Thí Thiên Đao

Chương 1663: Tái chiến La Quật (1)



Tất cả mọi người, toàn bộ nhìn Sở Mặcvới vẻ mặt nóng bỏng.

Sở Mặc nói:

- Các ngươi tiến vào Thiên Lộ, phải chú tâm đến những thổ dân trên Thiên Lộ, lúc trước, ta với những thổ dân đó không được thoải mái cho lắm.

- Yên tâm đi, chúng ta biết phải làm như thế nào- Ừ, nếu có người hỏi đến ngươi, chúng ta liền nói là ngươi là kẻ thủ lớn của chúng ta.

Sở Mặc đầu đầy xám xịt, nhìn người đang nói chuyện là Tế Bác và Mao Hãn Hải nói:

- Nếu nói như thế có thể cho các ngươi an toàn, thì cứ nói đừng ngại.

Mọi người cũng đều cười rộ lên.

Sau đó, Sở Mặc cũng không trì hoãn thời gian nữa, nếu những người này tất cả đều muốn đi thì đi thôi. Trước tiên hắn bày ra trận pháp, trực tiếp phong ấn Thiên Đạo viên, sau đó để Cái Thế Hống lại, Phong Quân Tử, Hoàng Kiếm Lan cùng với Hỏa Long, Thanh Long và Bạch Sắc Lão Hổ, Bạch Sắc Lão Hổ cùng với Thanh Long quả nhiên có mưu mẹo, không giống quá khứ nhe răng nhấc miệng như thế nữa, ngược lại trở nên rất dịu dàng, như một con mèo ngoan hiền.

Để lại những sinh linh này giữ nhà, còn lại những người đó, Sở Mặc dùng một tia ý niệm liền thu bọn họ vào Hỗn Độn Hồng Lô, hắn không muốn thế giới của Thương Khung Thần giám lộ ra, cho nên đem những người này trước tiên thu vào bên trong Hỗn Độn Hồng Lô, sau đó đem theo Hỗn Động Hồng Lô, trực tiếp xé mở vách không gian. Tiến vào Thiên Lộ!

Đối với Tu sĩ mà nói, lần thứ hai tiến vào Thiên Lộ trong cuộc đời, rõ ràng là một hồi ức làm người ta khó có thể tin, cho nên trong nháy mắt đó khi đám người kia bước vào Thiên Lộ, mỗi người đều có cảm giác hạnh phúc đến ngất đi.

Đối với người lần thứ tiến vào Thiên Lộ mà nói, khắp nơi đều tràn đầy cảm giác mới mẻ, nơi này linh khí nồng đậm hơn Thiên giới quá nhiều, mà trước khi vào đây, bọn họ đều cho rằng Thiên giới mới là nơi tu luyện tốt nhất.

Tần Thi và Đồng Ngữ, cũng còn có chút hiểu biết đối với Thiên Lộ, còn chân thành báo cho những người bên cạnh cần phải cẩn thận, Thiên Lộ không chỉ có cơ duyên, còn có vô số nguy hiểm.

Tuy nhiên còn có một nhóm Đế Chủ bậc cao, thậm chí còn có loại tồn tại khủng bố như Hồng Nguyệt, trên Thiên lộ tuyệt đại đa số nguy hiểm cũng thật sự rơi xuống trên đầu đám người kia.

Hơn nữa Sở Mặc còn biết, năm đó, sau khi hắn rời khỏi Thiên Lộ, La Quật liền phân phó với thuộc hạ nếu thật sự nhìn thấy Sở Mặc hoặc những người có quan hệ với Sở Mặc toàn bộ trốn được bao xa thì trốn.

Sau khi Sở Mặc đi vào, không đi cùng bọn họ mà mang theo KỳTiêu Vũ, trực tiếp đi tới một đoạn sâu nhất của Thiên Lộ. Hắn muốn đi tìm La Quật, giải quyết toàn những ân oán trước kia.

Năm đó Sở Mặc chẳng khác gì bị La Quật đánh ra khỏi Thiên Lộ, mặc dù đối với người khác mà nói, Sở Mặc có thể chạy trốn từ trên tay La Quật, cũng tính là may mắn kinh người rồi, nhưng đối với Sở Mặc mà nói, đó lại chính là một việc rất nhục nhã, cho nên Sở Mặc quết định đi tìm La Quật, làm một kết thúc.

Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ, đi trên mảnh đất rộng lớn quen thuộc mà xa lạ này.

- Ở đây thật an tĩnh, so với Thiên giới mà nói, nơi này kỳ thực thích hợp để ẩn cư hơn. Kỳ Tiêu Vũ nói.

- Đúng thế, nơi như thế này đích thực là không tệ, hơn nữa cho dù một ngày kia Ma tộc giáng lâm đến Thiên giới, thì ảnh hưởng đến Thiên Lộ cũng không lớn lắm, trừ phi nhưng Ma chủ của Ma tộc chú ý đến nơi này.

Sở mặc nói.

Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu:

- Xem như một chỗ quy ẩn chân chính. Nếu tương lai có một ngày, chúng ta bỏ lại hết tất cả chuyện của thế gian, kỳ thực cũng có thể tìmmột nơi như thế này để ẩn cư, khiến ai cũng không tìm được chúng ta.

- Ha ha, chúng ta đem thế giới của mình xây dựng tốt, không được sao?

Sở Mặc cười nói.

- Đúng rồi! Ánh mắt của Kỳ Tiêu Vũ sáng ngời, hiển nhiên rất có hứng thú với chuyện thế này, dùng tay chỉ một tòa ngọn núi xinh đẹp phía trước nói:

- Ca ca, ngọn núi kia thật đẹp, chúng ta mang đi đi!

Sở Mặc đầu đầy xám xịt nhìn Kỳ Tiêu Vũ:

- Ngươi nghiêm túc?

Kỳ Tiêu Vũ cười híp mắt nói:

- Đương nhiên, ngọn núi kia rất lớn, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp, ngươi không phải nói, chúng ta phải kiến thiết thế giới của mình sao? Vì sao không thể mang trái núi này đi?

Sở Mặc thậm chí có loại cảm giác không sao phản bác được, sau đó trong lòng suy nghĩ một chút, Kỳ Tiêu Vũ và hắn thật đúng là xứng. Năm đó ở vùng đất Tội Ác, hắn dọn đi số lượng lớn nước sông U Minh. Sau lại ở một đoạn khác trên Thiên Lộ, thiếu chút nữa là đem cả hồ nước kinh khủng kia mang đi. Kết quả Kỳ Tiêu Vũ còn càng nhẫn tâm hơn hắn, không ngờ ngay cả ngọn núi trên Thiên Lộ đều không buông tha.

Nhưng không thể không thừa nhận, Kỳ Tiêu Vũ thật tinh mắt, giữa lòng ngọn núi này, có một trữ lượng ngọc thạch lớn, Sở Mặc vận dụng Phong Thủy thần thông suy diễn một phen, phát hiện chẳng những có ngọc thạch, hàm lượng nguyên tố ngũ hành trong ngọn núi này cũng tương đương cao.

- Ánh mắt ngươi không tệ, ngọn núi này tốt lắm!

Sở Mặc nói từ đáy lòng. Kết quả, Kỳ Tiêu Vũ cũng chẳng thèm để ý đến lời nịnh nọt của Sở Mặc, ngược lại liếc hắn:

- Đừng cho rằng huynh biết phong thủy thần thông liền rất giỏi, huynh đừng quên ta cũng là tu sĩ cảnh giới chuẩn chí Tôn, vọng khí mà thôi, coi như không tinh thông, nhưng chí ít cũng là có hiểu biết…

Kỳ Tiêu Vũ nói với vẻ mặt thản nhiên:

- Ta thuộc Tinh linh tộc, đối với bí mật của sơn thủy, ta còn hiểu rõ hơn huynh.

- …

Sở Mặc không nói gì nhìn Kỳ Tiêu Vũ, sau đó mặt đen lên không nói lời nào, trực tiếp ra tay, đem ngọn núi lớn này nhổ tận gốc. Cái gọi là nhổ tận gốc, thực đúng là nhổ tận gốc, ngọn núi này, Thậm chí, diện tíchcòn lớn hơn phần lộ ra khỏi mặt đất rất nhiều lần, cứ như thế bị Sở Mặc cứng rắn lấy ra, nhấc lên trên không trung sau đó quát to một tiếng:

- Thu!

Ngọn núi lớn xinh đẹp này, chốc lát liền biến mất trong hư không, ngay cả địa mạch vô tận tinh khí bên dưới đều bị Sở Mặc lấy đi rất nhiều.

Kỳ Tiêu Vũ lập tức vỗ tay khen ngợi:

- Ca ca thật lợi hại! Hai người ngay một chút cảm giác thấy tội lỗi cũng không có liền như thế vừa đi vừa thu, nhìn thấy thuận mắt núi hồ sông nước là trực tiếp thu lấy, thậm chí trực tiếp đưa đi không ít sinh linh trên Thiên Lộ.

Thế cho nên sau khi thổ dân nơi này xuất hiện, đều hận Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đến thấu xương, rõ rằng là một đôi vợ chồng cường đạo, thật quá đáng!