sở Mặc ép đến mức độ như thế, nếu là tại Thiên giới, chỉ sợ muốn trở thành Đế chủ cũng vô cùng gian khổ, nhưng trong Thiên Lộ, đã gặp được cơ duyên, không những đột phá cảnh giới đế chủ, vẫn còn bước vào lĩnh vực Đế chủ cao tầng.

Cho nên nói, mấy người bọn họ, hiểu rõ lợi ích mà Thiên Lộ mang lại cho tu sĩ nhiều hơn ai hết. Đôi mắt đẹp của Đồng Ảnh dừng trên người Sở Mặc, trong lòng nàng xúc động thật lâu, đến Phiêu Diêu cung, nàng cũng do dự mãi, cuối cùng mới đưa ra quyết định, bởi vì trong mắt nàng, Sở Mặc là một người chân chính đáng được tôn kính, Sở Mặc mất tích, người có tâm, đều biết hắn đi làm việc gì đó, cho nên nàng muốn làm chút chuyện cho Sở Mặc, làm một chút gì đó cho Thiên giới, lúc đó mới không uổng cuộc đời này.

Không ngờ rằng, Sở Mặc không những trở thành vương giả trở về, hơn nữa, lại vẫn mang đến cho họ lợi ích lớn.

Nghĩ thầm trong lòng, Đồng Ảnh không khỏi nhìn thoáng qua LongThu Thủy trong ánh mắt cũng đang tràn ngập kích động bên kia, thầm nghĩ trong lòng: quả nhiên, người tốt sẽ có báo đáp!

Chí ít, trước khi bọn họ chọn gia nhập vào Phiêu Diêu cung, chưa từng nghĩa qua sẽ có lợi ích như thế này.

- Muốn!

- Đương nhiên là muốn!

- Tại sao lại không muốn! Tề Bác và đám người Mao Hãn Hải đều kích động không nói được ra lời.

Bọn họ vào Thiên Lộ một lần liền thu được cơ duyên lớn khó có thể tưởng tượng nổi, nếu có thể tiến vào lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí có thể nhiều hơn nữa thì hai mươi năm sau, bước vào cảnh giới chuẩn Chí Tôn, nói không chừng, thật sự có hy vọng.

Đều là tu sĩ, ai không muốn bước vào đến cảnh giới kia, ai là không muốn trong thời thế loạn lạc, có đầy đủ năng lực đối mặt trực diện với ma giáo. Bảo vệ gia viên, bảo vệ người thân là ý nghĩ trong lòng tất cả mọi người, ngay cả những người xấu trong mắt mọi người, chỉ cần không xấu tới mức tội ác ngập trời, như vậy loại giới hạn, tất cả đều có ý nghĩ như thế.

- Muốn đi là được, ta đưa mọi người đi.

Sở Mặc nói:

- Đạt được một lần cơ duyên, bị trục xuất ra khỏi thiên lộ, ta còn có thể đưa mọi người tiến vào lần hai, còn có thể có lần thứ ba, lần thứ tư…, thậm chí có thể nhiều hơn nữa.

Lần này, ngay cả trên mặt Hồng Nguyệt đều lộ ra vẻ động lòng. Trong tình huống bình thường, Thiên Lộ ba nghìn năm mới mở một lần, Trên Đại La Kim Tiên, dưới đế Chủ tất cả các tu sĩ có thể tiến vào một lần, nhưng nếu Sở Mặc có thể tùy ý đưa tất cả bọn họ vào, như vậy, nếu tính là nàng, cũng có thể tiến vào trong đó lần nữa.

Chí ít, trong đó, nàng có thể lĩnh ngộ loại đạo hoàn toàn mới, xác minh lẫn với đạo của mình. Ngay cả đời này không có cơ hội đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, nhưng chí ít, nàng có thể giống như Huyết Ma lão tổ, mở ra một con đường riêng thuộc về mình.

Chính là như thế! Hồng Nguyệt cũng thế, Tử Yên cũng thế, các nàng đều muốn tiến vào Thiên Lộ, huống chi những người khác.